Sở Vĩ Vĩ lắc đầu "đệ tử cái gì cũng không biết, từ nhỏ đã sống cùng với mẹ kế ác độc...cái gì bà ấy cũng giành lại cho con gái ruột của bà và luôn đàn áp con, làm gì con được học những thứ đó !"
Trúc Bạch nhíu mày "tội cho đệ tử của ta !"
"Không sao đâu ! Để sư phụ dạy đệ tử đàn".
Dạ sư phụ !
Trúc Bạch ngồi đàn, khiến Sở Vĩ Vĩ nhớ đến Thanh Hà "nhưng dáng vẻ ngồi đàn của Thanh Hà không giống với dáng vẻ của sư phụ !"
"Thanh Hà ngồi gảy đàn bằng một dáng vẻ lạnh lùng nhưng lại không thiếu phần cao ngạo và cộng vào đó chút cao quý ! Còn sư phụ Trúc Bạch thì mang một dáng vẻ vô cùng thanh tao và dịu dàng".
Trúc Bạch nheo mắt "đệ tử suy nghĩ gì vậy ?"
Sở Vĩ Vĩ lắc đầu "đệ tử thấy sư phụ đàn hay quá nên đệ tử thưởng thức thôi ạ !"
Trúc Bạch mỉm cười "vậy đệ tử nói xem, ta và Thanh Hà...thì ai đàn hay hơn ?"
Dạ ! Đệ tử cũng không biết nữa "đệ tử thấy hai người đều đàn rất hay ạ !"
Trúc Bạch khẽ bảo "con đang nói dối ta đó sao ? Có ai không biết Thanh Hà đàn hay nhất ! Con là sợ ta buồn nên không dám khen Thanh Hà, có phải không ?
Con...
Ha ha "đồ đệ ngốc !"
Như lời hẹn ước "những gì Trúc Bạch biết được cũng đều truyền lại cho Sở Vĩ Vĩ, cô lại thông minh, nên học đến đâu thành công đến đó".
Đệ tử...con thật sự khiến ta rất hài lòng !
Sư phụ à ! Người ta nói "danh sư xuất cao đồ đó mà !"
Trúc Bạch mỉm cười..."con đó, lúc nào cũng dẻo miệng".
......................
Một năm sau đó...
"Đồ đệ à, con xuống núi đi !"
Sư phụ "người không cần đệ tử nữa sao ? Đệ tử biết phải đi đâu đây ?"
Đứa ngốc này ! Sư phụ muốn con khám phá thế giới bên ngoài, ta không muốn con quanh năm cứ lẩn quẩn trong ngôi nhà tranh này ! Nghe lời sư phụ "xuống núi đi con, lúc nào nhớ ta thì về thăm...bất kỳ lúc nào cũng có thể về, vì đây chính là nhà của con".
Dạ sư phụ !
Sao nhìn mặt con không chút tình nguyện nào vậy hửm ?
Sở Vĩ Vĩ bĩu môi "đệ tử không muốn rời xa người chút nào !"
Cốc...
Á á...đau ! Sao sư phụ cốc đầu con ?
Mà con nhớ sau khi xuống núi, không được làm mất mặt sư phụ đó "con phải cho cả thiên hạ này biết đồ đệ của Diệp Trúc Bạch ta tài giỏi như thế nào !"
Sở Vĩ Vĩ ngơ ngác !
"vậy có cần đệ tử đi kiếm chuyện đánh nhau với người ta không vậy sư phụ ?"
Ha ha "đồ đệ của ta...như vậy càng tốt, dù trời có sập xuống thì cũng có Diệp Trúc Bạch ta chống đỡ cho con, nếu con thấy thích thì cứ khuấy động trời đất này đi, để sư phụ có việc làm..."
Sở Vĩ Vĩ đưa tay lên đỡ trán "đệ tử đi đây, sư phụ bảo trọng !"
Con đi đi "nhớ mỗi tháng về thăm ta một lần đó !"
