Ngộ Không Chuyển Thế

Chương 25: Vọng Thiên Hống



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

nv : Tiểu Thanh.

•Hửm..

Hải sau khi thăm khám cho đệ đệ Tiểu Thanh chân mày bỗng dưng nhíu lại lộ vẻ suy tư.

•Tiểu tử ngươi đó. Tại sao lại tham ăn như vậy.

Hắn nói.

•Đại nhân, đệ đệ ta nó thế nào.

Tiểu Thanh lo lắng hỏi.

•Không có gì quan trọng. Chỉ là hắn nuốt vào một viên Xích Minh Châu. Bởi vì tu vi quá thấp, không thể tiêu hóa nổi nên bị phản phệ. Nếu không chữa trị kịp thời sẽ bị bốc hỏa nội mà chết. Ngươi dùng Hàn Thủy Oan cho hắn ăn tuy có thể ngăn chặn nhất thời nhưng sẽ không khỏi được.

Hải giải thích.

•Vậy người có thể chữa được không.

Tiểu Thanh hỏi. Vẻ mặt khẩn cầu.

•Ta có thể sử dụng pháp lực giúp nó tiêu hóa.

Hải gật đầu.

•Vậy tốt quá. Xin đại nhân hãy cứu giúp nó. Ta nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp.

Tiểu Thanh nghe vậy mừng quýnh. Vội vàng quỳ xin.

•Được rồi, ta đã tới tự nhiên sẽ giúp. Không cần đa lễ như vậy.

Hải không mặn không nhạt đáp. Đoạn một lần nữa đặt tay lên trán tiểu tử kia.

•Được rồi, chuẩn bị cho tốt.

Hắn bảo. Tiểu tử kia mặc dù chưa hóa hình nhưng linh trí đã mở. Vẻ mặt nó đầy nghiêm trọng gật đầu một cái.

•Bắt đầu.

Hải lại nói. Đoạn bắt đầu đem pháp lực chuyển vào cơ thể tiểu tử. Len lỏi theo kỳ kinh bát mạch tìm kiếm Xích Minh Châu.

Sau khi tìm được Xích Minh Châu hắn lập tức vận lực hòng phá hủy nó. Dưới tác động của hắn, Xích Minh Châu dần dần bị mài mòn, hóa thành dinh dưỡng cho tiểu tử hấp thụ.

Thời gian mấy canh giờ trôi qua. Xích Minh Châu bây giờ chỉ còn lại một khối to như hạt gạo. Bất cứ lúc nào cũng sẽ bị hòa tan.

Crắc....

Tiếng nứt vỡ vang lên. Khối Xích Minh Châu cuối cùng cũng tan vỡ. Hóa thành một dòng nước ấm chảy vào kinh mạch của tiểu tử kia.

•Phù ! Xong rồi.

Hải rốt cuộc buông tay, thở phào một cái. Lại nhìn vào tiểu tử kia vẻ mặt nghiêm túc.

•Thế nào..

Tiểu Thanh vô cùng quan tâm hỏi.

•Đã không có gì nguy hiểm nữa. Chỉ là hấp thụ một lượng lớn Xích Minh Châu nên đang xảy ra biến hóa.

Hải trầm giọng nói.

Từ ngoài nhìn vào cũng có thể thấy sự thay đổi của tiểu tử kia. Toàn thân nó đã biến thành màu đỏ cam. Cơ thể đang biến hóa rõ rệt. Nữa mét, một mét, một mét rưỡi... Nó đang không ngừng lớn lên. Vẻ ngoài cũng đang thay đổi, cái đầu càng ngày càng giống như đầu rồng. Còn mọc ra hai chiếc sừng. Sau ót phát triển một cái bờm dài rũ xuống tận mông. Lớp vảy trên thân to hơn và rõ ràng hơn.

•Hống, hống, hống.....

Đoạn nó ngửa đầu lên trời rống lớn. Âm thanh nghe rất kiêu ngạo, như đang thách thức trời cao.

•Cmn cái này quả thật quá Photoshop rồi.

Hải nhìn một lượt cũng không khỏi cả kinh. Chỉ nuốt một viên Xích Minh Châu thôi có cần biến nhiều như vậy không.

•Uể ! Tại sao nhìn quen quen vậy nhỉ.

Hắn nhìn lại tiểu tử kia bỗng cảm giác hình dáng của nó có chút quen thuộc. Giống như đã thấy ở đâu rồi.

•Ôi má ơi ! Cái này, cái này không phải là Vọng Thiên Hống sao.

Suy nghĩ một chút hắn rốt cuộc cũng nghĩ ra. Và bị dọa sợ. Nhìn dáng vẻ của tiểu tử kia so với miêu tả về Vọng Thiên Hống trong truyền thuyết quả thật rất trùng khớp.

•Này, nói cho ta biết các ngươi có phải là người của long tộc hay không.

Hải lập tức kéo Tiểu Thanh qua truy hỏi.

•Ta không biết. Từ lúc sinh ra chúng ta đã không rõ thân sinh.

