Ngày Tỉnh Là Lúc Về

Chương 43



Nhìn Trác Uẩn khóc một cách ấm ức như vậy, Triệu Tỉnh Quy vô cùng đau lòng, lại thấy cô ăn mặc mỏng manh, anh nhanh chóng cởi áo khoác đắp thêm cho cô. 

Trác Uẩn cúi đầu nhìn, vẫn không tin đây là sự thật. Chiếc áo khoác màu đỏ mà ban ngày cô nhìn thấy trên vòng bạn bè hiện tại đang khoác trên người cô, còn mang theo hơi ấm của Triệu Tỉnh Quy. Cô ứa nước mắt nhìn anh, hỏi: “Tại sao cậu lại ở đây?”

Triệu Tỉnh Quy nói: “Tôi về quê ăn Tết.”

Trác Uẩn cầm khăn giấy lau nước mắt: “Cậu chưa từng nói với tôi.” 

Triệu Tỉnh Quy ôm lấy vai cô, để đầu cô dựa vào vai mình: “Vốn dĩ tôi định ngày mai sẽ công bố đáp án cho chị.”

Trác Uẩn nhắm mắt lại, rúc vào lòng anh, bản thân cô cũng dần bình tĩnh trở lại.

Lúc nãy cô thật sự đã muốn từ bỏ, ở một thành phố hoàn toàn xa lạ như thế này, cô lại tứ cố vô thân, ngay cả khi có người thân của chú Triệu đi cùng, cô cũng cảm thấy mình không thể làm gì được. Đến homestay gặp cảnh sát cũng chỉ là thủ tục, Thạch Tĩnh Thừa nói gì thì nói, cô chỉ muốn mang theo hành lý chạy trốn, thật sự không muốn nhìn thấy anh ta nữa. 

Nhưng hiện tại cô đã có dũng khí để trở về, có Triệu Tỉnh Quy ở bên cạnh, cô không còn sợ hãi chút nào nữa, sẵn sàng buộc tội Thạch Tĩnh Thừa. 

Ít nhất, nhất định Triệu Tỉnh Quy sẽ tin tưởng cô.

Bác Hách Vĩnh ngồi trên ghế lái, ông ấy rất không muốn quấy rầy hai người trẻ tuổi đang ngồi ở ghế sau, nhưng lại không thể không quấy rầy. Ông ấy hỏi: “Tiểu Trác, chúng ta đi đâu để gặp cảnh sát?”

Trác Uẩn nói ra địa chỉ của homestay, Hách Vĩnh cùng Triệu Tỉnh Quy đều ngạc nhiên. Hách Vĩnh nói: “Chỗ đó rất gần, Tiểu Trác, cháu có thể tranh thủ nói qua tình hình để chúng ta có sự chuẩn bị trước được không?”

Trác Uẩn liếc nhìn Triệu Tỉnh Quy, về chuyện hôn ước cô vẫn không muốn nói nhiều với anh. Lần này đi chơi cùng Thạch Tĩnh Thừa, cô cũng chưa định cho anh biết. Nhưng hiện giờ cô không muốn giấu giếm nữa, cô nói ngắn gọn toàn bộ sự việc một lần. Triệu Tỉnh Quy càng nghe càng sợ hãi, nắm chặt lấy tay cô, Trác Uẩn cười nói với anh: “Cậu đừng lo lắng, tôi không bị thương, hiện tại đã không sao rồi.”

Sau khi nghe xong thì ánh mắt của Hách Vĩnh nặng nề, ông ấy khởi động xe, gọi điện thoại nói cho một người địa chỉ của homestay: “Tiểu Điền, phiền cậu lập tức đến đó, có việc cần làm, cảm ơn.”

Cửa hàng tiện lợi cách homestay rất gần, không đến một km, rất nhanh Hách Vĩnh đã lái xe đến bãi đỗ xe của homestay. Ông ấy xuống xe lấy xe lăn, Trác Uẩn cũng muốn đi xuống hỗ trợ, Triệu Tỉnh Quy giữ cô lại, nói: “Chị đang đi chân trần, bên ngoài trên mặt đất đều là tuyết, chị đi giày của tôi đi, chỉ là hơi to một chút.” 

Trác Uẩn nói: “Không cần đâu, cũng không xa lắm…”

Triệu Tỉnh Quy đã cúi đầu cởi đôi giày thể thao màu trắng ra, khom người để vào dưới chân Trác Uẩn: “Tại chị cũng không nói với mẹ tôi là chị không mang giày, nếu không tôi nhất định sẽ mang cho chị một đôi, đi vào đi, bên ngoài lạnh lắm, tôi đi hay không đi cũng không sao cả.”

Mũi Trác Uẩn chua xót, lại muốn khóc, Triệu Tỉnh Quy quệt mũi cô: “Nghe lời tôi, đi vào, chân tôi rất sạch sẽ, không hôi đâu.”

Trác Uẩn biết đây là tấm lòng của Triệu Tỉnh Quy, cô không từ chối nữa mà ngoan ngoãn đi giày của anh vào. Giày thật sự rất lớn, cứ xỏ thẳng chân vào là được, cô động động đầu ngón chân: “Thật ấm áp.”

