Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 6: Mạnh Đình Huy [Hạ]



Bên ngoài trường nữ học, trên đường cái, hai người cưỡi ngựa đang đi xa dần.

Trầm Tri Thư quất roi phía sau, quay đầu lại nhìn, đã không còn thấy hàng rào của phủ nữ học, mới quay đầu nói với nam nhân bên cạnh: "Cho phép một người đứng đầu trong danh sách thi đậu nữ tiến sĩ tiến nhập vào Hàn Lâm Viện, rốt cuộc chủ ý của Thái tử là gì?"

Bạch Đan Dũng bất quá chỉ là một cận vệ của thái tử, làm sao hiểu hết được việc trong triều? Lúc này hắn thấy Trầm Tri Thư đi đường không chút lo lắng, không khỏi có chút sốt ruột, hấp tấp nói: "Chắc thái tử ở trong thành đợi chúng ta đã lâu lắm rồi, chúng ta mau đi nhanh một chút, đừng làm thái tử đợi lâu!"

Trầm Tri Thư thấy hắn giục ngựa muốn đi, vội vàng tiến lên ngăn lại, sắc mặt mất tự nhiên, vòng vo một lúc mới nói: "Bạch thị vệ, thái tử hắn... đã không còn ở trong thành rồi."

Bạch Đan Dũng vừa nghe, sắc mặt lập tức trắng bệch: "Trầm đại nhân, ngài nói gì?"

Trầm Tri Thư haha cười ngượng ngập: "Bạch thị vệ đừng vội, thái tử đi phía bắc xem tình hình một chút, qua mấy ngày sẽ trở về."

Bạch Đan Dũng hất roi ngựa một cái, môi cũng phát run, cả giận: "Nguyên lai Trầm đại nhân hôm nay muốn ta cùng đi nữ học chỉ là lấy cớ! Trần đại nhân nay đã đảm nhiệm chức vụ trong Quán Các, sao còn giống như lúc còn bé vậy, cùng điện hạ bày trò lừa gạt?"

Hắn khóe mắt nhíu lại nhíu, quay đầu ngựa muốn giục hướng thành bắc, "Đại công tử, ngài là muốn thần rơi đầu sao? Điện hạ rốt cuộc đi tới nơi nào ở phía bắc?"

Trầm Tri Thư thấy hắn gấp đến độ ngay cả danh xưng cũ cũng lôi ra, bèn cười khuyên nhủ: "Bạch thị vệ sao lại nói như vậy? Bạch thị vệ coi như là nhìn ta lớn lên từ nhỏ, ta có thể hại Bạch thị vệ sao? Chẳng qua điện hạ có lệnh, ta cũng không dám không theo. Tính tình điện hạ tất nhiên là Bạch thị vệ cũng biết, nếu tuân theo những quy củ kia, còn là điện hạ sao? Về phần điện hạ đi đâu, điện hạ không cho phép, ta sao dám thuận miệng nói lung tung? Tâm tư của điện hạ rốt cuộc ra sao ai có thể đoán được, đến lúc đó nếu làm hư kế hoạch của ngài, đó mới là đại tội."

Bạch Đan Dũng hai tay nắm chặt cương ngựa, chau mày hồi lâu mới nói: "Nhưng nếu một mình điện hạ ở phía bắc xảy ra chuyện không hay..."

Trầm Tri Thư vẫn là cười: "Bạch thị vệ hãy yên tâm. Thái tử thuở nhỏ đã tập võ, lại có Bình Vương tự mình dạy, người bình thường sao có thể làm hại ngài ấy?"

Bạch Đan Dũng vẻ mặt khổ sở, liên tục thở dài, "Việc này... việc này nếu để Hoàng thượng biết được, còn không nổi trận lôi đình! Đại công tử, ngài hôm qua còn cùng điện hạ liên thủ diễn trò, nhưng lại đem thần hại thật thảm a!"

