Nghe Nói Cậu Rất Khó Theo Đuổi

Chương 17



Lúc Giang Tự buông Tạ Hoài ra, Tạ Hoài đã không biết nói chuyện rồi, ngực phập phồng kịch liệt, thở mạnh, rất lâu sau mới hòa hoãn lại.

Lúc hôn cậu vẫn chưa biết cách lấy hơi, không hơn tối qua được bao nhiêu.

Giang Tự vươn tay lau khóe miệng của Tạ Hoài, cười nhẹ: “Không vội, từ từ đến.”

Tạ Hoài đẩy tay của Giang Tự ra, đỏ mặt đi vào trong: “Ai vội chứ.”

Đi vào phòng khách, Tạ Hoài đưa tay mở đèn, cậu lại gần gương, nhìn vết rách trên môi, bên trên vẫn còn chảy máu.

Tạ Hoài dùng đầu ngón tay sờ một cái, có hơi đau.

Thầm nói Giang Tự tuổi chó à, hôn thì hôn, sao lại còn cắn nữa.

Tên đầu sỏ vẫn đang đứng bên cạnh, Tạ Hoài từ trong gương liếc Giang Tự, Giang Tự không hề hổ thẹn chút nào nhìn cậu.

Hắn dựa vào khung cửa, tầm mắt nhìn Tạ Hoài trong gương, không mặn không nhạt hỏi: “Hay là cậu cắn lại?”

“Không cắn, tôi cũng không phải tuổi chó.” Tạ Hoài liếm vết máu, phát hiện còn phải đi ra ngoài, dứt khoát cầm một tờ giấy nhấn nhấn.

Giang Tự mỉm cười.

Tạ Hoài lấy khăn giấy ra, Giang Tự rũ mắt, nhìn thấy vết máu dính trên giấy, lại không nhịn được đau lòng, ý thức được bản thân hình như thật sự cắn có hơi mạnh rồi.

Hắn hỏi: “Có đau không?”

Tạ Hoài nhìn Giang Tự thật sự không biết hay giả vờ không biết khẽ cười: “Hay là cậu thử xem?”

“Ừm, tôi có thể thử xem.” Giang Tự mặt không cảm xúc bày tỏ bản thân không có ý kiến.

Tạ Hoài: “...”

Giang Tự đứng im không động đậy, giống như đang chờ cái gì đó.

Tạ Hoài ném tờ giấy trên tay vào thùng rác sau lưng, đi về phía trước hai bước, túm lấy cổ áo cảu Giang Tự, kéo xuống một cái, tầm mắt Tạ Hoài dừng trên đôi môi mỏng của Giang Tự hai giây, sau đó nhắm mắt hôn lên.

Lần này hôn rất ngắn, lúc cậu muốn lui ra, Tạ Hoài cắn một cái ở môi dưới của Giang Tự, nếm được một ít vị mặn của máu.

Tạ Hoài buông Giang Tự ra, hất cằm lên nói: “Huề nhau.”

Nói xong liền vượt qua Giang Tự đi ra khỏi phòng tắm.

Hai người náo loạn lúc, gần như quên mất chiều nay còn có hẹn với bọn Lục Nhất đi xem phim.

Vì thế mà khi Tạ Hoài và Giang Tự đứng ở trước mặt bọn Lục Nhất, Hách Học Tịch thì mấy người kia đều không khỏi sửng sốt mấy giây.

Sao đang yên đang lành mà môi của hai người này đều bị rách vậy?

Hùng Kỳ Kỳ là con gái nên tâm tư tự nhiên cũng nhạy cảm hơn bọn con trai nhiều, vừa nhìn đã biết Giang Tự và Tạ Hoài hai người này có chỗ không đúng.

Tầm mắt của cô nàng quang quẩn giữa hai người Giang Tự và Tạ Hoài, lại liên tưởng đến bài đăng ngày hôm qua Giang Tự đăng lên vòng bạn bè, cái tay kia…

Tầm mắt của Hùng Kỳ Kỳ lại chuyển đến tay trái của Tạ Hoài, thật sự rất giống.

Hơn nữa hôm nay môi Giang Tự và Tạ Hoài lại đồng thời bị rách, Hùng Kỳ Kỳ lại càng thêm chắc chắn giữa hai người họ có chút. gian. tình ở trong đó.