Triệu Tỉnh Quy cười: “Chị đừng gạt tôi, chân tôi vẫn luôn rất lạnh, làm sao mà giày có thể ấm áp được?”

Hách Vĩnh đẩy xe lăn đến bên cạnh cửa sau xe, Triệu Tỉnh Quy từ ghế sau chuyển sang xe lăn. Trác Uẩn lâu rồi không nhìn thấy dáng vẻ di chuyển bất tiện của anh, nhìn một lúc mới phát hiện, cô thật sự vô cùng vô cùng nhớ anh.

Triệu Tỉnh Quy mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen, bông tuyết rơi trên vai anh, trắng đen rõ ràng. Trác Uẩn dùng tay phất một cái, bông tuyết lập tức tan chảy, Triệu Tỉnh Quy kéo hai chân gác lên bàn đạp, Trác Uẩn ngồi xổm xuống sờ vào đôi chân đi tất của anh, ngẩng đầu hỏi: “Chân có lạnh không?”

“Không lạnh, yên tâm đi.” Triệu Tỉnh Quy xoa tóc cô, “Đi, tôi đưa chị vào, chị đừng sợ.”

Trước khi đến cổng khu homestay, Triệu Tỉnh Quy và Hách Vĩnh cùng nhau nhìn về phía khu nhà, rồi hai người lại nhìn nhau một cái, biểu cảm rất vi diệu.

Tầng một của homestay đèn điện sáng trưng, cô bé ngồi ở quầy lễ tân ngoan ngoãn ở sau bàn. Trên sô pha có bốn người, ngoài dì Thiệu và Thạch Tĩnh Thừa, còn có một nam và một nữ cảnh sát. 

Thấy Trác Uẩn đi vào, hai người cảnh sát lập tức đứng dậy, Thạch Tĩnh Thừa vẫn ngồi ở đó, dì Thiệu ngáp một cái, có chút khó chịu nói: “Cuối cùng cũng chịu về rồi.” 

Tiếp theo, bọn họ lại nhìn đến hai người đi vào theo Trác Uẩn, một người đàn ông trung niên có khuôn mặt bình thường, mặc quần áo đơn giản, còn người kia là một thanh niên trẻ tuổi ngồi xe lăn. 

Thạch Tĩnh Thừa nheo mắt nhìn thanh niên ngồi trên xe lăn. Đó là một người có nước da trắng nõn, vẻ mặt lạnh lùng, rất đẹp trai, tuổi chừng hai mươi, cho dù là ngồi trên xe lăn nhưng cũng không át được khí chất kiêu ngạo.

Thạch Tĩnh Thừa suy nghĩ trong lòng, người kia là ai? Là bạn đại học của Trác Uẩn ở thành phố Ngô ư? Vì sao lại phải ngồi xe lăn?

Anh ta không đoán ra được, nhưng lại thấy áo khoác nam trên người Trác Uẩn, chân cô cũng đang đi giày nam. Anh ta giơ ngón tay lên gõ cằm, dường như đã hiểu ra. 

Anh ta cảm thấy rất thú vị. Khẩu vị của Trác Uẩn thật độc đáo.

Triệu Tỉnh Quy cũng thấy Thạch Tĩnh Thừa, anh nhìn về phía anh ta với ánh mắt lạnh như dao băng.

Cái gọi là chồng chưa cưới của Trác Uẩn, chính là người đàn ông này sao?

Làm ra chuyện tồi tệ với cô, vậy mà còn ra vẻ như không có chuyện gì ngồi đó cười sao?

Thật đúng là đồ mặt người dạ thú.

Đương sự đều đã đến đông đủ, hai vị cảnh sát bắt đầu làm việc.

Nam cảnh sát họ Trần và nữ cảnh sát họ Trịnh đã nghe lý do báo cảnh sát của Thạch Tĩnh Thừa trước đó. Lúc này, họ đang trình bày lại lời giải thích mà Thạch Tĩnh Thừa nói với ba người Trác Uẩn.

Thạch Tĩnh Thừa nói, quan hệ của anh ta với Trác Uẩn là vợ chồng chưa cưới, bởi vì mấy ngày trước dì Thiệu chủ động mời họ đến thành phố Ngô du lịch nên họ mới ở đây, ở khác phòng nhau, tất cả chuyện này dì Thiệu có thể làm chứng.

Dì Thiệu nói tình cảm của cặp đôi này rất tốt, từ lúc đến vẫn luôn nói nói cười cười, cơm tối cũng cùng nhau ăn, bà ta không thấy bọn họ có gì mâu thuẫn.

8 giờ rưỡi tối, Thạch Tĩnh Thừa vào phòng Trác Uẩn tìm cô uống rượu nói chuyện phiếm, bởi vì phát sinh một số chuyện vặt vãnh giữa người yêu mà dẫn đến cãi nhau, Trác Uẩn tức giận bỏ đi, ngay cả di động cũng không mang theo, Thạch Tĩnh Thừa đuổi theo sau nhưng không tìm thấy cô, trời lại lạnh, sợ cô xảy ra chuyện, vì thế nên anh ta mới báo cảnh sát. 

