Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 25: Thương [Thượng]



*Thương: bị thương

Nàng cả kinh hơi lui về phía sau.

Chỗ mắt cá chân truyền đến "tê lạp" một tiếng, hắn gạt ra một đoạn gấm thêu tơ vàng, lộ ra một bên mắt cá sưng đỏ không chịu nổi.

Hắn nhìn chằm chằm một hồi, bàn tay dùng sức xoa xuống.

Nàng đau đến kêu ra tiếng.

Hắn đứng dậy, thấp giọng nói: "Không bị gãy."

Nàng nói không nên lời, chỉ cảm thấy cảm xúc của hắn thay đổi thật khó hiểu, giờ này khắc này chỗ mắt cá chân đau đớn làm nàng không thể suy nghĩ nhiều, chỉ đi theo sau hắn, khập khiễng đi vào bên trong.

Điêu trụ khắc họa những hoa văn phức tạp tinh xảo, kim mang chói mắt, phía sau cửu khúc hồi loan lại là một vùng trời đất khác, gió nhẹ râm mát, liễu rũ cúi đầu, đại môn rộng lớn lồng lộng mở ra.

Bên ngoài có hoàng y xá nhân tùy giá đến Bắc Uyển kỵ xạ, lúc này thấy hai người liền bước lên tiếp đón, nói: "Điện hạ."

Lại khom người tránh ra, nói: "Đại điển kỵ xạ bên kia đã kết thúc rồi ạ?"

Hắn không đáp, chỉ đi vào bên trong, hỏi ngược lại: "Mấy vị tướng lĩnh lúc trước Trầm đại nhân dẫn kiến đã tiễn đi chưa?

Xá nhân gật đầu, "Đều đã làm theo điện hạ phân phó."