Mặc dù Lục Nhất vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không nói ra được, chỉ hơi kinh ngạc nói: “Anh Hoài anh Tự, hai người đi đâu làm rồi, sao da miệng đều bị rách vậy?”

Hách Học Tịch cũng không hiểu được phụ họa theo: “Đúng thế.”

Hùng Kỳ Kỳ nhìn Lục Nhất với Hách Học Tịch lắc đầu thở dài.

Tạ Hoài bị nghẹn mấy giây, đang suy nghĩ xem nên nói thế nào mới không bị phát hiện ra.

Cậu và Giang Tự nhìn nhau một cái, lập tức hiểu ý.

Tạ Hoài: “Bị chó cắn.”

Giang Tự: “Bị mèo cào.”

Hai người gần như là mở miệng cùng nhau.

Chó - Giang Tự: “...”

Mèo - Tạ Hoài: “...”

Lục Nhất biết Tạ Hoài có nuôi một con chó, nhà Giang Tự có mèo hay không cậu chàng không biết, nhưng chắc cũng có nhỉ, mặc dù không biết tại sao một con chó nhỏ như thế lại có thể cắn được lên môi anh Hoài của cậu chàng.

Nhưng Lục Nhất vẫn gật gật đầu, tin rồi.

Tạ Hoài cũng ngờ Lục Nhất lại dễ lừa như thế, cái loại mà nhẹ nhẹ nhàng nhàng liền có thể chọc thủng lời nói dối của người khác này cũng chỉ có mình Lục Nhất tin mà thôi.

Hơn nữa chó mèo nhà ai lại chuyên chọn miệng người để cắn?

Lý do hời hợt như thế cũng tin.

Lớp phó thể dục và lớp phó học tập đến muộn nhất, nhà hai người cách hơi xa, cộng thêm đường xá có hơi tắc đường nên đến muộn hơn một lúc.

Hôm nay đám người bọn họ xem phim khoa học viễn tưởng, hôm qua mới chiếu, nghe nói phòng bán vé phá một trăm triệu trong một ngày, cộng đồng mạng nói cũng không tồi.

Khi vào trong, rạp chiếu phim bên trong đã ngồi kín rồi.

Mấy người bọn họ chia nhau ra ngồi, chuyện này cũng không thể trách Lục Nhất được, bởi vì lúc cậu chàng mua vé thì không còn chỗ bảy ghế ngồi liền nhau nữa rồi, chỉ có thể chia ra ngồi.

Chỗ người của Giang Tự và Tạ Hoài cũng là lần lượt với nhnhauchoox, chỗ ngồi gần với vị trí ở giữa, tìm thấy chỗ ngồi của mình ngồi xuống, Giang Tự đặt bỏng ngô trong tay mình vào máng uống ở bên tay trái, thuận tiện để lát nữa Tạ Hoài cầm lấy ăn.

Thật ra Tạ Hoài cũng không phải là có hứng thú với phim khoa học viễn tưởng cho lắm, nhưng không thể không nói, bộ phim này cộng đồng mạng cũng không phải là thổi phồng, xem được hơn một tiếng, Tạ Hoài cảm thấy cũng rất thú vị sau khi xem xong thậm chí còn có chút chưa thỏa mãn.

Đoàn người xem xong phim đã hơn bốn giờ chiều rồi.

“Cuộc chiến đấu giữa người và máy thật con mẹ nó quá kích thích rồi, còn tưởng rằng loài người không đánh thắng được máy móc cơ, không ngờ cuối cùng lại chiến thắng!” Sau khi Lục Nhất đi ra ngoài tâm trạng vẫn chưa bình tĩnh lại, kéo Hách Học Tịch và lớp phó thể dục lải nhải, “Con mẹ nó nhóm nhân vật chính đẹp trai chết tôi.”

Lớp phó thể dục điên cuồng gật đầu: “Đúng! Rất lâu rồi tui chưa xem qua bộ phim khoa học viễn tưởng kích thích như vậy, đặc biệt là đòn phản công kia, cái đệt thật sự rất tuyệt.”

Hách Học Tịch bị hai người kia kẹp ở giữa, một cái đầu nhỏ hai cái đầu to, đầu óc choáng váng.

