"La Hán. La Hán. Đệ đi đâu rồi? Đừng làm cho huynh sợ chứ?"
Nàng chạy đôn chạy đáo khắp nơi từng ngóc ngách. Từ cái thúng nêu, từ cái đống rơm, từ cái chuồng heo chuồng ngựa cũng không thấy hắn đâu.
Nàng quyết định hỏi người dân nơi đây xem có thấy hắn đâu không.
Tất cả đều lắc đầu, không biết.
Sau đó nàng nhìn thấy một đám đứa trẻ đang chơi bóng cầu.
Nàng đi đến định hỏi mấy đứa trẻ về Bạch Tiếu thì nàng lại nghe được một bài hát từ miệng chúng.
"Đôi vẻ đôi ve
Tác hành đôi một
Sang đến ngày thủa
Chết chùm cả hai."
Sau đó là tiếng cười khúc khích quái dị của bọn chúng.
Nàng dừng chân lại suy nghĩ: Cái quái gì vậy? Cái bài hát mà truyền tai đến trẻ con sao? Đám trẻ này nghe lại hay tự sáng tạo vậy? Cái ngôi làng không như vẻ ngoài của nó sao?"
Nàng lấy vòng hoa phúc an xuống và vứt nó đi. "Cái vòng hoa này cũng đáng ngờ, tốt nhất là vứt đi luôn."
Nàng quay người đi chỗ khác thì đúng lúc đó. Đám trẻ đột ngột dừng chơi bóng cầu tất thảy nhìn chằm chằm vào nàng.
Nàng quyết định đi đến nhà của trưởng thôn để nhờ sự giúp đỡ.
Theo chỉ dẫn của mọi người thì nhà trưởng thôn ở cuối nàng phải đi qua cánh đồng mới tới.
Nàng đi qua một đồng lúa, lúc nàng qua mùa gặt lúa. Xung quanh nàng là hàng đống núi rơm rạ.
Tà áo xanh lá cây bay phất phới ở đằng sau một núi rơm lớn.
Uyển Như nhận ra ngay đó là Bạch Tiếu liền hét lớn.
"Đệ đệ đi đâu vậy? Để ta tìm mãi."
Nàng đang định chạy tới thì Bạch Tiếu nói.
"Đừng qua đây."
Hắn bước ra từ đống rơm đó, mặt cúi gằm. Nàng lo lắng cho Bạch Tiếu nói.
"Bạch Tiếu, giờ không có ai. Người hãy nói cho ta biết sáng đến giờ người đi đâu đi."
Hắn ngẩng mặt lên, ánh mắt đen nháy, trước đây không có hồn giờ như ánh mắt của kẻ đã tử. Không chút hồn khí nào đọng ở đôi mắt đó.
"Tốt nhất ngươi đừng có theo ta. Giờ ta làm gì không đến lượt ngươi quản. Sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa."
Bạch Tiếu quay người chạy đi.
"Tên khốn, đừng để ta bắt được ngươi."
Từ trước đến nay thể lực của nàng luôn luôn hơn Bạch Tiếu. Nhưng hôm nay lại khác so với tưởng tượng của nàng. Bạch Tiếu chạy rất nhanh, đến người tu tập như nàng còn không chạy kịp.
"Hắn hôm nay ăn gì mà chạy nhanh thế không biết."
Nàng đuổi theo hắn đến suốt một chặng dài rồi nàng mất dấu Bạch Tiếu thì mới hoàng hồn nhìn mọi thứ xung quanh.
Đứng một mình giữ chốn hoang vu không biết là nơi nào, làm nàng bị mất phương hướng giải quyết.
Uyển Như nắm chặt tay lại giữ lại sự bình tĩnh cuối cùng của mình.
"Trước tiên xem hắn có để lại dấu chân không?"
Nàng cúi xuống nhìn vào mặt đất tưởng như chần trụi kia. Không một dấu chân xót lại.
"Kì lạ thật."
Nàng đi lại con đường vừa đuổi theo Bạch Tiếu.
Bầu trời đã ở lại một màu đen huyền bí cùng với vài ánh sao yếu ớt.
Đi được một lúc nàng nhìn thấy một cái đinh trên đường.
Uyển Như lấy một cái khăn tay bọc cái đinh đó vào rồi quan sát nói.
"Sao tự nhiên có một cái đinh ở đây?"
Cái đinh nhỏ bé này vậy mà lại toát ra ám khí rất nặng nề.
"Chỉ vậy thôi sao. Không biết có nên về cái làng đó nghỉ ngơi không?"