Người nọ không dấu vết nhìn nhìn nàng, hơi chần chờ nói: "Điện hạ,vị này...""Không ngại."Hắn thản nhiên nói, xong cũng không nhiều lời nữa, dẫn nàng đi thẳng vào trong điện.Nàng đánh giá hết thảy xung quanh, chưa bao giờ nghĩ tới bên trong hành cung săn bắn xem tỷ võ của hoàng gia ở Bắc uyển lại có cung điện phù điêu như vậy, khí thế khôi hoằng không thua gì đình đài lầu các bên trong hoàng cung, càng không nghĩ tới hắn lại mang nàng tới nơi này nghỉ ngơi.Bên trong phòng rộng rãi nhưng lạnh lẽo, ở góc tường có một đôi trường ỷ (ghế dài), ở giữa là một tòa cao án, phía trên bày đầy quyển sách bút nghiên, một bên là ghế đẩu thấp, phía trên đều là sách.Phía bên trong, có thể thấy được một tấm màn dài bằng lụa mỏng, một cái giường thấp, hiển nhiên là chỗ hắn nghỉ ngơi.Chỉ là trong phòng này có rất ít quần áo và đồ dùng hàng ngày, chắc là hắn cũng không thường đến đây.Nhưng nếu là vậy, vì sao vừa rồi lại thấy Trầm Tri Thư từ nơi này đi ra ngoài?Nàng hơi rũ mi, nghĩ đến đoạn đối thoại của hắn và xá nhân vừa rồi, trong lòng liền nổi lên hồ nghi, Trầm Tri Thư thân ở quán các, vô duyên vô cớ gặp tướng lĩnh trong này làm gì?Tướng lĩnh trong quân...Nhớ tới lời đồn trong triều trước đây, nói Hoàng thượng phái Trầm Tri Thư đến Thanh Châu, việc này tuy là Trầm thái phó tự mình bẩm tấu, nhưng thực ra cũng là chủ ý của Thái tử.Ai cũng biết Thái tử và Trầm Tri Thư từ nhỏ cùng nhau lớn lên, danh nghĩa là quân thần, chân chính lại là thủ túc tình thân, nên đều khó hiểu Thái tử vì sao không để hắn tiếp tục ở quán các tiếp tục tiếp nhận chức vụ nhàn rỗi, lại đột nhiên sai hắn đi Thanh Châu Triều An Bắc Lộ hoang vu, mà Trầm Tri Thư chưa thi khoa cử mà đã vào triều làm quan, rất ít phải chịu khổ, sao có thể đảm nhiệm trọng trách quản lý một Châu lớn nhất lộ?Nàng nghĩ, không khỏi giương mắt nhìn hắn, đã thấy hắn đang nhìn chằm chằm nàng.Có trời mới biết trong lòng hắn rốt cuộc muốn đánh chủ ý gì...Năm đó hắn bất quá chỉ mới mười bốn tuổi, thủ đoạn xử lý quan lại có liên quan tới án tăng ni của Triều An Bắc Lộ quyết tuyệt tàn nhẫn, hành xử mạnh mẽ vang dội, đều làm người ta sợ hãi, lúc ấy ai lại có thể nghĩ đến hắn có thể làm được những chuyện đó?Có mưu có sách, có hùng tâm có chí khí, không ai có thể biết được suy nghĩ trong lòng hắn.Hắn nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, bỗng nhiên mở miệng, hướng xá nhân kia nói: "Đi truyền ngự y đến đây."Xá nhân hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không dám nhiều lời, chỉ vâng một tiếng trả lời rồi lui ra ngoài.Nàng lại kinh hãi, cuống quýt muốn ngăn lại, miệng nói: "Vạn lần không thể, như vậy còn ra thể thống gì?"Nhất thời quên mất trên chân có thương tích, vừa bước một bước liền run rẩy muốn ngã.Hắn một phen kéo nàng lại, ngữ khí nén giận: "Chân mặc dù không gãy, nhưng xương cốt trên người thì khó nói lắm! Ngươi lại trì hoãn không để ngự y xem qua, nếu có gì bất trắc, việc té ngựa hôm nay sẽ truyền ra thành cái dạng gì?"Nàng nhất thời im lặng, hiểu được ý tứ của hắn.Nếu biết nàng chỉ là bệnh nhẹ không đáng ngại, người bên ngoài bất quá chỉ cho là nàng tự mình vô ý ngã ngựa, nhưng nếu là nghe nói nàng bị thương nặng, theo tiền lệ trong triều dù không có gió cũng phải khởi ba thước sóng lớn mà nói, người ngoài chắc chắn sẽ nghi ngờ việc xảy ra hôm nay, con ngựa kia đến tột cùng là---Lúc trước hắn kêu Trầm Tri Thư đi truyền Địch Niệm dẫn ngựa đến tra xét, nói vậy chắc trong lòng cũng có nghi ngờ, cho nên muốn truyền quan tư mã đến điện tiền điều tra việc này.Nhưng mà nghi ngờ thì nghi ngờ, cũng không thể để cho bên ngoài biết trước tiên cơ, phải để cho mọi người thấy nàng bày ra bộ dáng vì không cẩn thận mà bị té ngựa.Lúc này nghĩ lại, hắn một đường đem nàng đến nơi này, có lẽ là không muốn nàng ở bên ngoài Bảo Tân Lâu bị người khác chất vấn, sợ lúc ấy nàng bị hoảng sợ lại thất thố, sẽ nói ra những lời không nên nói.Nàng nặm ra một nụ cười, nhỏ giọng nói: "Thái tử điện hạ nghĩ nhiều rồi, thần bất quá chỉ là một tiểu tu soạn nhỏ nhoi ở Hàn Lâm Viện, ai lại muốn hại thần chứ? Còn nữa, cho dù đã lên kế hoạch trước đó, làm sao hắn biết thần nhất định sẽ lên ngựa?"Hắn liếc nàng một cái, buông tay, "Hy vọng là như vậy."Nàng cười cười nhìn gương mặt lạnh như băng của hắn, chớp mắt nói: "Thần vừa rồi còn nghĩ điện hạ là lo lắng cho thần, thì ra là do thần tự mình đa tình."Hắn chậm rãi rũ mắt, sắc mặt không đổi, "Biết là tốt rồi."Nàng mím môi, nhớ tới cảm giác lúc hắn ôm nàng, cũng không muốn không để ý tới bộ mặt than của hắn, chỉ nói: "Kỵ trang này của thần là mượn của Trầm đại nhân, đáng tiếc bị điện hạ xé hư rồi."Hắn hơi nén giận: "Mạnh Đình Huy, triều đình không phát lương bổng cho ngươi sao?"Nàng lắc đầu, lại nói: "Điện hạ cũng biết bốn tháng nay thần luôn cẩn trọng, khó khăn lắm mới thay đổi được hình tượng trong mắt mọi người trong triều, không nghĩ tới hôm nay điện hạ lại diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, lại làm thần bị hắt không ít nước bẩn...bộ kỵ trang cùng với danh dự của thần, điện hạ như thế nào bồi thường cho thần đây?"Miệng hắn cứng lại, không biết nên nói gì.Trên đời này không biết còn lời lẽ đáng xấu hổ nào mà nàng không nói ra miêng. Từ mấy đêm trước, hắn nhìn quyển cuốn ghi chép Tiền Triều địa phương chí kia, từng chữ từng chữ đều chứa đựng tâm huyết, xuyên qua giấy tuyên thành hiện lên một khuôn mặt trước mắt hắn...Hắn thế nào cũng không nghĩ đến nàng chuyển thân một cái lại biến thành bộ dáng này, dù nói người tu sử và người đứng trước mặt hắn là hai người, hắn cũng tin.Hắn nhất định là điển rồi, mới có thể trước đó vì nàng mà trong tâm dậy sóng.Trong phòng ánh sáng hơi ảm đạm, chùm tia sáng xuyên thấu qua khe cửa tạo thành từng vạch thoáng qua trên mặt nàng, cả phòng yên tĩnh lạ thường.Nàng hạ mắt, biết mình từng quá vô sỉ, nhưng lại không biết cách nào để thay đổi ấn tượng mà chính mình đã để lại trong lòng hắn.Bốn tháng nàng tận tụy tâm huyết làm hết bổn phận, biên soạn sách cố gắng từng trang từng trang đều hoàn mỹ, nhưng những thứ đó đại biểu cho tâm huyết của nàng lại bị Phương Hoài từng thứ từng thứ lạnh lùng thu đi cao thúc nhập các*.*Cao thúc nhập các: Các quyển thẻ tre ngày xưa được buộc lại và xếp lên kệ lưu trữ trong thư các.