Ngộ Không Chuyển Thế

Chương 19: Thạch Tượng Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không



•Thạch Thánh, Thạch Thánh...

Sau lưng Hải, tên thầy pháp vừa chạy vừa gọi lớn.

Hải quay lại nhìn thấy hắn lập tức hỏi.

•Có chuyện gì. Bộ dạng như gà mắc đẻ vậy.

Tên thầy pháp chạy một mạch đến trước mặt hắn. Vừa thở vừa nói.

•Là ta có chuyện muốn nói.

Hải biểu tình không kiên nhẫn, chống tay nói.

•Có chuyện mau nói, có rắm mau thả. Ta còn phải về nghỉ ngơi đây.

*

•Chuyện là như vầy ! Sau khi chúng ta về làng lập tức đem công trạng của ngài tuyên truyền khắp nơi. Danh tiếng của ngài càng ngày càng nổi. Lại có thêm nhiều tín đồ hơn. Vì vậy nên ta quyết định xây dựng cho ngài một pho tượng mới dựa theo hình tượng của ngài, còn cho người dựng lên một ngôi đền để cho người dân có thể đến cúng bái. Bởi vì là tượng của ngài nên ta nghĩ ngài nên tự mình giám sát một phen a.

Tên thầy pháp đem sự việc nói lại. Vẻ mặt rất hào hứng.

•Dựng tượng mới...

Hải ngạc nhiên hỏi.

•Đúng vậy. Ta thấy bức tượng cũ không giống ngài. Lại thêm đã lâu rồi nên bị phong hóa nặng, lần trước còn bị đám sơn tặc phá hoại nên hiện trạng bây giờ rất tệ. Cần đổi tượng mới.

Tên thầy pháp trả lời.

•Vậy sao! Chúng ta đến đó xem một chút đi...

Hải gật đầu nói. Chuyện này hắn cũng không có ý kiến.

•Tốt ! Vậy để ta dẫn đường.

Tên thầy pháp vui vẻ ứng nói. Đoạn nhanh nhảu đi trước dẫn đường.

•À ! Chuyện tên pháp sư kia xử lý thế nào rồi.

Đang đi Hải bỗng dưng nhớ ra lập tức hỏi.

•A ! Chuyện đó... Hắn trốn mất rồi.

Tên thầy pháp đang đi đột nhiên dừng lại. Nhìn Hải khó xử nói.

•Cái gì...

Hải suýt chút nhảy lên. Khó khăn lắm mới bắt được. Bây giờ nói trốn thoát là sao.

•À ! Lúc chúng ta tỉnh lại thì hắn đã trốn mất rồi.

Tên thầy pháp bất đắc dĩ nói.

Hải nghe vậy lập tức liếc Bạch Linh Nhi một cái làm cô nàng nhảy lên. Bộ dạng ta có biết gì đâu.

•Thôi bỏ đi, trốn thì trốn. Lần sau lại bắt hắn là được.

Hải lắc đầu. Cũng không quan tâm nhiều. Nước tới đất ngăn thôi. Đoạn ba người đi đến chỗ tượng của hắn.

Chỗ bức tượng cũ của Hải hiện tại đang xây dựng một đền thờ. Bên trong dựng một tảng đá lớn, cao tương đương người thường. Có mấy người thợ điêu khắc đang tỉ mỉ chạm trổ. Nhìn vào nét sơ khai ban đầu đã có ba phần giống với hắn.

Đối với những thứ này Hải rất là ưng ý. Đi loanh quanh quan sát một hồi. Dặn dò những người làm một chút.

•À ! Còn bức tượng cũ đâu..

Hải đột nhiên hỏi tên thầy pháp.

•Dạ ! Nó được đặt bên trong nhà sau của đền.

Tên thầy pháp lễ phép thưa. Bây giờ đọ vị Hải rất cao. Hắn không dám có chút bất kính.

•Ngươi ở đây, ta vào xem một chút.

Hải gật đầu với gã, đoạn dặn dò rồi cùng với Bạch Linh Nhi đi vào trong.

Nhà sau đền thờ được xây dựng trước nhất. Dùng để chứa đồ linh tinh. Bức tượng cũ của Hải cũng nằm bên trong.

Bởi vì bên trong khá tối nên cả hai phải dùng nến để thắp sáng. Hải bưng ngọn nếu lờ mờ, bước đến chỗ bức tượng. Dùng ánh sáng yếu ớt soi vào.

•Ố !