Cảnh sát Trần không muốn mất thêm thời gian, muốn cảnh sát Trịnh nói chuyện với Trác Uẩn để xác minh tình hình lại một chút, người yêu cãi nhau thật sự là chuyện nhỏ, nếu người đã trở về thì cũng không còn tình huống nào khác, bọn họ sẽ trở về đồn cảnh sát. 

Sau khi nghe cảnh sát Trần kể lại, Trác Uẩn đứng trước mặt mọi người không đồng ý nói chuyện riêng, ánh mắt cô lướt qua mặt từng người, cuối cùng chỉ vào Thạch Tĩnh Thừa, nói với cảnh sát Trịnh: “Tôi muốn báo án, người này, vừa rồi muốn cưỡng hiếp tôi. “

Thạch Tĩnh Thừa cười một tiếng, như kiểu nghe được một câu chuyện vui: “Tiểu Uẩn, anh biết em giận anh, nhưng em phải biết rằng tội vu khống sẽ phải ngồi tù đấy.”

Dì Thiệu cũng kêu lên: “Tiểu Uẩn, cháu không thể nói bậy như vậy! Cháu và Tĩnh Thừa có mâu thuẫn gì thì về nhà xử lý, đừng ở nhà dì mà ăn nói bậy bạ, đây là chỗ làm ăn của dì.” 

“Tôi không có vu khống!” Trác Uẩn trừng mắt nhìn Thạch Tĩnh Thừa, xong lại chỉ tay vào dì Thiệu, “Bà mới là người ăn nói bậy bạ! Bà cùng một giuộc với Thạch Tĩnh Thừa! Tôi với anh ta trước nay chưa từng nói nói cười cười, chúng ta hoàn toàn không phải là người yêu.” 

Dì Thiệu vội vàng thét lên: “Cô đây là ngậm máu phun người! Mấy ngày trước ở bữa tiệc sinh nhật của mẹ Tĩnh Thừa, mọi người đều đã thấy, không phải hai người rất thân thiết sao? Nếu hai người không phải là người yêu, vì sao cô lại cùng anh ta đi du lịch?” 

Triệu Tỉnh Quy: “……”

Trác Uẩn đặt tay lên vai anh, nói: “Đó chỉ là giả vờ, là anh ta lừa gạt tôi. Chúng tôi không phải là người yêu!”

Triệu Tỉnh Quy nghiêng đầu, nhìn thấy bàn tay trên vai mình, cũng đưa tay lên vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô.

Cảnh sát Trịnh nghi hoặc hỏi Trác Uẩn: “Cô và anh Thạch thật sự không phải người yêu sao?”

“Không phải.” Ánh mắt Trác Uẩn rất kiên định, “Hôn ước là bố mẹ định ra, tôi và anh ta trước nay chưa từng yêu nhau, lúc trước chúng tôi đã nói muốn hủy bỏ hôn ước…” 

Thạch Tĩnh Thừa đứng dậy: “Tôi muốn ngắt lời một chút, Trác Uẩn, chúng ta chỉ mới cãi nhau mà thôi, nhưng chưa bao giờ nói sẽ hủy hôn ước. Em không thể vì giận anh mà ăn nói lung tung tùy tiện như vậy.” 

Cảnh sát Trịnh hỏi lại Trác Uẩn: “Tôi cũng muốn biết, nếu hai người đã muốn hủy bỏ hôn ước, vậy tại sao cô còn chịu cùng anh ta tới thành phố Ngô du lịch? Trác Uẩn, tội vu khống có hậu quả rất nghiêm trọng, khả năng là cô phải ngồi tù đấy.”

Trác Uẩn có người chống lưng nên không sợ gì cả, lớn tiếng nói: “Tôi đã nói là tôi không vu khống! Chuyện là như vậy…”

Tiếp theo, cô bắt đầu kể chuyện từ khi gặp mặt Thạch Tĩnh Thừa vào Tết Nguyên Đán, lại nói đến bữa tiệc sinh nhật của Vu Quyên, sau đó giải thích rõ ràng lý do cô đến thành phố Ngô cùng với Thạch Tĩnh Thừa. Cuối cùng, cô nói: “Tất cả những gì tôi nói đều là thật sự, vừa rồi anh ta đã lấy chuyện hủy bỏ hôn ước để lừa tôi mở cửa, rồi lại lấy chuyện đó để uy hiếp tôi, muốn tôi phải quan hệ với anh ta. Tôi và anh ta đã giằng co một trận, tôi đã phải rất vất vả mới thoát thân được.” 

