Nghi Phạm Số 1 Của Ngài Cảnh Sát

Chương 40



Cả đồn cảnh sát hẹn trong một quán karaoke ở gần đó. Nghe nói cả quán đều được Nhiếp Nghi bao trong một đêm. Lâm Băng chớp mắt, đã được anh nắm tay đưa vào trong. Hình như là chỗ quen, mọi người đối với sự hiện diện của Nhiếp Nghi đều hết mực cung kính.

Chủ quán còn phải chạy ra để tiếp anh. Cái miệng của A Tả và A Hữu chắc đã không quản nổi. Tin tức về gia thế quá mức doạ người của Nhiếp Nghi chắc đã lan ra cả ngoài phạm vi thành phố rồi.

"Nhiếp đội, mọi người đã được sắp xếp ổn thoả ở bên trong cả rồi. Chỉ còn chờ mỗi ngài thôi đấy!".

Chữ "ngài" này nói nghe thật chối tai.

"Được. Cám ơn ông!".

Vị chủ quán kia trông rất có dáng dấp của Lâm Hiếu ngày trẻ. Bụng bia, cả người hơi thấp bé nên bước đi có chút nặng nề.

"Còn vị này là...?".

Ông ta khó tránh không để ý đến cô gái thanh tú, xinh đẹp đang đứng đằng sau Nhiếp Nghi. Hai tay bọn họ đan chặt lấy nhau.

Hôm nay, Lâm Băng mặc một bộ đồ tweed màu xanh biển của Chanel, trông hệt như một vị tiểu thư bước ra từ các bộ phim nước ngoài. Ở cô toát ra một sự cao quý từ trong xương cốt, khiến người ta muốn chạm còn không chạm vào được. Đường nét trên khuôn mặt đều vô cùng hoàn hảo. Trong sáng nhưng không kém phần sắc sảo.

"Là bạn gái tôi!".

Mỗi lần nghe Nhiếp Nghi nói câu này, trong ngực Lâm Băng tựa như có lẫn đường và mật ong đổ vào trong.

Cô cúi đầu, ngoan ngoãn nói.

"Chào chú ạ!".

Ông chủ nghe thấy thế liền ngớ người. Vị tiểu thư kia còn rất trẻ.

"Tôi xin phép dẫn hai người đến phòng tiệc. Là loại phòng cao cấp nhất, rộng rãi nhất quán này của tôi!".

Căn phòng tiệc kia nằm ở cuối dãy hành lang rộng lớn, nằm cách phòng vệ sinh không xa. Bên trong mọi người đều đã bắt đầu khai tiệc. Ánh đèn xanh đỏ nhập nhoà. Tiếng nhạc đì đùng nổi lên.

Vừa thấy Nhiếp Nghi, bọn họ đã xúm lại phấn khích đi đến.

"Nhiếp đội, cậu đã đến rồi đấy à? Làm sao mà đến trễ thế? Mọi người chờ cậu mãi".

Khi nhìn thấy Lâm Băng, niềm vui trên mặt giảm còn một nửa.

"Con nhỏ này..." - Lục đội phó nhăn mặt, không giấu được sự khó chịu - "Con nhỏ này sao lại ở đây, là đến để phá đám à?".

Cô rụt người, đã đoán chắc được bọn họ vẫn còn chưa chịu tha thứ cho mình.

"Lục đội phó... Chào ông...".

Nhiếp Nghi cau có nhìn bọn họ.

"Thái độ vậy là sao? Các người mời tôi đến đây nhưng không hoan nghênh người của tôi đến có phải không?".

Lâm Băng ngước mắt. Trông thấy toàn bộ những ánh mắt soi mói, không mấy thân thiện dưới màu đèn sặc sỡ lúc sáng lúc tối đang chằm chằm nhìn mình. Cô càng nép chặt vào người Nhiếp Nghi hơn.

Cô không sợ bọn họ nói những điều không hay. Cô chỉ sợ sẽ làm anh mất mặt.

Ngay cả A Tả, A Hữu cũng ngây ra.

Đồn trưởng mất một lúc mới chạy ra hoà giải không khí.

"Nhiếp đội, sao có thể thế được? Mọi người thấy anh vui mừng còn không hết! Mau, mau vào đây!".

Người trong đồn hôm nay đều có mặt ở đây, thật sự chật kín. Bốn phía đều là người. Nhiếp Nghi cùng với cô được đẩy vào ngồi tại khu vực ghế salon trung tâm. Như vậy thì, Lâm Băng càng thêm mắc cỡ.

Tiếng xập xình ban nãy đã dừng, cô nghe rất rõ bên tai có vài người thầm thì to nhỏ.

"Sao lại là cô ta? Còn tưởng Nhiếp Nghi quy phục dưới váy thần tiên, không ngờ lại quy phục dưới váy yêu tinh thành hình...".

"Cô ta có gì mà so với chị Chính Lan nhà chúng ta chứ?!".

Nhiếp Nghi kéo tay cô, đặt vào đó một cuốn thực đơn.

"Em gọi món đi. Đi cả ngày rồi, chắc là chưa ăn gì. Đồ ăn ở đây cũng được lắm!".