"Bạch thị vệ đừng lo lắng." Trầm Tri Thư bình tĩnh giục ngựa về phía trước, "Nếu là điện hạ thực sự có chuyện gì ngoài ý muốn, ta sẽ đem đầu mình đi chém trước, làm đá lót đường trên hình đài cho Bạch thị vệ, thế nào?"

Bạch Đan Dũng hé ra khuôn mặt đau khổ, đi theo phía sau nói: "Đến lúc nào rồi, đại công tử còn ở đây nói đùa..."

Trầm Tri Thư cười cười, cũng không nói tiếp, chỉ thiêu mi nghiêng đầu, nhìn ngọn núi xa xa bên ngoài thành Triều Bắc.

Đỉnh núi sắc đỏ ẩn có màu xanh biếc, mây trắng từng sợi mỏng như bông thong thả phiêu đãng.

Hắn thấp mắt, đi tới đại doanh lộ Thanh Châu, chỉ sợ sẽ không suôn sẻ như vậy.

Trong thành hoa đào mới nở, cánh đào hồng phớt tung bay khắp nơi, chọc cho ong bướm theo đuổi không ngừng.

Kỳ thi hương nữ tiến sĩ khoa vừa kết thúc ba ngày thi, Trầm thái phó cho người phong viện, sao trục quyển, nội nha Trùng Châu phủ lại truyền đến một cái tin tức chấn động.

Thái tử điện hạ đến Triều An.

Cải trang vi hành, trước đó không thông tri trước cho các quan viên ở các châu phủ ở Triều An Bắc Lộ, một thân một mình đi đến đại doanh Thanh Châu, lại một đường xuôi nam, dưới tình huống không ai để ý đã tra xét tình hình của mấy chục cái doanh trại dọc theo biên giới Bắc cảnh, sau đó mới thúc ngựa nhanh chóng trở về phủ Trùng Châu.

Vừa vào trong thành Trùng Châu, Thái tử liền vào thẳng nha môn An Phủ sử ty Triều An Bắc Lộ, lệnh cho An phủ sử, tri phủ, thông phán, những người giữ quyền quân vụ trở xuống có liên quan trở về nha môn đợi lệnh.

Tin tức vừa ra làm chấn động các quan viên trong nha môn An phủ sử ty.

Ai có thể đoán được Thái tử lại đến Triều An? Lại có ai lại có thể nghĩ tới thái tử lại đi tới đại doanh Thanh Châu tra xét?

Lệnh xuất như kiếm, không ai dám phản kháng, tuy là bị kinh động lại sợ hãi, cũng đều thành thành thật thật ở lại nha môn An phủ sử ty, nhưng trong lòng không biết Thái tử điện hạ hành động như vậy là có ý gì.

Đại viện gạch xanh bên trong nha môn An phủ sử ty, quan viên ngang dọc quỳ đầy trên mặt đất.

Ngày xuân chậm chạp, nhưng vừa qua giữa trưa, ánh mặt trời trên không trung như nham thạch đổ xuống, tưới vào trên người các nam nhân mặc quan phục dày trên người, cho dù có là kẻ "tâm tĩnh như nước" cũng không chịu nổi loại nướng cháy này.

Không ít người quan phục sau lưng quan phục đã thấm ướt mồ hôi, cơ hồ mỗi người đều cách một chút lại đưa tay áo lau mồ hôi đầy trên trán.

Có người nhỏ giọng oán giận: "Thái tử còn chưa nói một chữ phạt, Đổng đại nhân hắn dựa vào cái gì mà để chúng ta quỳ gối ở đây?"

Những người bên cạnh đề thấp thanh âm nói: "Ngươi là không có mắt hay không có đầu óc? Thái tử có bao nhiêu tức giận cũng không nhìn ra được? Đổng đại nhân cho chúng ta quỳ gối ở đây lại là thượng sách, nếu không còn không biết Thái tử sẽ phạt thế nào đâu!"

