Ngày Tháng Trắc Trở

Chương 33



Vẫn còn đang dùng dằng thì Mộc Bạch đi vào, đúng lúc trông thấy Vũ Lăng vương nắm tay công tử nhà mình, con mắt hắn trợn tròn.

Tạ Thù đẩy Vệ Ngật Chi ra: “Sao thế, có việc gì à?”

“Công, công tử, Nhiễm công tử mời ngài trở về.”

“Được, vậy về thôi.” Tạ Thù đứng dậy, thở dài nặng nề: “Trọng Khanh suy nghĩ thật kỹ đi, đừng đi sai đường, ta về trước đây.”

Nàng vừa đi, Vệ Ngật Chi cũng không nán lại lâu, gọi Phù Huyền đi về.

Ra khỏi ngõ nhỏ, Phù Huyền thấy hắn cười như gió xuân, cũng cười hỏi: “Lần này tâm trạng quận vương đúng là đã khá hơn nhiều rồi.”

Vệ Ngật Chi đang cười liền ngừng bặt, sau đó đi cả đường đều trầm mặt không lên tiếng.

Phù Huyền khi nãy đều đứng canh ở bên ngoài, hắn từng nghe qua không ít chuyện, cho rằng Vệ Ngật Chi để ý chuyện bị mình phát hiện hắn có tâm ý với Thừa tướng, vội vã nói: “Quận vương không cần bận tâm, thuộc hạ từng trông thấy nam sủng đông đảo trong hậu cung Tần đế nên cũng đã quen rồi. Hơn nữa quận vượng thật sự có tình cảm chân thành với Thừa tướng, vẫn còn tốt hơn Tần đế gấp trăm lần.”

Vệ Ngật Chi cau mày, thiên hạ ngày nay đúng là thịnh hành chuyện nam nam, nhưng hắn còn trách nhiệm thống soái trên vai, để có gánh vác trách nhiệm trước giờ đều nghiêm khắc tuân theo kỷ luạt. Hắn thừa nhận có tình cảm với Tạ Thù, nhưng cũng vẫn kiềm chế, dù sao hắn vẫn nghĩ giữa nam với nam cũng chẳng thể trở thành chuyện tốt đẹp gì. Bây giờ còn chưa xác định được Tạ Thù là nam hay nữ, những việc hắn làm chẳng qua chỉ là tâm lý muốn thăm dò, nhưng Phù Huyền nói không sai, khi nãy đúng là hắn đã biểu hiện cảm giác nhẹ nhõm vui sướng thật lòng.

“Sau này những câu như vậy không cần nói nữa.”

Phù Huyền nhìn sắc mặt hắn, vội vã dạ một tiếng.

Tạ Thù cho rằng Tạ Nhiễm gọi nàng trở về là có chuyện gì gấp, vậy mà lúc vào thư phòng thì hắn chẳng nói một lời, chỉ nhìn nàng chằm chằm. Ngay cả Mộc Bạch cũng bắt chước hắn nhìn nàng chăm chú khiến nàng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

“Sao thế?”

Tạ Nhiễm mấy lần ngập ngừng muốn nói lại thôi, mãi một lúc lâu sau mới nói: “Ta vừa nhận được tin, Vũ Lăng vương đưa gã đại phu bắt được vào quân doanh Từ Châu làm quân y, trước khi đi hắn có báo tin, nói rằng không làm nhục sứ mệnh, xin Thừa tướng yên tâm.”

Tạ Thù vui vẻ gật đầu: “Hắn đúng là nhân chứng đáng tin hơn Tề Trưng kia nhiều. Sao? Lẽ nào ngươi muốn nói chỉ có chuyện này?”

“Không phải.” Tạ Nhiễm liếc mắt nhìn nàng: “Trong thư hắn gửi còn để lại một phương thuốc, ta cho rằng Thừa tướng có bệnh, liền bảo Mộc Bạch dựa vào phương thuốc mà bốc thuốc, vậy mà đại phu trong phủ lại nói phương thuốc này để trị… trị chứng vô sinh ở nam giới.”

“…” Tạ Thù không có gì để nói.

Đại phu kia mặc dù là người nhà họ Tạ, nhưng cũng là lần đầu tiên nàng dùng đến, sao dám hoàn toàn tin tưởng, nên mới bảo với hắn rằng nàng thật sự không thể có con nối dõi, để hắn nhất định truyền tin tức này đến tai Vệ Ngật Chi. Vậy mà hắn lại thật sự trung thành, làm xong chuyện tốt vẫn còn nhớ tới sức khỏe của nàng, còn muốn kê đơn thuốc cho nàng nữa.