Tiểu Thanh lắc đầu, thành thực trả lời.

Hải gật đầu, không hỏi nữa. Trong lòng hắn đã có câu trả lời. Hai đứa nhỏ này chắc chắn cùng với long tộc có dính dáng. Bởi vì Vọng Thiên Hống có huyết mạch của long tộc. Tuy không thuần khiết nhưng chắc chắn phải có.

Nghĩ đến chuyện này hắn lại đưa mắt nhìn về phía Tiểu Thanh. Sự tình của hai tiểu oa nhi này thật sự không đơn giản.

Tiểu tử kia sau khi biến hóa thành công liền có thể hóa hình. Biến thành một tiểu hài tử mười tuổi, vẻ mặt vô cùng khả ái.

•Tỷ tỷ.

Nó kêu lên một tiếng rồi chạy tới bên Tiểu Thanh. Tiểu Thanh ân cần xem xét nó từ trên xuống dưới, thấy không có gì bất thường mới thở phào nhẹ nhõm. Đoạn vội vàng lôi nó đến trước mặt Hải.

•Đa tạ ân công.

Cả hai đứa đồng loạt quỳ xuống nói.

•Ừm đứng lên đi.

Hải thỏa mãn gật đầu. Hai đứa nó cũng không phải hạng vong ân bội nghĩa.

•Sau này các ngươi có dự tính gì.

Đoạn hắn hỏi.

•Chúng ta...

Hai đứa nhỏ nghe hắn hỏi có chút do dự suy nghĩ. Một lúc lại đưa mắt nhìn nhau. Cuối cùng quyết định.

•Chúng ta muốn theo người.

Tiểu Thanh dẫn đầu thưa.

•Theo ta.

Hải nghe vậy ngạc nhiên nói.

•Ân ! Tỷ muội chúng ta từ lúc sinh ra đã không có người thân thích. Phải lây lất sống tạm bợ từng ngày. Trải qua không biết bao nhiêu nguy hiểm. Cuộc sống kia chúng ta thật sự sợ rồi. Nên chúng ta muốn đi theo ân công. Nương nhờ sự bảo bộc của ân công. Đổi lại chúng ta sẽ hầu hạ cho người.

Tiểu Thanh cung kính giãi bày.

•Ừm... Được rồi, thấy các ngươi đáng thương như vậy ta cũng không nỡ từ chối. Nên các ngươi có thể đi theo ta.

Nhìn vẻ mặt khẩn cầu của Tiểu Thanh Hải cũng không nỡ nhẫn tâm. Chỉ có thể đồng ý. Dù sao có một đầu linh thú như Vọng Thiên Hống đi theo hắn cũng không có bị lỗ.

•Vậy đa tạ ân công.

Tiểu Thanh nghe Hải đáp ứng liền vui mừng, lập tức khom người hành lễ.

•Được rồi. Từ nay không cần gọi ta là ân công. Gọi Thiên Hải ca được rồi.

Hải bình gật đầu dặn dò.

•Ân ! Thiên Hải ca.

Tiểu Thanh đi đầu đáp ứng. Chỉ cần có thể đi theo Hải, dù hắn nói gì nàng cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo.

Về phần đệ đệ nàng thì vẫn luôn ít nói. Chỉ đứng sau lưng tỷ tỷ, bảo cái gì thì làm cái nấy.

•Được rồi, chúng ta về thôi.

Hải nói. Hắn còn có việc quan trọng, không thể lang thang như vậy. Bạch Linh Nhi còn đang đợi hắn đem đồ về.

•Thiên Hải ca, người muốn đi đâu.

Tiểu Thanh nhanh nhảu hỏi.

•Một thôn trang cách đây hơn ba mươi dặm về hướng đông.

Hải trả lời.

•Xa như vậy.

Tiểu Thanh ngạc nhiên. Ba mươi dặm muốn đi bộ cũng không phải mất một ngày đường a.

•Để đệ chở hai người.

Lúc này đệ đệ nàng bỗng lên tiếng.

•Ngươi chở.

Hải cùng Tiểu Thanh đồng thanh kêu lên.

•Ừm ! Đệ có thể bay.

Tiểu tử kia gật đầu đáp. Từ sau khi hắn biến hóa, thức tỉnh huyết mạch. Hắn lại ngộ được rất nhiều thiên phú của linh thú Vọng Thiên Hống. Trong đó có Phi Thiên.

•Cũng được, vậy nhờ ngươi rồi.

Hải lập tức đồng ý. Hắn biết thiên phú của Vọng Thiên Hống. Nó có thể bay lượn như chim mà không cần cánh. Mặc dù hắn có phép đằng vân, đi về thôn không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng hắn muốn thử cảm giác cửi linh thú nên mới chấp nhận đề nghị của tiểu tử.

Chuyện đã có quyết định. Tiểu tử kia lập tức hóa thành bản thể. Sau đó liền cõng hai người Hải, Tiểu Thanh trên lưng rồi theo hướng thôn trang đằng không mà chạy. Rất nhanh liền khuất bóng.