Nghìn Kiếp Nguyện Yêu Nàng

Chương 4: Sao anh không ở lại cạnh em



Tàn buổi tiệc, Sở Vĩ Vĩ cùng thím Trương trở về biệt phủ của cô. Đi đến đoạn đường vắng, gần biệt phủ của cô.

Nhậm Kiến Tu, chặn đường cô lại.

Thím Trương khẽ hỏi "tam thiếu gia, cậu định làm gì vậy ?"

Bà im miệng và cút sang một bên !

Cậu...

Sở Vĩ Vĩ lạnh nhạt lên tiếng "chú ba có lời gì muốn nói sao ?"

Trời ạ ! Gọi chú ba nghe thuận miệng quá !

Sở Vĩ Vĩ mặt trở nên lạnh đi.

Nhậm Kiến Tu đưa tay vuốt lên mặt Sở Vĩ Vĩ...

Cô đẩy tay Nhậm Kiến Tu ra, "chú ba xin hãy tự trọng !".

Ha ha...tự trọng là gì nhỉ ?

Thím Trương lên tiếng "tam thiếu gia, cậu đừng có quá đáng...đây là chị dâu của cậu đó".

Tôi nhắc lại "bà cút khỏi mắt tôi".

Thím Trương mặc kệ tên Nhậm Kiến Tu, bà đẩy hắn ra và kéo Sở Vĩ Vĩ chạy...

Phịch...

Nhậm Kiến Tu đập một gậy, thím Trương ngã xuống đất ! Hắn tiến đến vồ lấy Sở Vĩ Vĩ "tên Nhậm Tề Tề kia đã chết thối lên rồi, hắn không thể động phòng cùng em đâu, để Nhậm Kiến Tu ta giúp em...tìm khoái lạc nhé !"

Sở Vĩ Vĩ lùi về sau "đừng làm bậy...chuyện này lão gia và phu nhân hay được thì chú sẽ bị trách phạt đó".

Trách phạt...haha...cô ngây thơ quá vậy ? So với cô thì họ sẽ cần tôi hơn, cô có chết cũng không ai thèm nhìn đến đâu ! Cô chỉ là một con gà mái được Nhậm gia tôi mua về mà thôi. Mà cô lại là gà không biết đẻ trứng nữa, họ giữ lại thứ vô dụng như cô làm gì chứ...



Sở Vĩ Vĩ lo sợ, cô càng lùi về sau...

Ha ha, giờ thì cô sợ tôi...Chút nữa thì cô sẽ năn nỉ, van xin tôi đến gần cô đó. Nhậm Kiến Tu ôm lấy Sở Vĩ Vĩ và bóp miệng cô đổ vào một lọ chất lỏng !

Khụ...khụ...khụ !

Chú vừa cho tôi uống gì vậy ?

Ha ha...thứ cô vừa uống chỉ là loại thuốc tăng thêm cảm giác cho cô mà thôi ! Đảm bảo chút nữa cô sẽ rất thích.

Khốn kiếp !

Chửi ? Cô chửi đi, miệng cô sẽ không còn cứng được bao lâu nữa đâu.

Sở Vĩ Vĩ nghe cả người nóng ran lên như lửa đốt. Cô đưa lưỡi liếm lấy chiếc môi khô khóc của mình.

Ha ha...

"Nhậm Kiến Tu ôm chặt Sở Vĩ Vĩ vào lòng, tay vuốt ve vùng eo thon gọn của cô...anh vuốt dài lên đến vùng ngực !"

Ư...ư...m !

Sao nào ? Cô thấy thế nào rồi ?

Sở Vĩ Vĩ không còn thần trí nữa, cả người cô như kiến bò...Nên Nhậm Kiến Tu vuốt đến đâu, cô uốn éo đến đó..."giúp tôi, tôi khó chịu quá !"

Nhậm Kiến Tu bế cô về phòng của cô, tay mở từng chiếc nút áo một.

Nhậm Tề Tề xuất hiện trước mặt Nhậm Kiến Tu, anh lạnh lùng lên tiếng "Kiến Tu, ngay cả chị dâu của em mà em cũng dám ra tay sao ?"

Nhậm Kiến Tu nghe cả người ớn lạnh..."anh cả, là anh cả thật sao ?"

Nhậm Tề Tề bóp chặt cổ Nhậm Kiến Tu đến khi Nhậm Kiến Tu bị ngất đi ! Anh ném Nhậm Kiến Tu ra chân núi.

Sở Vĩ Vĩ đang thống khổ vì số xuân dược Nhậm Kiến Tu đã cho cô uống. Cô lăn lộn trên giường đến mức xé nát chăn gối !

Nhậm Tề Tề đau lòng nhìn vợ mình "em sao rồi Vĩ Vĩ ?"



"nhưng rất tiếc, Sở Vĩ Vĩ không còn nghe thấy anh gọi ! Cả người cô mồ hôi tuôn lã chã, giúp tôi..."

Nhậm Tề Tề cúi xuống hôn lên môi cô, anh từ từ cởi đồ trên người cô xuống...bắt đầu vào cuộc ân ái !

Sáng sớm, Sở Vĩ Vĩ thức dậy, cô nghe cả người đau nhức không cử động được. Cô lò mò ngồi dậy, liếc nhìn qua thì thấy Nhậm Tề Tề vẫn đang nằm ngủ bên cạnh cô, cô nhìn đến si ngốc...anh ấy thật sự rất đẹp trai "đôi mắt như cánh bướm chập chờn, cái mũi cao chót vót, đôi môi vẽ ra một đường cong quyến rũ, gương mặt góc cạnh đầy nam tính, thân hình mạnh mẽ đầy hấp dẫn...người như anh thì mắc bệnh gì được chứ, không thể hiểu nổi".

Nhậm Tề Tề khẽ hỏi "em nhìn đủ chưa ?"

Sở Vĩ Vĩ cúi mặt im lặng không trả lời !

Trời sáng rồi, anh phải đi đây. Em mệt thì ngủ thêm đi.

Sở Vĩ Vĩ nhìn Nhậm Tề Tề "sao anh không ở lại cạnh em ?"

Em cố gắng lên Vĩ Vĩ "sau này anh sẽ ở bên cạnh em, bây giờ thì tạm thời chưa được ! Cho anh thêm chút thời gian nữa nha em".

Sở Vĩ Vĩ tủi thân, nhưng không dám nói gì nữa...cô chỉ khẽ bảo "anh đi cẩn thận nhé !"

Anh biết rồi, anh phải đi đây.

Sở Vĩ Vĩ u buồn nhìn về phía cửa sổ "mình sẽ được ở cạnh anh ấy thật sao ?"

Cốc...cốc...cốc !

Đại thiếu phu nhân "người dậy chưa ?"

Sở Vĩ Vĩ khẽ lên tiếng "con dậy rồi, nhưng con thấy không khỏe muốn được nghỉ ngơi thêm một lúc".

Thím Trương khẽ hỏi "tối qua người có sao không thiếu phu nhân ?"

Con không sao, thím đừng lo lắng !

Thím Trương rời đi, Sở Vĩ Vĩ xuống giường "cô muốn đi tắm cho tinh thần thoải mái hơn, cô nhìn xuống giường thấy khắp giường loan lỗ những vết máu thì giật mình "tối qua là thật sao ?"

"cô suy nghĩ một lúc rồi quyết định đi tắm !trong đầu không xoá được hình ảnh của anh, vẻ đẹp lúc anh ngủ quả thật là quá cuốn hút".