Chuyện đã đến nước này, nàng cũng chỉ có thể nói lấp lửng: “Thực ra cũng không nghiêm trọng như vậy, chẳng qua bản tướng hi vọng đời sau mạnh khỏe, mặc kế vấn đề lớn hay nhỏ, chẳng qua muốn bồi bổ thân thể mà thôi.”

Tạ Nhiễm cảm khái vô ngần, người này vốn là đối thủ của hắn, cướp đi cơ hội của hắn, rồi lại trở thành cây đại thụ giúp hắn lấy lại sinh tồn, nhưng không ngờ tạo hóa trêu ngươi. Hắn lo lắng nói: “Không nghiêm trọng là tốt rồi, Thừa tướng cố gắng bồi bổ, chuyện này không thể để lộ ra ngoài, tạm thời vẫn chưa cần bàn đến chuyện đón dâu vào cửa.”

Tạ Thù chỉ chờ hắn nói câu này, gật đầu liên tục: “Thoái Tật nói phải.”

Sau khi Tạ Nhiễm rời đi, Mộc Bạch mếu máo đi tới, nước mắt vòng quanh cổ vụ nàng: “Công tử, đừng tuyệt vọng, ngài cứ cố gắng thử xem.”

Tạ Thù nheo mắt đáp: “Được, ta sẽ cố gắng.”

“Công tử yên tâm, mặc kệ công tử có thế nào đi nữa, thuộc hạ cũng sẽ đi theo hầu hạ ngài.”

Tạ Thù vỗ vỗ vai hắn: “Biết ngươi trung thành nhất, cho nên dù lúc đầu luận văn luận võ ngươi đều không tài năng xuất chúng nhưng tổ phụ vẫn chọn ngươi ở bên cạnh ta.”

Mộc Bạch òa khóc: “Thuộc hạ đâu có kém đến mức như vậy…”

Sau chuyện vừa rồi, mọi người đều tin rằng thân thể nàng yếu ớt là do hồi nhỏ bị đói mà nên, cũng đồng cảm chuyện nàng không thể có con nối dõi mà tạm thời buông bỏ việc kết thân.

Tất cả mọi chuyện đều rất tốt đẹp, chỉ là từ đó trở đi, ngày nào cũng phải uống thuốc.

Tạ Nhiễm và Mộc Bạch, một người vì chỗ dựa, một người vì trung thành nên cực kỳ quan tâm sức khỏe của Tạ Thù, khắp nơi tìm kiếm thuốc tốt, lại vì đề phòng bị lộ tin tức đều đích thân tự làm, khiến nàng dở khóc dở cười.

Tạ Thù đã trải qua cuộc sống khổ cực nên khi thấy bọn họ dùng vàng ròng bạc trắng đổi lấy dược thì chỉ có thể lặng lẽ đổ đi, xót tiền muốn chết.

Nàng vuốt ve chậu hoa lan đặt bên cạnh cửa sổ ngày ngày được tưới thuốc: “Tuy rằng mi rất yêu kiều, nhưng thuốc này càng quý hơn, cố mà chịu đựng nhé.”

Mấy ngày sau đã đến ngày hưu mộc, Vệ Ngật Chi đột nhiên tới thăm nàng.

Mộc Bạch cảm thấy chuyện ở tiệm rượu lần trước, hắn quá vô lễ với công tử nhà mình, sau khi đi thông báo cho Tạ Thù còn không hề nể mặt nói: “Công tử có muốn thuộc hạ đuổi hắn đi không?”

Tạ Thù bật cười: “Ngươi nhìn rõ lại xem đó là ai, trong thiên hạ này có mấy người dám tùy tiện đuổi hắn?”

Mộc Bạch im bặt, bất mãn lùi ra cửa.

Hôm nay điệu bộ Vệ Ngật Chi nhàn hạ vô cùng, dùng một cây trâm bằng trúc búi tóc, mặc trường bào màu đá xanh, giống như ẩn sĩ thanh nhàn. Hắn đi vào thư phòng Tạ Thù, trong tay cầm theo một hộp gỗ nhỏ.

Tạ Thù mời hắn ngồi, sau đó lệnh cho Mộc Bạch dâng trà rồi khách sáo nói: “Trọng Khanh đến chơi là được rồi, cần gì phải mang quà tới.”

Vệ Ngật Chi cười nói: “Vật này tốt cho đệ.” Hắn mở hộp gỗ ra, bên trong là hai viên thuốc đen ngòm.

“Đây là cái gì?”

“Là thuốc đó, tuy thân thể Như Ý có tật nhưng vi huynh cảm thấy không thể buông xuôi như vậy, vẫn nên trị liệu chuyện kế tục, biết đâu vẫn còn có hi vọng chữa khỏi?” Vệ Ngật Chi lấy chén trà, thả viên thuốc vào, lại đổ nước nóng, không lâu sau viên thuốc tan ra, chén nước trong vắt ban đầu giờ đã đổi màu đen sẫm.