Cô nhìn anh, có hơi trầm mặc, khẽ "dạ" một tiếng.

Trong phòng đều tạm ngưng không hát nữa, bắt đầu tập trung vào chuyện ăn uống. Những món đồ uống, đồ ăn đầu tiên vừa được mang lên, có rất đông người trên bàn đều đã đứng dậy chúc rượu Nhiếp Nghi.

"Nhiếp đội, chúc mừng anh lại tiếp tục giành được chiến công. Các anh em trong đồn mời anh mỗi người một ly".

Dương Uy là người hăng máu nhất các bữa tiệc, chủ động đứng dậy thay mặt toàn thể mời rượu anh.

"Đêm nay tôi còn phải lái xe đưa bé con về nhà, không tiện uống rượu!".

Lục đội phó không khỏi bực mình.

"Thế sao được? Nhiếp đội, anh như vậy là đang làm mất hứng của mọi người. Ai nấy đến đây đều là một lòng vì anh...".

"Vì tôi hay vì chuyện bát quái nhà tôi?" - Nhiếp Nghi đay nghiến hỏi.

Lâm Băng khó xử. Cô thực sự không muốn đến đây phá đám bọn họ. Dẫu sao cũng đều là đồng nghiệp của anh, cô vẫn nên hoà thuận với bọn họ một chút thì hơn...

Nghĩ vậy nên Lâm Băng tự mình đứng dậy.

"Nhiếp Nghi còn phải lái xe. Hay để em thay anh ấy uống rượu chung với mọi người? Trước đây đã làm nhiều việc không đúng, em cũng muốn nhân cơ hội này tạ tội với Lục đội phó và mọi người...".

Nhiếp Nghi chặn tay nâng rượu của cô, tất nhiên không ngờ đến cô lại làm vậy. Anh dẫn cô đến đây để làm rõ tin đồn, không để cho đám người này tiếp tục suy diễn bậy bạ nữa.

"Băng, em làm gì vậy?".

Anh còn đang chờ câu trả lời thì tự cô đã ngửa cổ, nốc cạn ly rượu trên tay. Tiếng vỗ tay rầm rầm nổi lên, Lục đội phó nâng ly.

"Cô Lâm quả thật có khí phách. Đêm nay cô phải uống cùng với tôi như vậy mới chuộc hết lỗi được!".

Đám A Hữu, A Tả nhân dịp này cũng đứng lên.

"Chị Băng, chúc mừng chị cùng Nhiếp đội!".

Nhiếp Nghi nắm tay cô, lay lay hỏi.

"Em điên rồi có phải không? Mau ngồi xuống cho tôi!".

Lời vừa dứt thì cô đã uống hết hai ly của Lục đội phó và Dương Uy đưa đến. Á Thành ngồi một bên nhiệt tình rót rượu. Không khí trong bàn tiệc dần nóng lên, mọi người đều rất vui vẻ.

Nhiếp Nghi không cản nổi cô, đáy mắt có chút phức tạp.

Một mình cô đã nốc sạch một hơi hơn mười ly rượu. Mọi người vẫn chưa chịu buông tha.

Lục đội phó còn muốn mời thêm, lại bị ánh mắt sắc như dao chém của Nhiếp Nghi lườm tới.

"Đủ rồi. Lâm Băng đã tỏ rõ thành ý, mọi người không nên ép cô ấy tiếp tục uống nữa!" - Anh muốn cản bọn họ lại.

"Nhiếp đội, anh nói thế là không đúng rồi! Lâu lâu anh mới dẫn một cô gái về ra mắt mọi người trong đồn. Nếu chúng tôi thật sự không để ý đến cô ấy, thì chính là không nể mặt anh đấy!".

Lục đội phó say rồi thì đến quỷ cũng không sợ.

"Đây cô Lâm, uống với tôi tiếp nào! Nhiếp đội không uống thì cứ mặc ảnh. Tôi và cô cùng uống!".

Lâm Băng vừa định nâng cốc rượu lên thì miệng ly đã bị Nhiếp Nghi chặn lại. Anh nghiêm mặt ra lệnh cho cô.

"Không. Được. Uống. Nữa!".

"Chú... Lâu lâu mới có một dịp mà. Em cũng không thể để chú mất mặt được".

"Tôi không có! Em không việc gì phải chiều theo ý bọn họ" - Nhiếp Nghi uy hiếp cô - "Được voi đòi tiên. Đạo lý này em không hiểu sao?".

Lâm Băng bình thản.

"Nhưng em có mất gì đâu? Em vẫn ổn mà...".

Nhiếp Nghi cười nhạt.

"Đó là vẫn chưa đến lúc thôi!".

"Chú sẽ đưa em về mà có phải không?" - Cô hôn chụt lên má anh lấy lòng - "Em tin chú sẽ không để em bị làm sao cả!".

Nhiếp Nghi nhắm mắt, nghiến răng, tóm lấy hông cô, cảnh cáo.

"Đừng quậy phá!".

Anh không có cách nào cản nổi cô, đành để mặc cô uống đến nổi mặt mũi đều đỏ ửng lên như một chú tuần lộc.