Cằm của Dì Thiệu sắp rớt xuống đất, hoàn toàn không ngờ chuyện lại xảy ra như vậy. Sắc mặt Thạch Tĩnh Thừa chuyển thành màu đen, mấy lần muốn ngắt lời Trác Uẩn, không ngừng nói: “Em nói dối”, “Đây là bôi nhọ”, “Chỉ là bịa đặt”…

Nhưng anh ta không thể ngắt lời Trác Uẩn thành công, cảnh sát Trần ra hiệu cho anh ta im lặng, Triệu Tỉnh Quy và Hách Vĩnh vẫn luôn ở bên bảo vệ Trác Uẩn, để cô được nói ra hết mọi chuyện. 

Sau khi nghe xong, cảnh sát Trần nói: “Nói như vậy, các người đều phải cùng tôi đến đồn cảnh sát, cưỡng dâm chưa thành chính là án hình sự.” 

Vẻ mặt dì Thiệu đau khổ: “Tôi cũng phải đi sao? Chuyện này không liên quan gì đến tôi.”

Thạch Tĩnh Thừa đút tay vàotúi quần, vẫn bình tĩnh như cũ: “Đi thì đi, tôi đây cây ngay không sợ chết đứng, chuyện mà tôi không làm tức là không làm, đây là vu khống.” 

Đúng lúc này, một người đàn ông to béo khoảng ba mươi tuổi cầm theo một cặp hồ sơ bước vào, thấy Hách Vĩnh thì nói: “Anh Hách, xin lỗi vì tôi đã tới chậm!”

Mọi người đều nhìn về phía anh ta, Hách Vĩnh giới thiệu: “Đây là cố vấn pháp lý của công ty chúng tôi, họ Điền.”

Luật sư Điền cười trông giống hệt phật Di Lặc: “Xin chào cả nhà.” 

Thạch Tĩnh Thừa: “……”

Luật sư Điền xin cảnh sát Trần cho bọn họ chút thời gian, bốn người đi đến một góc phòng nói chuyện một lát. Cảnh sát Trịnh đi tới nói với Trác Uẩn: “Cô lại đây, tôi có chuyện muốn nói với cô.” 

Trác Uẩn cùng cô ấy đi sang một bên. Cảnh sát Trịnh là phụ nữ, cô ấy hỏi Trác Uẩn về chi tiết trong phòng, đặc biệt là có chuyện bị cởi quần áo không, hoặc là Thạch Tĩnh Thừa có lưu lại dấu vết gì trên người cô hay không, Trác Uẩn lắc đầu: “Không có.”

Cảnh sát Trịnh nói: “Phòng kia tôi đã đi xem qua, cũng có xem camera theo dõi, trong phòng không có dấu vết vật lộn, cũng không có khả năng có camera theo dõi, chuyện phát sinh ở trong phòng của hai người không ai có thể chứng minh, cô còn chứng cứ nào khác không? Ví dụ như lịch sử trò chuyện WeChat nói tới nội dung từ hôn chẳng hạn, có không?” 

Trác Uẩn suy nghĩ, lắc đầu: “Không có.”

Cảnh sát Trịnh nhìn Trác Uẩn: “Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, một bên có người làm chứng, có thể chứng minh hai người là quan hệ vợ chồng chưa cưới, hơn nữa cô tới thành phố Ngô là tự nguyện, cô mở cửa cho anh ta vào cũng là tự nguyện. Nếu cô nhất định tố cáo anh ta tội cưỡng dâm chưa thành, thì với những chứng cứ trước mắt, muốn buộc tội được anh ta là vô cùng khó khăn.”

Trác Uẩn hỏi: “Cô không tin tôi sao?”

Cảnh sát Trịnh nói: “Tôi chỉ tin tưởng vào chứng cứ, cho nên tôi muốn cô suy nghĩ cho kỹ, nếu buộc tội anh ta thất bại, ngược lại anh ta có thể kiện cô tội phỉ báng.”

Lòng Trác Uẩn nguội lạnh, hỏi: “Vây thì hiện giờ tôi nên làm thế nào?” 

Cảnh sát Trịnh cũng không biết làm sao, đành nói: “Cô có thể đi hỏi luật sư xem nên làm gì bây giờ.”

Luật sư Điền nghe xong tất cả mọi chuyện cũng có cùng ý kiến với cảnh sát Trịnh, Trác Uẩn không có chứng cứ, rất khó để buộc tội Thạch Tĩnh Thừa. Người đàn ông tới gõ cửa kia cũng chỉ nghe được âm thanh cãi nhau, sau khi cửa mở ra thì nhìn thấy hai người đều quần áo chỉnh tề, phù hợp với tình huống là người yêu cãi nhau, lời khai đó thậm chí còn không thể so sánh với lời khai của dì Thiệu. 

Triệu Tỉnh Quy vẫn luôn lắng nghe bọn họ nói chuyện, anh còn quá trẻ để có thể đưa ra nhiều lời khuyên về những vấn đề chuyên môn như vậy, thấy người Trác Uẩn khẽ run lên, anh đưa tay nắm lấy tay cô. 

