Ngỡ

Chương 8: Quả là một người đàn ông tàn nhẫn



Sau khi về tới nhà, Lê Chi ngay lập tức gọi điện thoại cho Mao Phi Du, mà đầu dây bên kia không phải là báo bận thì cũng là không có người nghe. Nửa giờ sau, Mao Phi Du mới thủng thẳng trả lời điện thoại, “Gì vậy?”

Lê Chi bực tức: “Có ai làm người quản lí như anh chưa? Suốt ngày chẳng thấy tăm hơi đâu”

Có tiếng hát hò ở đầu dây bên kia, Mao Phi Du cứ “alo” cả buổi, “Cô nói cái gì cơ?”

Lê Chi phục rồi, nâng cao giọng: “Tôi muốn hủy hợp đồng với tên họ Tống kia”

Mao Phi Du: “Điên à?”

Lê Chi tỉnh bơ nói: “Hợp đồng đang ở chỗ anh đấy, xác nhận điều kiện giải trừ hợp đồng hộ tôi cái”

Mao Phi Du hiển nhiên là đang nói qua loa cho xong, “Đừng có nổi khùng nữa, tôi qua liền đây”

“Mao Phi Du!” Lê Chi gằn giọng.

Quen nhau lâu như vậy, Mao Phi Du đương nhiên là hiểu rõ tính cách của cô, lần này là quyết làm thật rồi. Anh ta là kiểu ăn mềm không ăn cứng điển hình, “Được được, chờ chút”

Mấy phút đồng hồ sau, Lê Chi nghe anh ta báo giá xong, lạnh toát từ đầu đến chân. Mao Phi Du ra đứng bên ngoài KTV, tiếng vọng của âm thanh nhỏ dần, anh ta mất kiên nhẫn nói: “Cô lại đang làm cái trò gì vậy?”

Lê Chi cố nén giận, “Câu này tôi phải hỏi anh mới đúng đấy, lúc kí hợp đồng không phải anh bảo là đã tìm một tư vấn pháp lí để xét duyệt qua rồi sao?”

Mao Phi Du dù đuối lí nhưng vẫn cứng cổ, “Cô thiếu tiền thế còn gì, có hợp đồng để mà kí là đã tốt rồi!”

Lê Chi tức nghẹn cổ: “Tôi mặc kệ, giải trừ hợp đồng lần này anh sẽ là người bồi thường”

“Tiền đâu ra”

“Vậy anh tìm cho tôi một vị luật sư”

“Tiền đâu ra”

Lê Chi nắm chặt tay tạo thành nắm đấm, cắn răng nói: “Tôi sẽ liên hệ với chị Phong và nhờ chị ấy giúp…”

Mao Phi Du cắt lời, “Cô đây là đang nhận việc riêng mà còn dám để cho công ty biết à? Còn ngại tiền bồi thường hợp đồng chưa đủ nhiều à?”

Mao Phi Du ngắt điện thoại, chỉ để lại âm thanh tút tút.

Ánh sáng từ chiếc đèn cũ kĩ trong căn phòng trọ mờ đi, gió lạnh từ ngoài cửa sổ ùa vào phòng. Lê Chi ngồi phịch xuống ghế sopha thật lâu, cho đến khi hai chân đã tê cóng mới chậm rì rì đứng lên đi đóng cửa sổ.

Không lâu sau đó, tại Tập đoàn Bách Minh, Tống Ngạn Thành mở cửa sổ cho thoát mùi khói thuốc. Gió đêm lùa vào, thổi tung tóc mái của anh, để lộ ra vầng trán cao và đầy đặn. Quý Tả đặt toàn bộ các báo cáo kiểm tra y tế của ông cụ Tống lên bàn, “Vẫn thế, không có dấu hiệu hồi phục”

Tống Ngạn Thành đi về phía bàn làm việc, cầm tập giấy lên cuốn một vòng, tiện tay vứt vào cái bình men ngọc đặt trên đó, rồi châm một que diêm. Một ngọn lửa xuất ra từ làn khói xanh, màu xanh lam của ngọn lửa dần hóa đỏ, cuối cùng bùng lên thành ngọn lửa cao nửa trượng.