Hùng Kỳ Kỳ nhìn bọn họ, cười trêu: “Các cậu xem các cậu kìa, kẹp Hách Học Tịch thành cái dạng gì rồi?”

Tạ Hoài quay đầu nhìn bọn họ một cái, vai Hạch Học Tịch bị hai người kia ép cho hạ xuống một nửa, cả người giống như sống không còn gì luyến tiếc.

Giống như hí kịch vậy, Tạ Hoài không nhịn được cười phụt ra.

Cười đủ rồi cậu quay đầu lại khoác tay lên vai Giang Tự, Giang Tự động cũng không động một cái.

Quả nhiên vẫn là bờ vai của bạn trai đáng tin cậy, Tạ Hoài thầm nói.

Lục Nhất giống như nhớ tới cái gì đó, mở miệng nói: “Gần đây có một chợ Quốc Khánh, các cậu có muốn đi xem thử không? Tui xem trên quảng cáo, hình như cũng rất to đó.”

Hùng Kỳ Kỳ kéo tay lớp phó học tập, người đầu tiên gật đầu: “Đi đi, đi đi, tui nghe nói chợ Quốc Khánh đều vô cùng náo nhiệt, Giang Thành chúng ta có rất ít chợ to như thế.”

Tạ Hoài có đi hay không thật ra cũng chả sao cả, nhưng cậu cũng chưa từng thấy chợ, có chút hứng thú: “Tôi không có ý kiến.”

Tầm mắt Giang Tự dừng ở trên lông mi dài nhọn của Tạ Hoài một lát, cũng gật đầu: “Có thể.”

“Đều không có ý kiến đúng không?” Cuối cùng Lục Nhất hỏi một lần.

Loại chợ cỡ lớn như vậy bình thường chỉ có vào ngày Quốc Khánh và ngày Thất Tịch, ba năm tổ chức môt lần, có thể nói là cơ hội có không nhiều, Lục Nhất đã muốn đi xem thử từ lâu rồi.

Lục Nhất cúi đầu nhìn bản đồ: “Được, vậy để tui xem xem ở chỗ nào.”

Có lẽ là do xem quá nghiêm túc, không để ý những người khác đã đi về hướng khác rồi.

Lục Nhất nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cách chúng ta hai nghìn ba trăm mét.”

Tra xong rồi, đợi đến lúc cậu chàng ngẩng đầu lên từ điện thoại, phía trước một người cũng không có.

Người đâu???

Lục Nhất bỗng phản ứng lại, lập tức chạy lên theo, hét lên với mấy bóng lưng kia: “Này, có ai như mấy cậu không hả!”

Có điều chợ này thật sự rất lớn, còn mang theo mmộtchuts chút phong cách cổ điển Trun Quốc, vừa mới đi dạo không bao lâu, Tạ Hoài liền bị hoạt động “bắn tên uống nước miễn phí” hấp dẫn sự chú ý.

“Bắn trúng mười cốc, nước uống tự do chọn (hai cốc).”

Tạ Hoài nhìn bảng hướng dẫn, thầm nói, thế mà vẫn được hai cốc.

Được miễn phí à.

“Muốn chơi?” Giọng nói của Giang Tự đột nhiên xuất hiện phía sau tai Tạ Hoài, không biết Giang Tự cố ý hay vô tình mà hơi thở lướt qua tai Tạ Hoài, có hơi nhột.

Tạ Hoài không nhịn được lùi về phía sau nửa bước, không lùi còn tốt, lùi xong thì vừa vặn dán chặt với Giang Tự đang ở phía sau.

Tạ Hoài lòng chửi “đệt” một tiếng, thầm nói thật sự còn rất đặc sắc.

Xung quanh đều là người, không ai chú ý đến động tác nhỏ của bọn họ, đám Lục Nhất cũng không biết chạy đi đâu từ lâu rồi.

Tiếng cười khẽ của Giang Tự truyền vào tai Tạ Hoài, Tạ Hoài lập tức đứng thẳng.

Rõ ràng là không làm cái gì cả nhưng cậu vẫn chột dạ gãi gãi chóp mũi.

Thấy cậu không nói gì, Giang Tự lại hỏi lại lần nữa: “Có muốn chơi không?”