Lại có người nhỏ giọng hỏi: "Bất quá là đại doanh thanh châu hơi suy đồi một chút, không đến mức lại tức giận như vậy chứ? Hơn nữa, tốt xấu gì Đổng đại nhân năm đó cũng là do Bình Vương tự mình đề bạt, thái tử sẽ không thể không nhìn mặt mũi Bình Vương liền..."

"Ngươi biết cái gì chứ?"

Người ở giữa ngắt lời nói: "Vụ án tăng ni ở Triều An mười năm trước ngươi đã nghe qua chưa? Năm đó thái tử vừa tròn mười bốn tuổi, mà thủ đoạn kia..."

Người nói chuyện run lập cập, giơ tay lên cổ quẹt một cái, "Hơn nữa còn là người đã đi theo Bình vương đoạt thiên hạ, liền như vậy bắt chém hết! Ngay cả báo cũng không thèm báo lên kinh một tiếng."

Người xung quanh nghe thấy, rối rít cúi đầu, cũng không dám nhiều lời, chỉ cảm thấy mặt trời trên đỉnh đầu dường như không còn nóng như trước nữa, ngay cả mồ hồ trên người nháy mắt đều biến mất.

---

Bên trong nhị đường phủ nha thật âm u, không có ánh sáng.

Một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi đang quỳ gối trong sảnh, cúi đầu nói: "Điện hạ từ kinh thành đến, thần không kịp nghênh đón, thật là tội lớn, xin điện hạ bớt giận."

"Đổng đại nhân."

Nam tử trẻ tuổi ngồi phía trên trầm giọng kêu một tiếng.

Đổng Nghĩa Thành lại phủ phục nửa ngày mới ngẩng đầu, "Xin điện hạ tha tội."

Nam tử mặt không cảm xúc, thanh âm lạnh lùng: "Đổng đại nhân không biết trước, thì có tội gì? Ngược lại ta chưa báo trước với đại nhân lại đến Triều An, mới là gây thêm rắc rồi cho đại nhân."

Đổng Nghĩa Thành lật đật cúi đầu, run giọng nói: "Thần không dám!"

Dừng dừng, lại nói: "Chuyện suy đồi của ba mươi bảy doanh trại của dọc biên giới của Đại doanh Thanh Châu và Bắc cảnh, thần đã cho người đi điều tra, quỳ bên ngoài viện đều là những người ngày thường tham dự quân vụ của Triều An, muốn hỏi hay muốn phạt, đều tùy điện hạ xử trí!"

Nam tử đứng dậy, "Từ Kiền Đức năm thứ mười bảy đến nay, Triều An Bắc Lộ các ngươi hàng năm đều đòi quân lương của triều đình, Hoàng thượng biết biên giới Bắc cảnh vẫn không yên ổn, lại lo Bắc Tiển đánh lén đại quân phía nam, nên chưa từng bác bỏ qua tấu chương của ngươi, ngươi muốn bao nhiêu là cấp bấy nhiêu, chẳng qua chỉ muốn Bắc cảnh bình an."

Đồng Nghĩa Thành mồ môi như mưa, không dám lên tiếng.

Nam tử vung ngược tay, đem đống tấu chưa thật dày trên bàn quét xuống đất, "Gần hai năm nay, Bắc cảnh luôn có giặc cỏ gây chuyện, Ngươi làm Triều An Suất ty kiểu gì? mười vạn cấm quân ở Bắc Cảnh ngươi nuôi họ như thế nào? Trong triều không phải không có người tố giác ngươi, phàm là tấu chương hạch tội ngươi, đều bị Hoàng thượng áp chế, nhưng ngươi đối với thượng dụ thế nào? Thật là thái bình lâu ngày, cho là Bắc cảnh sẽ không đại loạn sao?"

