(Giang hà nhật hạ: nước sông ngày một rút xuống; tình hình ngày một xấu đi; ngày càng lụn bại.)
Gió đêm tràn vào chiếc xe thể thao, tốc độ của Trần Mặc Bạch không nhanh nhưng rất ổn định. Gió thổi qua khiến cho Thẩm Khê cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô lầm bầm gì đó, nghiêng đầu về phía Trần Mặc Bạch.
Khi Trần Mặc Bạch dừng xe tại giao lộ, Thẩm Khê đang ngồi ở ghế phó lái thì bị trượt xuống, Trần Mặc Bạch vươn tay, nâng mặt cô lên, ấn cô về chỗ cũ. Anh không vội thu tay mà khẽ cọ má cô bằng đốt ngón tay.
“Nếu như tôi là một con sói xám lớn thì em có phải là một bé thỏ nhỏ không?” Trần Mặc Bạch buồn cười, nói tiếp “À, không đúng… em là tiểu ni cô.”
Mí mắt Thẩm Khê giật giật, mê man nhìn Trần Mặc Bạch: “Tại sao lại là anh…”
“Là tôi, tối nay cô sẽ ngủ lại ở phòng cho khách của nhà tôi.”
“…Tôi phải về nhà…” Thẩm Khê muốn ngồi thẳng dậy nhưng lại tựa lưng vào ghế.
“Tôi không biết địa chỉ nhà cô ở đâu cho nên vẫn đến nhà tôi đi.”
Nói xong câu ấy, Trần Mặc Bạch có chút tự giễu mà nở nụ cười. Bình thường mang một cô gái về nhà đều ít hoặc nhiều có những ý tứ khác, nên anh chưa bao giờ đưa ai về nhà mình, cho dù là đồng nghiệp. Thẩm Khê là người duy nhất được anh đưa về nhà nhưng chỉ đơn giản là ăn cơm, đua xe, đắp chăn vào là ngủ luôn.
“Mình đúng là thân sĩ.” Trần Mặc Bạch cảm thán.
“Tôi phải về… anh trai… đang chờ tôi…”
“Anh trai?” Trần Mặc Bạch nhìn thoáng qua Thẩm Khê, cho dù đầu óc cô đang mơ màng nhưng vẫn có điều chấp nhất.
Trần Mặc Bạch sực nhớ hôm nay là ngày giỗ của Thẩm Xuyên, có lẽ Thẩm Khê muốn đến nhà của anh trai mình. Anh gọi điện cho Hách Dương: “Cậu có biết nhà của tiểu ni cô ở đâu không?”
“Hả? Cậu đưa tiểu ni cô đến khách sạn là được rồi còn gì.”
Vừa rồi Hoắc tổng và Lưu tổng thấy không gây rối được nên đã thấy chán mà về nhà, Hách Dương mãi mới được yên tĩnh một chút, đầu anh ta có chút choáng.
“Tôi cho cậu ba phút để nói đáp án cho tôi biết, nếu không tôi sẽ hủy bỏ kỳ nghỉ phép vào tháng sau của cậu.” Khi Trần Mặc Bạch nói ra câu ấy, khóe môi anh giương lên.
“Cậu cho rằng tôi là thần tiên cái gì cũng biết hay sao! Tôi nói này, Trần Mặc Bạch, cậu đừng có mà quá đáng!” Anh ta đã lên kế hoạch đi Hawaii ngắm mỹ nữ mặc bikini trong kỳ nghỉ phép của mình.
“Cậu đã lãng phí 5 giây.”
Hách Dương lập tức cúp điện thoại, lạch cạch gõ bàn phím. Tuy anh ta cảm thấy tiểu ni cô Thẩm Khê rất đáng thương nhưng ai sẽ thương anh ta đây? Vô số những kinh nghiệm bằng máu mà nước mắt đã dạy cho Hách Dương biết đắc tội ai cũng được nhưng không thể đắc tội Trần Mặc Bạch.
Ba phút sau, Hách Dương gửi địa chỉ nhà Thẩm Khê cho Trần Mặc Bạch. Địa chỉ này đứng tên Thẩm Xuyên, sau khi anh qua đời liền để lại cho Thẩm Khê.
Trần Mặc Bạch lái xe đến địa chỉ kia, đến dưới lầu, anh tìm chìa khóa trong ba lô của Thẩm Khê rồi bế cô ra ngoài. Có lẽ là do bị gió thổi nên cuối cùng Thẩm Khê cũng tỉnh được một chút, cô hé mắt, đập vào mắt cô là gương mặt của Trần Mặc Bạch. Nhưng đầu cô đang cực kỳ đau, theo bản năng, cô nâng tay đẩy vai của Trần Mặc Bạch một cái
“Tránh ra…”
Trần Mặc Bạch nhìn Thẩm Khê, không nhịn được mà bật cười. Có vẻ như hình ảnh không tốt của anh lúc ở trong ghế lô đã thành công khắc sâu ấn tượng vào trong đầu cô, kế hoạch tự bôi đen bản thân này thất bại rồi.