Hải bỗng dưng bật lên kinh ngạc. Bức tượng này, sao nhìn quen quen. Mặc dù hắn được đản sinh bên trong nhưng chưa hề thấy được hình dáng thật sự của nó. Ngay cả lúc xuất thế cũng không nhìn lại một lần. Bây giờ trông qua. Lại thấy rất quen mắt.

•Cmn ! Đây không phải là tề thiên đại thánh Tôn Ngộ Không sao.

Hải lùi lại một bước, đoạn la lên. Hình dáng bức tượng rõ ràng là hình người, mặt khỉ. Thân mặc chiến giáp. Đầu đội mão râu tôm. Không phải là tề thiên đại thánh Tôn Ngộ Không thì còn là ai.

•Tề thiên đại thánh Tôn Ngộ Không là ai.

Bạch Linh Nhi nghe hắn gọi tên, lập tức nghi hoặc hỏi.

•Cô không biết sao. Đó là thần tượng của không biết bao nhiêu thiếu nhi a.. Anh hùng cái thế, đại náo thiên cung. Bị đứt dây thun... A, phi, phi.... Nói chung là một vị thần a.

Hải nghe Bạch Linh Nhi nói vậy lập tức phun trào, đem hơi thổi tận mây xanh. Thần tượng của ta mà ngươi không biết sao.

•Lợi hại vậy sao. Nhưng ta vẫn chưa từng nghe qua.

Bạch Linh Nhi tròn mắt nói. Vẫn đang cố nghĩ nhưng vô ích.

•Hai ! Thôi bỏ đi...

Hải thất vọng tràn trề nói. Âm thầm mắng Bạch Linh Nhi kiến thức hạn hẹp. Tuy nhiên hắn cũng không oán. Dù sao đây cũng không phải thế giới cũ của hắn.

Điều quan trọng với hắn bây giờ là tại sao bức tượng tề thiên đại thánh Tôn Ngộ Không lại ở đây. Và vì sao hắn lại được sinh ra từ trong này. Hắn có cảm giác những thứ này có liên quan đến nhau. Nghĩ nghĩ, hắn lập tức đem tay chạm vào bức tượng.

•Uể...

Hải bỗng dưng ngạc nhiên kêu lên.

•Sao vậy...

Bạch Linh Nhi lập tức tò mò hỏi.

•Ta không vào trong được...

Hải nheo mày nói. Hắn có cảm giác mình và bức tượng có mối liên hệ, nhưng lại bị cắt đứt. Hắn không thể trở lại bên trong.

•Không thể nào... Chuyện gì vậy ta... Rõ ràng là ta từ đây chui ra mà... Sao hỏng cho ta vào...

Hải cố gắng đủ cách nhưng vẫn không vào được. Cũng không cách nào có thể kết nối với bức tượng được.

•Cha nó.. Chuyện quái gì đây...

Hải tức giận chửi ầm lên.

•Đây là bức tượng sinh ra ngươi đi..

Bạch Linh Nhi thấy vậy cũng hiếu kỳ. Bước lên một bước đem tay sờ vào bức tượng.

•Oa.. !

Nàng bỗng dưng reo lên.

•Chuyện gì.

Hải lập tức nhìn qua hỏi nàng.

•Bức tượng này, dường như có thể ngăn cản pháp lực.

Bạch Linh Nhi chớp mắt trả lời.

•Vậy sao...

Hải nghi hoặc nói. Cũng đem pháp lực truyền vào.

Bỗng nhiên đôi mắt tượng lóe thần quang. Một đạo ánh sáng kỳ lạ phát ra từ mi tâm bức tượng bắn thẳng vào trán của Hải.

•A ui..

Hai lập tức đau đớn kêu lên. Sự việc diễn ra quá nhanh. Cả hắn cũng không kịp nhận ra.

•Ngươi sao vậy...

Bạch Linh Nhi lập tức chạy qua đỡ hắn. Lo lắng hỏi.

•Không sao, tự nhiên thấy đau đầu.

Hải ôm trán nói. Hắn cảm thấy đầu mình rất đau. Giống như có gì đó ghim vào.

•Hay là chúng ta về trước. Hôm khác lại đến.

Bạch Linh Nhi lo lắng nhìn Hải ngỏ ý.

•Ừm...

Hải cũng không từ chối, gật đầu đồng ý. Đoạn cả hai dìu nhau rời khỏi nhà sau. Ra đến bên ngoài Hải cũng không đỡ hơn. Nên không thèm nói chuyện với ai, mà trực tiếp trở lại