Tạ Thù vừa ngửi đã thấy mùi đắng xộc lên, thầm nghĩ không ổn.

“Nào, uống đi.”

Tạ Thù nhìn vẻ mặt ôn hòa của hắn, cười gượng: “Ta ngày nào ở trong phủ cũng phải uống thuốc, đại phu cũng từng nói, không thể dùng thuốc khác, sẽ tương khắc phải đơn thuốc của ông ta.”

“Đệ yên tâm, ta sao có thể hại đệ?” Vệ Ngật Chi đặt chén trà xuống, lấy một tờ giấy từ trong tay áo, mở ra cho nàng xem: “Đây là phương thuốc, đều là dược liệu ôn hòa, nếu như đệ không yên tâm, có thể cầm cho đại phu trong phủ nghiệm chứng, nếu như có vấn đề, ta sẽ chịu trách nhiệm.”

Xem như ngươi lợi hại!!!!

Tạ Thù nâng chén trà lên, âm thầm nín thở, uống chén thuốc đắng còn hơn bị chặt đầu chảy máu, không đáng kể.

Vệ Ngật Chi hỏi nàng: “Có cần thêm chút mật ong không? Rất đắng.”

Tạ Thù anh dũng lắc đầu: “Tuy ta không oai hùng bằng Trọng Khanh nhưng tốt xấu gì cũng là đàn ông, sao có thể sợ đắng cơ chứ?” Nói xong ngửa đầu uống cạn, không chừa một giọt.

Vậy mà thuốc này không phải rất đắng mà là cực kỳ đắng, đắng muốn chết!!! Hơn nửa vị đắng vấn vít quanh cổ họng, thật lâu không tan.

Tạ Thù kiềm chế cảm giác muốn khóc, bình tĩnh rót nước, thực sự chỉ muốn đổ cả ấm nước vào miệng.

Vệ Ngật Chi nắm tay nàng rót nước, thân thiết hỏi: “Như Ý sao thế? Vẫn là quá đắng à?”

Tạ Thù giương mắt nhìn hắn, trong lòng nghiến răng nghiến lợi nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Không vấn đề gì.”

Vệ Ngật Chi biết nàng chịu đựng đến mức hốc mắt ngập nước, vừa rót nước cho nàng vừa nói: “Sao có thể không có vấn đề chứ, đại phu đặc biệt nói thuốc này cực kỳ đắng mà.” Hắn đưa nước tới, cười cười: “Như Ý thật đáng mặt nam nhi.”

Tạ Thù kích động muốn đoạn tuyệt quan hệ với hắn, cả đời không qua lại.

Vệ Ngật Chi đứng dậy ngồi bên cạnh nàng, đưa tay xóa đi vết thuốc bên môi nàng.

Tạ Thù vội vã dịch sang bên cạnh: “Trọng Khanh, không phải huynh chưa nghĩ thông suốt đó chứ?”

Vệ Ngật Chi thở dài: “Ta làm tướng nhiều năm, nói là làm, nói thì cũng đã nói rồi, chỉ có đệ mới coi những câu nói đó không phải là chuyện to tát mà thôi!”

“Chẳng lẽ huynh muốn ép ta?”

“Sao có thể? Đó là chấp niệm ngốc nghếch của riêng ta, chỉ cần đệ không ghét bỏ ta là được.”

Tạ Thù quay đầu, cứ tiếp tục như thế này thì càng lúc càng khó đối phó rồi.

Sau giờ ngọ, Vệ Ngật Chi đi ra khỏi nhà họ Tạ, trên mặt vẫn còn mang theo ý cười nhưng vừa trông thấy Phù Huyền liền thu hồi lại.

Xe ngựa đi được nửa đường lại gặp Hoàn Đình, hắn không đi xe mà trực tiếp cưỡi ngựa, xem ra vô cùng cấp bách.

Vệ Ngật Chi thò người ra ngoài gọi hắn: “Ân Bình vội vàng muốn đi đâu vậy?”

Hoàn Đình vội vã ghìm ngựa lại: “Về phủ, ông cụ nhà ta không ổn lắm. Giờ không tiện nói, lúc khác gặp nói sau.” Nói xong thúc ngựa rời đi, chốc lát đã không còn bóng dáng.

Tình cảm giữa Hoàn Đình và tổ phụ Hoàn Hoài Khánh rất sâu đậm, từ nhỏ đến lớn đều gọi thân mật là ông cụ. Hoàn hoài Khánh là Thái phó của Thái tử đương triều, tuổi tác đã cao, xem ra đã không còn nhiều thời gian nữa.