Đổng Nghĩa Thành giương mắt, muốn bạo biện hai câu, nhưng nhìn ánh mắt sắc như gươm trên mặt nam tử kia, liền cái gì cũng không nói nên lời.

Nam tử cười nhạt, lại nói: "Ngươi nhiều lần vào kinh báo cáo công tác, cũng sợ triều đình chỉ coi trọng quan lại châu phủ Đông Tây hai phía,xem thường quan lại các lộ như các ngươi....Ngươi nghĩ lại xem, Đại Bình quốc hai mươi tám lộ, Nhất Lộ An Phủ sử nào lại nhiều bạc như Đổng Nghĩa Thành ngươi.

"Điện ha, thần không..."

Anh Quả cởi kiếm đeo bên hông xuống, để trên mặt đất, nhíu mày nói: "Năm đó Hoàng thượng đánh giang sơn định thiên hạ, dù có khó có khổ cũng chưa bao giờ thiệt thòi tướng sĩ một phần, nay đại doanh Thanh Châu ba mươi bảy doanh trại, binh không mạnh, ngựa không tráng, thành doanh tàn lụi không ai tu bổ, áo giáp, thương mác rỉ sắt nhiều vô số kể, triều đình hàng năm cấp bạc cho quân đều đã đi đâu? Bàn tay hắn trên chuôi kiếm vuốt ve mấy cái, nói tiếp: "Nếu tương lai một ngày Bắc cảnh sinh loạn, có đem chém hết cả nha môn Triều An Suất ty ngươi cũng không quá đáng."

"Điện hạ tha tội! Điện hạ tha tội!..."

Đổng Nghĩa Thành rạp trên mặt đất, dập đầu liên tục.

Nam tử lãnh mi nhìn Đổng Nghĩa Thành, đang muốn nói nữa, bên ngoài nhị đường chợt có người khiếp thanh bẩm báo: "Khởi bẩm điện hạ, điện hạ, vừa rồi bên trường thi có người tới, nói là Trầm thái phó cho người mang một bài thi tới cho điện hạ xem."

Đồng Nghĩa Thành nghe thấy, gấp rút từ dưới đất bò dậy, đi ra bên ngoài nha môn trị sự, dẫn người ở trường thi tiến vào.

Người tới áo ngắn màu tím, sau khi lạy xong liền lấy trong tay áo bài thi sách luận đã được sao chép, trình lên nói: "Mặc dù không hợp lệ, nhưng Trầm thái phó vẫn lệnh cho tiểu nhân cấp tốc trình lên cho điện hạ xem qua."

Nam tử nhíu mày, một bên tiếp nhận một bên nói: "Nếu đã phong viện sao quyển, sao lại có thể làm hỏng quy củ? Thái phó đây là ý gì..."

Người tới cúi đầu: "Trầm thái phó nói người này đã bị loại tên trong nữ tiến sĩ khoa kỳ này, cho nên bài thi này cho thể lấy đến cho điện hạ xem."

"Loại tên?"

Nam tử cau mày, "Mười năm đèn sách không dễ, người này vì sao lại bị loại tên?"

"Sách luận không đúng với đề bài, Thái phó nói người này tuy rằng học thức rất cao, nhưng không vừa ý hắn khoe khoang tài học , cho nên theo lệ đem loại tên."

Nam tử sắc mặt hơi lanh, suy nghĩ một chút, "Một khi đã như vậy, vì sao còn cố ý vội đem đến cho ta xem?"

"Thái phó nói, tiếc tài...Thái phó còn nói, thiên sách luận này có lẽ hợp với tâm ý của điện hạ."

Nam tử im lặng, ngón tay phải nhẹ khều một cái, trướng giấy kia bật mở ra, vội vàng lướt qua, đáy mắt chợt hiện lên vẻ kinh hãi, ngẩng đầu hỏi người tới: "Có thể biết tên họ người này?"

Người tới gật đầu: "Mạnh Đình Huy."