"Chú, em muốn đi vệ sinh!".

"Có cần tôi đưa em đi không?".

Cô gạt phăng.

"Không cần!".

Lâm Băng lảo đảo đứng dậy, đi ra khỏi phòng. Hai chân vẫn vờ như rất cứng cáp. Vừa vào đến phòng vệ sinh thì khuỵu ngã trên sàn, nôn từng hồi. Bụng dạ nóng rát đến khó chịu, mãi đến lúc đó mới thấy dễ chịu hơn một chút.

Lâm Băng ngồi trong buồng vệ sinh rất lâu, chờ thế giới xung quanh bớt xoay mòng mòng lại. Chợt nghe thấy có tiếng người bên ngoài.

"Cô ta đâu rồi? Nhiếp đội chẳng phải bảo chúng ta đi tìm cô ấy sao?".

Lâm Băng đang định lên tiếng thì lại nghe nói.

"Vào đây lâu vậy, có khi trở về phòng rồi cũng nên".

Có tiếng cười hềnh hệch.

"Còn tưởng tiểu thư cao quý gì lắm chứ? Nhìn cách cô ta cúi mình muốn lấy lòng mọi người. Thật thảm hại! Cô ta tưởng làm vậy thì người trong đồn đều bị cô ta mua hết sao?".

"Cao quý gì chứ? Cậu không biết ư?".

Trong gian phòng vệ sinh nhỏ bé kín mít, ánh đèn sáng tỏ lờ mờ, lời có nhỏ đến mấy cũng vẫn rõ đến tai.

"Cậu xem facebook của cô ta chưa? Khoe da khoe thịt, đều rất chối mắt. Đàn ông trong đồn mình có ai mà chẳng mở facebook cô ta ra ngắm mấy lần một ngày!".

"Còn có chuyện đó?!".

"Chưa hết. Chuyện lần trước đồn chúng ta ập vào, túm gọn được hang ổ mại dâm ở thẩm mỹ viện L đó nhớ không? Nghe nói có rất nhiều người ở đó đã trông thấy, cô ta ở trong phòng bị người ta chuốc thuốc mê, trong lúc không biết gì đã bị đến hết mấy ông già chơi đến hỏng rồi!".

Đôi đồng tử của Lâm Băng mở to. Hai tay run run bấu chặt xuống thành bồn.

Người còn lại hốt hoảng.

"Như vậy thì có khác gì là đĩ?".

"Thì cô ta chính là đĩ mà. Đám đàn ông kia ở trong phòng cùng cô ta đều loã lồ như lợn xổng chuồng vậy. Thật dơ dáy quá đỗi!".

"Như vậy mà Nhiếp đội vẫn thích cô ta?".

"Thế mới nói mắt nhìn người của Nhiếp đội quá kém. Loại đàn bà dơ bẩn đến thế mà vẫn yêu cho được. Thật thất vọng!".

"Tôi còn nghe chị Lan nói, cô ta còn bị bệnh thần kinh!".

"Tôi vốn nghĩ, người xứng với Nhiếp đội chỉ có Chính Lan thôi!".

"Chứ còn gì nữa!".

Tai Lâm Băng bắt đầu ù lên, nghe tiếng bước chân của bọn họ chậm rãi đi khỏi.

Thẩm mỹ viện L? Đàn ông loã lồ? Chuốc thuốc mê?

Lâm Băng vò đầu bứt tai. Chiều ngày hôm đó cô nhớ bản thân đã cởi đồ ở trong căn phòng spa kia. Sau đó tỉnh dậy thì đã qua hết mấy tiếng, nằm trong căn hộ của Nhiếp Nghi rồi.

Còn lại thì cô thật sự không nhớ gì cả!

Anh cũng nói rằng cô bị chuốc thuốc mê.

Còn nhớ, đêm đó khi bọn họ ở bên nhau, anh đã nói, trong mắt anh, cô chính là dơ bẩn như vậy đấy...

Lẽ nào anh đã nhìn thấy...?

Lâm Băng ôm đầu, đờ đẫn đi ra khỏi căn buồng nhỏ. Tiếng nước từ bồn rửa tay xả tràn. Hai mắt Lâm Băng lạnh giá vô hồn. Cô đăm đăm nhìn xuống dòng nước đang chảy xiết, dìm hai tay vào.

Vậy mà cô còn nghĩ lần đầu tiên của cô là trao cho anh? Cô còn nghĩ bản thân thật sự rất trong sạch?

Kết quả là lần đầu bị cướp đi từ lúc nào cô còn không biết!

Còn tưởng rằng mình trong sạch?

Lâm Băng, mày chính là một con điếm!

Thứ đáng sợ nhất trong bộ não của một con người không phải là ký ức, mà chính là sự tưởng tượng. Cô dựa theo lời miêu tả của bọn họ, tưởng tượng ra khung cảnh một đám đàn ông bụng bia lúc nhúc lần sờ trên da thịt mình, còn lần lượt sử dụng hạ thân của mình...

Ruột gan trào ngược lên. Quả thật rất ghê tởm!