Luật sư Điền hỏi Trác Uẩn, nếu như cô không buộc tội Thạch Tĩnh Thừa cưỡng dâm chưa thành nữa, thì cô còn muốn tố cáo anh ta chuyện gì khác không. Trác Uẩn nói: “Tôi muốn anh ta xin lỗi tôi trước mặt mọi người, hơn nữa còn phải viết giấy cam đoan, bảo đảm từ nay về sau không bao giờ quấy rầy tôi nữa, bảo đảm sẽ cùng tôi hủy bỏ hôn ước, từ đây về sau không liên quan gì đến nhau nữa.” 

Luật sư Điền cúi đầu suy nghĩ, Trác Uẩn đột nhiên nhớ tới nguyên nhân gây ra chuyện này, hôm nay sau khi tra trang web đặt phòng xong, cô có hơi hoài nghi, nhanh chóng nói chuyện này cho ba người khác.

Trác Uẩn nói: “Tôi cảm thấy quá trùng hợp, nếu tôi là dì Thiệu tôi sẽ không chủ động đưa ra lời mời như vậy, mọi người cảm thấy sao?” 

Hách Vĩnh vuốt cằm, khẽ gật đầu: “Có khả năng.”

Trác Uẩn lại nhụt chí: “Nhưng tôi không có cách nào để chứng minh, bọn họ không thừa nhận, tôi cũng có biện pháp nào cả.” 

“Có thể thử một lần.” Triệu Tỉnh Quy đột nhiên mở miệng, “Đây là một bước đột phá, nếu có thể chứng minh được bà chủ kia đang nói dối, thì những gì tên họ Thạch kia nói sẽ không còn chắc chắn như vậy nữa.” 

Trác Uẩn hỏi: “Nhưng làm thế nào mới có thể chứng minh được bà chủ đang nói dối? Bọn họ đã thông đồng với nhau rồi.” 

“À…” Triệu Tỉnh Quy nhẹ nhàng cười, ánh mắt lại có chút gian xảo, “Cái này có lẽ phải xài một số cách khác thường, còn phải phụ thuộc vào năng lực của luật sư Điền nữa.”

Hách Vĩnh và luật sư Điền nhìn nhau, xem ra Triệu Tỉnh Quy và bọn họ đều nghĩ đến việc đó, kể từ khi bước vào homestay này, tâm trạng ba người đều rất vi diệu. Luật sư Điền cười khà khà: “Vậy lát nữa hai người phối hợp một chút, nếu bà chủ thật sự nói dối, khiến cho cho bà ta phản bội sẽ rất hấp dẫn, để tôi thử xem.” 

Cuộc họp nhỏ kết thúc, luật sư Điền đại diện Trác Uẩn nói với cảnh sát và Thạch Tĩnh Thừa rằng Trác Uẩn đồng ý giải quyết riêng, chỉ cần Thạch Tĩnh Thừa nói xin lỗi cô trước mặt mọi người, hơn nữa viết giấy cam đoan thì Trác Uẩn sẽ không tố cáo anh ta nữa.

Thạch Tĩnh Thừa bật cười, khoanh tay nói với Trác Uẩn: “Giải quyết riêng? Đùa cái gì vậy! Muốn tôi xin lỗi? Là thấy luật sư của tôi không ở đây đúng không? Tôi nói cho cô biết, Trác Uẩn, không có chuyện đó đâu! Nợ của hai chúng ta, trở về thành phố Gia rồi tôi tính với cô.”

Dáng vẻ đúng lý hợp tình của anh ta thật đúng là làm cho người ta ghê tởm, Trác Uẩn và Triệu Tỉnh Quy cùng nhìn anh ta một cách lạnh lùng, luật sư Điền ho khan một tiếng, quay đầu hỏi dì Thiệu: “Bà Thiệu, tôi muốn hỏi bà một chút, bà thật sự xác nhận anh Thạch và cô Trác là quan hệ yêu đương đúng không? Bà thật sự nhìn thấy bọn họ lúc mới đến vừa nói vừa cười với nhau?”

Lúc này Dì Thiệu đã rất chột dạ, những lời giải thích đó là do Thạch Tĩnh Thừa đã dạy cho bà ta, lúc trước bà ta cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn. Trong mắt bà ta, Thạch Tĩnh Thừa và Trác Uẩn chính là vợ chồng chưa cưới, nhưng bà ta cũng đã nhìn ra hai người chẳng có chút tình cảm nào.

Trong lòng bà ta cũng có phần tin tưởng Trác Uẩn, bà ta biết lần này Thạch Tĩnh Thừa đưa Trác Uẩn tới đây không hề có dụng ý tốt, chỉ là bà ta không ngờ rằng Thạch Tĩnh Thừa lại to gan đến vậy, dám ngang nhiên xuống tay ở homestay của bà ta, may là việc không thành, nếu anh ta mà thành công thì không phải nơi này của bà ta chính là hiện trường phạm tội rồi sao? 

Nhưng lời nói ra như bát nước đã hất đi, ở trước mặt Thạch Tĩnh Thừa và cảnh sát, lại suy nghĩ đến tình chị em mấy chục năm của bà ta và Vu Quyên, dì Thiệu vẫn đành căng da đầu trả lời: “Đúng vậy, hôn ước của Tĩnh Thừa và Tiểu Uẩn đã được định từ nhiều năm trước, không phải người yêu thì là cái gì? Hôm nay quan hệ của hai người bọn họ vẫn luôn hòa hợp, tôi không thấy có chỗ nào bất thường cả.”