Vừa nãy Tạ Hoài bị Giang Tự cười như thế, vốn dĩ muốn đi rồi nhưng cậu nhìn thấy mấy chữ miễn phí nước uống kia lại không muốn đi nữa. Cảm thấy nếu cứ đi như vậy thì bản thân nhất định sẽ hối hận.

Vì vậy cậu thấp giọng nói: “Muốn.”

Tổng cộng có ba lần bắn, phải bắn đến vòng thứ mười hai lần liên tiếp mới được coi là thành công, khoảng cách bắn tên là mười mét. Đối với người chưa bắn tên bao giờ mà nói, có thể nói là tỷ lệ thành công vô cùng nhỏ, cơ bản là không thể nào bắn được.

Tạ Hoài đừng bên cạnh Giang Tự, Giang Tự lấy mũi tên đưa cho Tạ Hoài.

Tạ Hoài sửng sốt một chút, sau đó nhận mũi tên từ trong tay Giang Tự.

“Tôi không biết chơi cái này.” Cậu nói.

“Không sao, còn có tôi.” Giang Tự nói.

Tạ Hoài hít sâu một hơi, cầm mũi tên đứng vào chỗ.

Nhân viên ý tứ không rõ nhìn bọn họ một cái, cười nói: “Chỗ chúng tôi không có quy định, chỉ cần mũi tên bắn ra từ tay của một người là được.”

Ý tứ ám chỉ đã đủ rõ ràng.

Nhân viên thầm nói, tôi chỉ có thể giúp hai người đến đây thôi.

Giang Tự đứng im tại chỗ không động đậy cũng không nói gì, chỉ có ánh mắt luôn nhìn Tạ Hoài.

Đây là lần đầu tiên Tạ Hoài bắn tên, trước kia chưa từng chơi, khó tránh khỏi có hơi căng thẳng.

Mũi tên đầu tiên bắn ra, mặc dù không trúng đích nhưng khoảng cách với vòng thứ mười vẫn xa tít tắp.

Tạ Hoài thầm nói quả nhiên trò chơi này không phải một người bình thường mới học liền có thể học được, bây giờ cậu chỉ còn lại hai lần.

Bỗng nhiên, lưng cậu bị một người dán lên, là mùi hương cây cỏ quen thuộc, hai tay cũng bị người kia nắm lấy.

Tạ Hoài theo bản năng muốn nhìn ra đằng sau.

“Không cần nhìn tôi,” Giang Tưh dán vào tai Tạ Hoài nói, “Thả lỏng, nhìn đằng trước.”

Có lẽ do khoảng cách quá gần, Tạ Hoài nghe thấy được tiếng nhịp tim của Giang Tự, đập rất nhanh.

Tim cậu cũng vậy.

“Bụp” một tiếng, mũi tên trong tay bay ra.

Mũi tên thứ hai bay ra, vòng mười.

Mũi tên thứ ba bay ra, vòng mười.

Thân thể căng thẳng của Tạ Hoài bỗng nhiên thả lỏng một chút, cậu không rằng một lần Giang Tự cũng không bắn lệch.

“Cậu còn biết chơi cái này?” Cậu sửng sốt, quay đầu hỏi Giang Tự.

Giang Tự nói: “Trước kia từng học qua.”

Tạ Hoài “oh” một tiếng, thầm nói học sinh giỏi quả nhiên khác người, cái gì cũng học.

Nhân viên cắn môi để bản thân không cười ra tiếng, hồi lâu sau cô mới ho nhẹ một tiếng, làm động tác “mời” với Giang Tự và Tạ Hoài.

“Chúc mừng hai vị đã thông qua, hai vị có thể vào trong quán chọn hai nước uống.”

Cuối cùng Giang Tự và Tạ Hoài một người muốn một cốc trà chanh.

Hai người tiếp tục nắm tay đi dạo, đi qua một sạp tranh sơn dầu nhỏ, Tạ Hoài nhìn thấy một bức tranh sơn dầu màu sắc rực rỡ tươi đẹp, tràn đầy màu sắc của mùa thu.

Hình như cậu đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.

Cậu nhìn chằm chằm hồi lâu, mở miệng hỏi ông chủ: “Cháu có thể hỏi nơi trong bức tranh là ở đâu không ạ?”