“Nếu như tôi tránh đi thì cô định ngủ ở cầu thang à?” Trần Mặc Bạch khẽ cười. Đây là dãy nhà được xây theo kiểu cũ, không có thang máy, anh chỉ có thể bế cô lên.
Thẩm Khê có cảm giác như mình đang lạc vào một mê cung xoắn ốc, một vòng rồi lại một vòng, chỉ cần mở mắt là sẽ thấy gương mặt của Trần Mặc Bạch. Cuối cùng cũng đến trước cửa nhà, Trần Mặc Bạch cúi người buông Thẩm Khê xuống dưới, một tay đỡ lưng cô, một tay mở cửa.
Bật đèn lên, Trần Mặc Bạch thấy phòng này không lớn nhưng lại rất sạch sẽ. Trong ấn tượng của anh, Thẩm Khê là người không câu nệ tiểu tiết, bàn làm việc của cô cũng không được dọn dẹp thường xuyên, nhưng nhìn ngôi nhà này Trần Mặc Bạch cảm thấy Thẩm Khê rất để ý nó nên giữ gìn thật cẩn thận.
“Trần Mặc Bạch… anh tới đây… làm gì!” Mày của Thẩm Khê cau lại, cô đang váng vất nhưng vẫn rất đề phòng.
Trần Mặc Bạch còn chưa kịp nói, Thẩm Khê bỗng túm lấy áo của anh, cúi đầu xuống.
“Huệ…”
Trần Mặc Bạch nhanh tay lẹ mắt vén áo vest của mình lên rồi lùi về sau nửa bước để thoát khỏi phạm vi sát thương của Thẩm Khê. Thẩm Khê nôn hết cả mọi thứ trong bụng ra, Trần Mặc Bạch nghiêng mặt đi tránh thứ mùi và âm thanh kia.
“Sao xe bus đi rồi dừng lại không khiến cô nôn?”
Thẩm Khê nôn đến mức không thể phản ứng nổi, mãi sau mới ngồi bệt trên đất, ấn ấn đầu. Trần Mặc Bạch nghiêng mặt, không muốn nhìn thứ đang dính lên áo khoác của mình, nhanh chóng vào nhà vệ sinh, nhanh chóng ném nó vào thùng rác.
Anh quay lại phòng khách, kéo Thẩm Khê dậy, đi đến phòng ngủ. Mở cánh cửa phòng ngủ ra, Trần Mặc Bạch khẽ ngẩn người.
Bức tường trong căn phòng bị bao phủ bởi các bản vẽ về động cơ khác nhau, xi lanh, thậm chí còn có cả hệ thống giảm xóc, các công thức tính toán, phân tích cấu tạo,…
“Cô tẩu hỏa nhập ma rồi.” Trần Mặc Bạch đặt Thẩm Khê xuống mép giường. Anh quỳ một gối trước mặt cô, nâng chân trái cô lên rồi cởi giày.
Thẩm Khê mở nửa con mắt, nghiêng đầu nhìn Trần Mặc Bạch, bỗng nhiên cô nâng chân trái lên, đạp anh một cái.
Trần Mặc Bạch nhanh tay, giữ lấy mắt cá chân của Thẩm Khê, ngẩng đầu nhìn cô, buồn cười nói: “Xem ra cô không phải là tiểu ni cô mà là một con sói mắt trắng.”
(Sói mắt trắng: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn)
“Anh là… Trần Mặc Bạch sao?” Tại sao Trần Mặc Bạch ở đây? Lại còn cởi giày giúp cô nữa chứ?
Anh cởi đôi giày vải của cô rồi nâng chân còn lại lên: “Cô đoán xem tôi có phải Trần Mặc Bạch không?”
“…Anh không phải Trần Mặc Bạch.” Thẩm Khê do dự trong chốc lát, mẻ mặt đầy nghiêm túc nói.
“Tại sao tôi không phải là Trần Mặc Bạch?”
“…Bởi vì nếu như tôi đá Trần Mặc Bạch… chắc chắn anh ta sẽ trả đũa…”
“Ai nói thế?”
“Là Hách Dương.”
“Ừ, cậu ta nói cũng đúng, tôi rất hay trả đũa.” Trần Mặc Bạch nâng lưng của Thẩm Khê lên, đặt đầu cô lên gối rồi đắp chăn cho cô.
Ngay khi Trần Mặc Bạch chuẩn bị đứng dậy, bỗng nhiên Thẩm Khê túm lấy cà vạt của anh, may mà hai tay anh vẫn chống bên người cô nếu không cô đã đánh lên người hắn rồi.
“Cảm ơn.” Thẩm Khê chép chép miệng.
Chóp mũi anh cọ qua mũi Thẩm Khê đem lại xúc cảm yếu ớt nhưng thật ấm áp. Trần Mặc Bạch dừng lại, nói: “Không sao.”