Luật sư Điền lại hỏi: “Bà Thiệu, tôi lại hỏi bà một chút, homestay của bà mấy ngày nay làm ăn rất tốt, ngày mai, ngày mốt, mãi cho đến tết Âm Lịch kết thúc, mười ngày này đều là hết phòng. Vậy tại sao bà lại mời anh Thạch đến ở vào mấy ngày này? Anh ta sẽ trả tiền phòng sao? Tiền phòng là bao nhiêu?” 

Dì Thiệu không trả lời được, nhìn về phía Thạch Tĩnh Thừa, Thạch Tĩnh Thừa nói: “Dì có thể không trả lời, anh ta chỉ là luật sư, không phải là cảnh sát.”

Cảnh sát Trần cảm giác là nhắc đến mình, nói: “Bà trả lời đi, tôi cũng muốn biết.”

Thạch Tĩnh Thừa: “…”

Dì Thiệu ấp úng nói: “Là, là bởi vì Lễ Tình Nhân, tiền phòng tôi lấy, tôi coi như… là tặng cho hai người quà đính hôn.” 

Luật sư Điền ngẩng đầu nhìn toàn cảnh đại sảnh, đột nhiên hỏi đến một vấn đề kỳ quái: “Bà Thiệu, nhà này là bà thuê của Công ty TNHH Làng Du Lịch Ngô Tâm để làm homestay đúng không?”

Dì Thiệu: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”

Luật sư Điền: “Thời hạn thuê là 5 năm, đến kỳ sau nếu không có gì vi phạm thì bà được ưu tiên thuê tiếp, đúng không?” 

Dì Thiệu nghệch ra: “Đúng vậy, không sai, từ từ, chuyện này có quan hệ gì đến homestay của tôi?” 

Luật sư Điền rung đùi đắc ý, lại nói tiếp: “Kỳ hạn thuê của bà bắt đầu từ tháng Tư năm ngoái, mất bốn tháng sửa sang trang trí, đến mùa hè mới bắt đầu mở cửa đón khách. Căn cứ vào điều khoản hợp đồng, trong thời hạn thuê nhà, nếu công ty TNHH làng du lịch Ngô Tâm phát hiện bà có kinh doanh những hạng mục ngoài phạm vi giấy phép, hoặc là có hành vi cho người khác thuê lại một phần sân để kinh doanh, hoặc là có hành vi phá hỏng kết cấu của tòa nhà, hoặc là…”

Dì Thiệu nhịn không được hét lên: “Cuối cùng là anh muốn nói gì?”

Gương mặt béo núc của luật sư Điền lộ ra vẻ tươi cười: “Nói chung là, nếu bà vi phạm dù chỉ một quy định trên bản hợp đồng, công ty có quyền dừng hợp đồng trước hạn, thu hồi tòa nhà, hơn nữa còn thu tiền vi phạm hợp đồng của bà. Đương nhiên là những chuyện thế này rất ít khi phát sinh, một cái homestay nhỏ như vậy ai lại đi theo dõi suốt ngày chứ? Đúng không?”

Thạch Tĩnh Thừa lạnh lùng nhìn hết thảy, dì Thiệu đã phát hoảng, hỏi luật sư Điền: “Cuối cùng thì anh là ai?”

Luật sư Điền nói: “Tôi chính là cố vấn pháp luật, cái đó…” Anh ấy chỉ vào  Hách Vĩnh đang đứng phía sau, “Chi bằng bà nên hỏi xem ông ấy là ai.” 

Dì Thiệu nhìn về phía Hách Vĩnh, đó thực sự một người đàn ông trung niên bình thường. Hách Vĩnh đi lên trước, tìm trong túi áo cả nửa ngày mới móc ra một tấm danh thiếp, đưa cho dì Thiệu: “Xin chào, mong được chỉ giáo nhiều hơn.”

Dì Thiệu nhận lấy, trên danh thiếp bất ngờ in: Phó tổng giám đốc Hách Vĩnh của công ty TNNHH làng du lịch Ngô Tâm. 

Dì Thiệu đổ mồ hôi như thác, homestay này là tâm huyết rất lớn của bà ta, bà ta đã đặt cả gia sản vào đây, giai đoạn trước bà ta sửa sang lại đã tốn mấy trăm vạn. Trong quá trình kinh doanh, bà ta cũng không có khả năng hoàn toàn tuân theo các điều khoản trong hợp đồng. Bà ta đã có tác động đến kết cấu tòa nhà, cũng đã cho người ta thuê một số hạng mục để kinh doanh ăn uống, cờ bạc, những chuyện này trong việc kinh doanh homestay là hoàn toàn bình thường.