Ông chủ híp mắt nhìn bức tranh, qua một lát cười cười nói: “À, nơi này à, là Đạo Thành, là lúc tôi và vợ tôi bỏ trốn vẽ lại đấy.”

Đạo Thành Á Định…*

(*) Đạo Thành Á Định - hình ảnh

Thảo nào Tạ Hoài cảm thấy quen thuộc như vậy, nghe nói ba mẹ cậu định tình ở Đạo Thành.

Trong phòng ngủ của ba mẹ bây giờ vẫn còn treo bức tranh đó.

Tạ Hoài không nhịn được cười, nhìn không ra nha, ba cậu lúc trẻ cũng rất lãng mạn đó.



Vốn dĩ Lục Nhất muốn mười mọi người ăn cơm tối, kết quả là đi dạo chợ một lúc liền không thấy người đâu.

Ở bên ngoài chơi cả một ngày, ra rất nhiều mồ hôi, Tạ Hoài vừa về đến nhà thay giày xong liền vội vội vàng vàng lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Giang Tự nhận điện thoại, nói ngày mai hắn đến trường một chuyến, danh sách thi đấu trước kia có thông báo rồi, không được vắng mặt bất kỳ ai.

Giang Tự không hiểu cau mày.

“Sao thế?” Tạ Hoài đi ra thấy Giang Tự ngồi cạnh bàn học thất thần, đi đến bên cạnh hắn, đưa tay vẫy vẫy trước mặt Giang Tự.

“Nhà trường bảo tôi đến trường một chuyến.”

Tạ Hoài biết chuyện trước kia Giang Tự đăng ký thi đấu, kỳ nghỉ kêu hắn về trường, có lẽ cũng là vì chuyện này.

Tạ Hoài hỏi: “Thi đấu?”

“Ừ.” Giang Tự có hơi bất ngờ Tạ Hoài vẫn còn nhớ chuyện này.

Tạ Hoài biết vì sao Giang Tự thất thần rồi, cậu đi đến giường Giang Tự ngồi xuống, nằm xuống, tư thế rất tùy ý: “Cậu đi đi, một mình tôi đến bệnh viện cũng không phải là không được, chỉ lấy một tờ báo cáo kết quả thôi mà.”

Con ngươi Giang Tự bất giác hạ xuống, mắt Tạ Hoài lộ ý cười, ánh mắt luôn sáng ngời, vừa trong vừa sáng.

Hắn không nhịn được cúi xuống hôn lên khóe miệng Tạ Hoài một cái “Ừm, được”

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Tạ Hoài thức dậy Giang Tự đã đi rồi, ăn bữa sáng mà Giang Tự làm cho cậu, Tạ Hoài định ra ngoài đi bệnh viện lấy báo cáo kiểm tra.

Bầu trời xanh biếc không mây.

Tạ Hoài đứng ở trạm xe bus móc điện thoại ra xem dự báo thời tiết, hôm nay là một ngày nắng.

Tạ Hoài ngồi đối diện với bác sĩ, bác sĩ nhìn Tạ Hoài, từ đầu đến cuối không lên tiếng, giống như không đành lòng, nhưng cuối cùng ông vẫn cầm báo cáo kết quả của Tạ Hoài đưa cho Tạ Hoài.

Bác sĩ chọn từ ngữ thật lâu, nhưng lại phát hiện lúc này căn bản không cách nào nói ra được.

Ông trầm mặc hồi lâu, nhắm mắt mấy lần mới từ từ nói: “...Bạn học, tình trạng của cậu, vẫn nên nhanh chóng thông báo cho ba mẹ cậu đi.”

Tạ Hoài cau mày, không hiểu gì nhận lấy kết quả báo cáo.

Tầm mắt của cậu rơi vào cột kết quả xét nghiệm.

“Ầm” một tiếng, đầu óc Tạ Hoài nháy mắt trở nên trống rỗng.

“Ung thư xương*, giai đoạn cuối.”

(*) Ung thư xương ( u xương ác tính) là khối u ác tính xuất phát từ các tế bào của xương, hay gặp nhất là ung thư xương tạo xương và tạo sụn. Ung thư xương thường gặp ở thiếu niên và thanh niên trẻ, nam gặp nhiều hơn nữ.