Bàn tay đang túm cà vạt của Thẩm Khê lỏng ra, vẻ mặt cô không có một chút phòng bị nào, ngủ mất. Trần Mặc Bạch động thân trên đang định rời đi nhưng anh lại đưa tay ra vuốt ve trán của của cô, ma xui quỷ khiến mà cúi đầu xuống, đặt trên trán cô một nụ hôn.
“Ngủ ngon, tiểu ni cô.”
Anh tất cả đèn trong nhà, thả lại chìa khóa vào ba lô của Thẩm Khê rồi đi ra ngoài.
Trở lại xe, Trần Mặc Bạch tự giễu mà cười.
Khi anh trở về nhà thì đã là nửa đêm.
Trần Mặc Phỉ đi từ trên gác xuống, nhíu mày nhìn em trai: “Em đi đâu mà về muộn thế này?”
“Đưa một người bạn bị say rượu về nhà.”
“Hách Dương hả?”
Trần Mặc Bạch cười mà không nói.
“Áo vest của em đâu?”
“Bị người đó nôn vào nên em vất rồi.”
“Cái áo đó là mời một nhà thiết kế người Anh đặc biệt làm ra cho em, em nói vứt liền vứt sao?”
Trần Mặc Bạch đút tay vào túi quần, cười cười: “Biết đâu người đó sẽ trả lại cho em? Như vậy em có thể được gặp lại cô ấy rồi nhân tiện trêu một chút.”
Nghe xong câu nói ấy, Trần Mặc Phỉ càng thêm chắc chắn người uống rượu say kia là Hách Dương.
(Trong tiếng Trung, cô ấy (她) và anh ấy (他) đều được phát âm là tānên khi Trần Mặc Bạch nói “cô ấy” thì Trần Mặc Phỉ không biết người được nhắc tới là nam hay nữ)
Trước khi lên gác, Trần Mặc Phỉ nói: “Đúng rồi, tối nay cô Triệu gọi điện cho chị nói cô ấy rất có hứng thú với em.”
“Ồ, thật sao?”
“Hiếm mà em có thể khiến chị tin tưởng như thế này.”
Trần Mặc Bạch đút tay vào túi quần, ngẩng đầu nhìn chị gái mình: “Chị có biết em là người như thế nào không?”
“Sao?”
“Em đã không muốn thì nhất định sẽ không muốn.”
“Mặc Bạch, nếu em đã có người mình thích thì hãy lập tức nói cho chị biết, chị sẽ không ép em phải ở bên cô Triệu. Nhưng nếu người này vẫn chưa xuất hiện thì sao em không thoáng ra mà thử tìm hiểu cô Triệu.”
Trần Mặc Bạch im lặng, trong vài giây lặng yên ngắn ngủi ấy, Trần Mặc Phỉ nhìn thấy một nỗi cô đơn không thể giải thích trong đôi mắt của em trai mình.
“Là của em thì dù cho có đầu rơi máu chảy cũng sẽ lấy được.”
Trần Mặc Phỉ thở dài trong lòng một hơi. Chị biết rõ dù cho bố có uy hiếp hay là mẹ lấy tình hình sức khỏe ra khẩn cầu khuyên Trần Mặc Bạch trở về thì anh chỉ an tĩnh ở ngoài mặt, nội tâm bên trong thì chưa bao giờ ngừng sục sôi.
“Chị đã biết, vậy hiện tại em thực sự muốn điều gì?”
“Khi nào đến lúc thì em sẽ cho chị biết. Muộn rồi, chị đi nghỉ đi.”
Trần Mặc Bạch đút tay vào túi quần đi theo Trần Mặc Phỉ, đặt một chiếc USB lên bàn làm việc của chị gái: “Hoắc tổng giao tài liệu cho em, hôm nay không gặp chị ở công ty nên quên chưa đưa.”
“Muộn rồi, ngủ lại trong nhà đi, phòng của em vẫn luôn để trống.”
“Không, về nhà thì em mới ngủ ngon được.”
Trần Mặc Phỉ hé miệng nhưng không nói thêm gì nữa. Căn nhà kia được mua bằng lương của Trần Mặc Bạch khi còn ở trong đội đua. Ở nơi tấc đất tấc vàng này lại còn ở giữa trung tâm, gần ga tàu điện ngầm, giá trị chắc chắn cực kỳ xa xỉ nhưng nó lại không có một chút liên hệ nào với Trần gia, nó chỉ thuộc về Trần Mặc Bạch.
Hôm sau là cuối tuần, đúng 8 giờ, báo thức của Thẩm Khê vang lên.
“Ưm…” Cô gian nan, khổ sở sờ soạng nửa ngày cũng không thấy điện thoại đâu nên cô nhắm mắt ngồi dậy, đầu có chút đau, xương sọ bên trong như muốn nứt ra.
Đi theo tiếng kêu, cô tới bên chiếc ghế, lấy điện thoại trong ba lô ra tắt báo thức. Cô đứng ở đó, lắc lư một lúc rồi chuẩn bị ngủ tiếp cho đến khi điện thoại trong tay rơi xuống đất, vang lên tiếng “lạch cạch” thì Thẩm Khê như bừng tỉnh dậy.