Nếu đối phương một hai bắt phải làm theo hợp đồng, mỗi ngày bà ta sẽ phải lo lắng đề phòng, nào là bài bạc, tạp âm, vệ sinh, phòng cháy… Nếu họ đến kiểm tra tất cả những thứ đó thì liệu bà ta còn có thể yên ổn làm ăn được không? 

Cho dù trong thời gian thuê năm năm bên kia không đến kiểm tra, vậy nếu sau năm năm thì sao? Nếu đối phương đột nhiên thu hồi lại nhà, lúc đó bà ta biết phải làm thế nào bây giờ? 

Dì Thiệu ngẩng đầu nhìn về phía Hách Vĩnh, khuôn mặt nhăn nheo như trái khổ qua: “Không phải đâu, ông chủ Hách, ông đừng như vậy, tôi vẫn luôn yên ổn kinh doanh homestay mà, tôi…”

Hách Vĩnh liên tục xua tay: “Ôi ôi ôi, đừng gọi tôi là ông chủ, tôi cũng chỉ là người làm thuê, làm thuê cho chủ tịch của chúng ta.” 

Trác Uẩn: “……”

Nói thật, cô cũng không hề nhìn ra Hách Vĩnh có chút gì là một ông chủ, bề ngoài của ông ấy giống như một ông chú sẽ cưỡi xe đạp đi chợ mua đồ ăn vậy. 

Lúc này, Triệu Tỉnh Quy vẫn luôn im lặng lại mở miệng hỏi dì Thiệu: “Dì này, cuối cùng tôi xin hỏi lại bà một lần, hy vọng bà có thể trả lời thành thật. Thứ nhất, bà có xác nhận anh Thạch và cô Trác là quan hệ yêu đương không? Thứ hai, bà thật sự nhìn thấy bọn họ vừa nói vừa cười sao? Thứ ba, cuối cùng là bà muốn gì khi mời anh Thạch và cô Trác đến đây nghỉ?” 

Dì Thiệu sắp khóc đến nơi, ánh mắt không ngừng hướng đến Thạch Tĩnh Thừa cầu cứu, Thạch Tĩnh Thừa không hiểu bà ta nóng lòng cái gì, cũng không biết quy mô của làng du lịch kia như thế nào, lạnh lùng nhìn dì Thiệu nói: “Dì sợ cái gì? Những câu hỏi này đã trả lời mấy lần rồi, tại sao phải bận tâm với bọn họ? Cảnh sát Trần!”

Anh ta tức giận nhìn về hai vị cảnh sát: “Như thế này có tính là uy hiếp không? Còn làm trò trước mặt đồng chí cảnh sát! Không phải nói muốn đi đồn công an sao? Vì sao còn chưa đi?”

Thạch Tĩnh Thừa là người nơi khác, anh ta nghĩ rằng làng du lịch Ngô Tâm là chuyện rất bình thường, nhưng ngược lại hai vị cảnh sát thì biết rõ ràng.

Lịch sử của làng du lịch Ngô Tâm cũng chưa lâu lắm, nó mới thành lập khoảng tám chín năm trước, là một tổ hợp các khách sạn cao cấp, các homestay đặc sắc, danh lam thắng cảnh, khu vui chơi, thị trấn cổ, khu ăn uống, cùng một loạt các hạng mục du lịch nghỉ dưỡng có liên quan, tập trung quản lý thống nhất những tài nguyên du lịch vốn bị phân tán của thành phố Ngô. Công ty đã đầu tư rất nhiều chi phí, đưa thành phố Ngô từ một thị trấn nhỏ chưa nổi tiếng, phát triển lên toàn tỉnh rồi cả nước, thu hút vô số khách du lịch, thúc đẩy mạnh mẽ nền kinh tế địa phương và giải quyết vấn đề việc làm cho nhiều người, đây là một doanh nghiệp đóng thuế lớn cho địa phương, là một công ty có tiếng.

Nghe nói chủ tịch công ty là người của thành phố Ngô, ở bên ngoài kinh doanh nhiều năm, nhưng nặng lòng với quê hương nên đã trở về sáng lập ra làng du lịch. Nhưng ông ấy không xử lý công việc hàng ngày mà giao toàn bộ việc của làng du lịch cho tổng giám đốc quản lý. Chủ tịch một năm cũng chỉ tới công ty vài lần, đặc biệt khiêm tốn. 

Mặc dù như vậy, trong thâm tâm người thành phố Ngô, tên tuổi của chủ tịch và tổng giám đốc vẫn như sấm bên tai.

Hách Vĩnh là phó tổng giám đốc công ty, chức vị cũng rất cao. Hai vị cảnh sát  không hề nghĩ tới, bởi vì một vụ án nhỏ như vậy mà có thể gặp được một trong những vị lãnh đạo công ty nổi danh lẫy lừng của địa phương. 

Như thế này có tính là uy hiếp không? Cảnh sát Trần khó có thể phán đoán được, chẳng qua với nhiều năm kinh nghiệm làm cảnh sát, cộng với nét mặt của dì Thiệu là có thể phát hiện được có điều mờ ám, nếu bà ta không có gì giấu giếm thì vì sao lại hoảng loạn như vậy.