Đệ tử nhớ rồi ạ !
Vèo...
Trúc Bạch thở dài "đồ đệ của ta, duyên số con vẫn chưa dứt, ta không muốn con giam mình mãi nơi này ! Hai tên khốn kiếp kia đang mong chờ con ngoài kia, ta sao mà đành lòng chứ".
Rào...rào...
Ầm...ầm...
Thanh Hà và Nhậm Tề Tề phá được trận và đứng khoanh tay nhìn Trúc Bạch...
Vĩ Vĩ đâu ? (Nhậm Tề Tề và Thanh Hà đồng thanh)
Trúc Bạch vuốt cằm "Haiz...hai tên khốn kiếp các ngươi và Vĩ Vĩ nhà ta hữu duyên ghê gớm, Vĩ Vĩ vừa rời đi thì hai ngươi vào đến !"
Thanh Hà chán ghét nhìn Trúc Bạch "hừ, cái gì mà Vĩ Vĩ nhà ngươi, nghe thân thiết quá vậy ?"
Nhậm Tề Tề nheo mắt "Vĩ Vĩ là thê tử của Nhậm Tề Tề ta, hai ngươi đừng hòng có ý đồ xấu xa !"
Trúc Bạch bĩu môi "hừ, Vĩ Vĩ là đồ đệ của Diệp Trúc Bạch ta, ta ghét nhất hai tên khốn kiếp các ngươi, ta không muốn gả Vĩ Vĩ cho hai ngươi thì làm gì được ta ?"
Nhậm Tề Tề nhàn nhạt lên tiếng "nhưng rất tiếc ta và Vĩ Vĩ đã kết hôn rồi !"
Trúc Bạch lạnh lùng nhìn Nhậm Tề Tề "chuyện kết hôn của ngươi và Vĩ Vĩ là chuyện ở dương gian, nơi này không tính. Giờ đã bắt đầu thay đổi mọi thứ, các ngươi hãy để Vĩ Vĩ tự chọn lấy người nó yêu thích".
Nhậm Tề Tề trầm ngâm không lên tiếng, anh thầm nghĩ "vậy...Vĩ Vĩ sẽ chọn ai đây !"
Thanh Hà trở về trấn ! Lòng anh có chút nặng nề "Vĩ Vĩ sẽ chọn mình hay chọn Nhậm Tề Tề đây ?"
......................
Sở Vĩ Vĩ chọn chiếc mặt nạ rồi đeo vào...
Lâu lắm rồi mình không đi dạo quanh phố Thanh Hà "hai bên đường vẫn bày bán vô số vật báu, vẫn tấp nập đông vui !"
Đại gia muốn mua gì không ?
Sở Vĩ Vĩ cầm chiếc ngọc tiêu lên quan sát, "đúng là rất đẹp ! Rất vừa tay".
Đại gia thật có mắt nhìn "chiếc ngọc tiêu này là báu vật hiếm có trong lục giới !"
Sở Vĩ Vĩ khó hiểu nhìn ông chủ bán hàng "quý giá như vậy sao ngươi không giữ lại dùng, mà mang nó ra bày bán ?"
Ha ha "báu vật nhưng không có nghĩa là sẽ thích hợp với tất cả mọi người, ta thấy nó hợp với đại gia lắm".
Được ta lấy chiếc ngọc tiêu này !
Một giọng lạnh lùng vọng đến từ phía sau lưng Sở Vĩ Vĩ "ông chủ, ngọc tiêu này giá bao nhiêu ?"
Ông chủ bán hàng khẽ lên tiếng "ngọc tiêu này đã có chủ nhân của nó rồi, ông đặt ngọc tiêu vào tay Sở Vĩ Vĩ !"
Sở Vĩ Vĩ đặt ngân lượng lên bàn rồi khẽ cảm ơn !
Ông chủ bán hàng cũng đóng lại đồ đạt chuẩn bị ra về...