Vệ Ngật Chi dặn dò Phù Huyền: “Ngươi đến nhà họ Hoàn canh gác, bất cứ ai có ý đến nhà họ Tạ hay vào cung đều chặn lại nhưng không được để bại lộ thân phận.”

Phù Huyền kinh ngạc nói: “Quận vương muốn giấu Thừa tướng chuyện này ư?”

“Hai nhà Hoàn Tạ có quan hệ thân thích, đương nhiên rất thân thiết. Nhưng hiện giờ người nhà họ Hoàn không có người tài, nếu như Hoàn Hoài Khánh không còn nhiều thời gian, nhất định sẽ giao vị trí Thái phó cho người nhà họ Tạ. Ông ta là lão thần được tiên đế coi trọng, nếu nhân cợ hội này tiến cử ứng cử viên với bệ hạ, chắc chắn sẽ thành.”

Phù Huyền hiểu ra, vội vã đi làm.

Vệ Ngật Chi ngồi trong xe hồi lâu mới lệnh do phu xe đi tiếp.

Suy cho cùng, trước sau gì hắn cũng là địch thủ của Tạ Thù.

Quả nhiên Hoàn Hoài Khánh phái người đi đến Tướng phủ nhưng đợi đến tối cũng không thấy người nhà họ Tạ đến liền gọi tôn nhi tới, bảo hắn đích thân đến Tạ phủ một chuyến.

Hoàn Đình lau nước mắt, cưỡi ngựa xông ra ngoài.

Phù Huyền đương nhiên không ngăn được Hoàn Đình, Tạ Thù nhanh chóng nhận được tin tức, lập tức chạy đến gặp Hoàn Hoài Khánh.

“Tạ gia có ai dùng được hay không?” Hoàn Hoài Khánh nằm trên giường, hơi thở mong manh: “Ta đã viết xong tấu chương từ lâu, chỉ thiếu một cái tên chưa điền, chỉ cần Thừa tướng chọn ra một người ra được.”

Tạ Thù cau mày đi qua đi lại trước mặt ông ta.

Thái phó của Thái tử là một trong bát công, quyền cao chức trọng, quan trọng nhất chính là ở thời khắc phế lập Thái tử lời nói sẽ có tác dụng. Hoàng đế vẫn chưa từ bỏ chuyện phế Thái tử, một khi có được vị trí này, sau này chắc chắn làm ít mà hiệu quả nhiều.

Nhưng nàng suy nghĩ nát óc, vẫn không nghĩ ra được ai là ứng cử viên sáng giá.

Hoàn Hoài Khánh cũng đoán ra, thở dài: “Ta đã hết lực, không cần biết việc này có thành hay không, sau này chỉ xin Thừa tướng hãy trông nom cho nhà họ Hoàn.”

Tạ Thù trịnh trọng gật đầu: “Thái phó yên tâm, bản tướng ghi nhớ trong lòng.”

Trở về Tạ gia, cả đêm Tạ Thù ngủ không ngon giấc.

Còn tưởng rằng Hoàn Hoài Khánh có thể chống chọi thêm hai ngày, không ngờ nói đi là đi luôn, Tạ Thù đang chuẩn bị lâm triều, nhận được tin báo lại càng thêm nóng ruột.

Lúc lâm triều, Hoàng đế vì nhận được tin mà tâm trạng cũng sa sút, lại nghĩ đến Thái hậu đang dạo quanh quỷ môn quan càng cảm thấy sinh mệnh thay đổi vô thường.

Cảm khái xong rồi lại bàn luận chuyện chính sự, có đại thần đúng lúc đó nhắc đến chuyện chọn Thái phó kế nhiệm.

Hầu hết đều dõi mắt về phía Tạ Thù, cho rằng nàng sẽ đưa ra ứng cử viên, vậy mà Đại Tư Mã lại là người ra khỏi hàng trước.

“Vi thần có một ứng cử viên tốt. Ẩn sĩ Tuân Phi là lão sư của tiên phụ, tài hoa phẩm hạnh đều xuất chúng, bệ hạ không ngại thì có thể triệu ông ấy vào cung.”

Hoàng đế cau mày: “Ông ta là ẩn sĩ, sao có thể triệu đến?”

Vệ Ngật Chi đáp: “Vi thần đã tự mình đi mời ông ấy, ông ấy cũng đồng ý rồi.”

Tạ Thù quay ngoắt đầu lại, âm thầm cắn răng, cuối cùng hạ quyết tâm, ra khỏi hàng nói: “Vi thần cũng cảm thấy Tuân Phi không thích hợp, e là chỉ có Thứ sử Cối Kê Vương Kính Chi có thể đảm đương trọng trách.”