Cảnh sát Trần đang muốn hòa giải, nhưng Triệu Tỉnh Quy lại tiếp tục lên tiếng, vẫn là nói với Dì Thiệu, giọng điệu hết sức thong thả: “Dì, dì vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi.” 

Dì Thiệu cũng sắp vội muốn chết, Thạch Tĩnh Thừa chỉ vào Triệu Tỉnh Quy, thẹn quá hóa giận nói: “Cậu là ai? Tự giới thiệu chưa? Chuyện này có liên quan gì đến cậu? Đến lượt cậu nói chuyện sao?”

Trác Uẩn đi lên phía trước một bước, cũng giơ tay chỉ vào anh ta: “Anh chỉ cái gì mà chỉ? Cậu ấy là ai liên quan gì đến anh? Chúng tôi chỉ muốn bà chủ trả lời vấn đề mà thôi! Anh làm loạn lên cái gì? Có phải chột dạ rồi không?” 

“Tôi chột dạ?” Thạch Tĩnh Thừa nói với cảnh sát Trần, “Đồng chí cảnh sát, anh cũng thấy rồi đây, vừa rồi tôi đã nói với các vị lý do tại sao tôi lại cãi nhau với Trác Uẩn, chính là bởi vì tôi nghi ngờ cô ta có người khác bên ngoài.”

Trác Uẩn tức giận đến mức muốn lao đến đánh người: “Thạch Tĩnh Thừa, anh đúng là kẻ vừa ăn cướp vừa la làng.”

Triệu Tỉnh Quy giữ chặt cổ tay cô: “Cô giáo Trác, bình tĩnh một chút.” 

Anh kéo Trác Uẩn về bên người, Hách Vĩnh đi lên làm người hòa giải: “Bà Thiệu, ba vấn đề kia bà trả lời một chút không phải xong rồi sao? Chúng tôi chỉ muốn nghe những lời nói thật, bà hiểu không?” 

Dì Thiệu vẫn còn rối rắm: “Tôi…” 

Luật sư Điền lại kịp thời lên tiếng, chỉ tay vào Triệu Tỉnh Quy giới thiệu với dì Thiệu: “À, quên chưa giới thiệu, cậu này hiện vẫn đang là học sinh cấp ba, không có thân phận gì đặc biệt, họ ‘Triệu’.” 

Ông ấy đặc biệt nhấn mạnh chữ “Triệu”, dì Thiệu đã nghe thấy. 

“Họ Triệu?” Dì Thiệu hỏi, “Triệu Mỹ Phương là …”

Luật sư Điền: “Là bác ruột.” 

Dì Thiệu sắp ngất xỉu đến nơi: “Triệu, Triệu Vỹ Luân là?”

Luật sư Điền mỉm cười nói: “Là bố ruột.” 

Dì Thiệu: “……”

Bà ta im lặng một lúc, hoàn toàn đầu hàng, khóc lóc nức nở mở miệng nói: “Để tôi nói thật, thứ nhất, tôi không dám chắc Thạch Tĩnh Thừa và Trác Uẩn có phải là người yêu hay không, tôi chỉ biết bọn họ là vợ chồng chưa cưới. Thứ hai, quan hệ của hai người bọn họ không tốt, ai nấy đều thấy được. Trước đây tôi cũng đã từng mời bọn họ đến đây nhưng Trác Uẩn đã từ chối. Lần này cô ấy lại đồng ý, tôi cũng không biết vì sao. Thứ ba, lần này thật ra không phải tôi chủ động mời bọn họ tới, mà là Tĩnh Thừa gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi mời bọn họ tới đây, còn nói tôi nhất định phải kiên trì, phải mở miệng mời trước mặt mẹ của cậu ta, nói Trác Uẩn nhất định sẽ đồng ý.”

Thạch Tĩnh Thừa: “Dì nói bậy……”

Cảnh sát Trần chỉ vào anh ta, Thạch Tĩnh Thừa cắn chặt răng, không nói thêm gì nữa.

Dì Thiệu lại nói đến chuyện khác: “Trước khi bọn họ tới, Tĩnh Thừa đã nói chỉ cần một phòng xép thôi, nhưng khi đến nơi Trác Uẩn không đồng ý ở cùng một phòng với cậu ta, Tĩnh Thừa mới bảo tôi lấy thêm một phòng nữa. Trước khi ăn cơm, cậu ta lại bảo tôi mở một chai rượu, bảo tôi mời Trác Uẩn uống thật nhiều rượu, tôi có mời nhưng cô ấy không chịu uống. Sau khi Trác Uẩn chạy mất, Tĩnh Thừa lại tới tìm tôi, bảo tôi khai với cảnh sát là tình cảm của hai người bọn họ rất tốt. Tôi còn cảm thấy kỳ lạ, hai người bọn họ cãi nhau, cô ấy chạy đi, sao lại còn muốn báo cảnh sát làm gì? Có vấn đề gì sao? Nhưng giờ thì tôi đã biết, đại khái là anh ta…là sợ Trác Uẩn sẽ báo cảnh sát trước.”