Anh nói: “Nói với lão Từ, tôi sẽ nhớ kĩ những ân tình này”

Quý Tả cười đáp: “Lão Từ cũng đã đoán được anh sẽ nói vậy, cho nên cũng đã nhờ tôi chuyển lời tới anh, đều chỉ là thuận tiện mà thôi”

Báo cáo sức khỏe của Tống Hưng Đông chính là điều cơ mật tuyệt đối của gia tộc, lấy được tin không hề dễ dàng. Những thứ này, chưa chắc người anh trai Tống Duệ Nghiêu của anh đã nắm được rõ ràng.

Anh nghiêng đầu, phân phó Quý Tả: “Ngày mai phái xe đi đón cô ta”

Quý Tả sửng sốt, “Hả? À, Lê tiểu thư phải không, đón đi đâu?”

Tống Ngạn Thành liếc anh ta một cái, bình tĩnh nói: “Tới ở cùng tôi”

Quý Tả khiếp sợ vô cùng, làm lớn chuyện đến vậy luôn? Sếp nhà mình không phải là không gần nữ sắc hay sao? Làm sao lại có thể tiếp nhận một nữ minh tinh cơ chứ?

Tống Ngạn Thành nhìn lướt qua anh ta một cái, cau mày không vui, “Biểu lộ của anh thế là sao hả?”

Quý Tả chỉ hàm súc gật đầu, “Tôi đã biết rồi”

“Anh vừa biết những việc không nên biết quá rõ ràng đấy” Hàng lông mày của Tống Ngạn Thành nhíu lại càng sâu, nhưng vẫn tóm tắt lại vài câu về tiền căn hậu quả.

Quý Tả cũng đã hiểu ra, từ góc độ phân tích của anh ta, điều này đúng là bất ngờ, nhưng cũng rất hợp lí. Tống Ngạn Thành là người trầm tính, hướng nội, là kiểu biểu hiện không tranh không đoạt, bí mật triển khai nhiều năm như vầy tuyệt đối không thể để cho bất cứ sai lầm nào xuất hiện.

Quý Tả gật đầu, “Được, để tôi hẹn thời gian với Lê tiểu thư”

“Không cần” Tống Ngạn Thành nói: “Cô ta rảnh mà”

Cứ thế mà bị cái bức thư đòi bồi thường một khoản kếch xù rơi bộp lên đầu, Lê Chi cuối cùng cũng lĩnh hội triệt để được cái thứ gọi là tự mình chuốc khổ. Quý Tả là người liên hệ với cô, đồng thời anh ta cũng gửi địa chỉ nhà của Tống Ngạn Thành và thời gian anh về nhà.

“Lê tiểu thư, tầm bảy giờ tối cô có thể tới đây. Tống tổng hôm nay không có tiệc xã giao nên sẽ về nhà sớm một chút”

“Ngoài ra, còn có một số điều lưu ý, phiền cô xem qua một chút, chỗ nào không hiểu có thể hỏi tôi”

Lê Chi mở file, nhìn được hai dòng liền trợn tròn mắt. Hơn hai mươi câu đầu đều là “Chưa có sự cho phép, tuyệt đối không được lấy thứ gì”, chống trộm cũng chỉ đến thế là cùng. Sau khi thu dọn đồ đạc xong xuôi, cô căn thời gian, rất đúng giờ mà thuê xe đi tới nơi ở của Tống Ngạn Thành trước bảy giờ.

Khu chung cư Ôn Thần nằm ở khu trung tâm thương mại, là một tòa nhà 70 tầng tích hợp cả căn hộ dịch vụ và câu lạc bộ ăn uống, tầng cao nhất cũng chỉ có 100 hộ gia đình, là một nơi có thể bảo đảm tốt sự yên tĩnh. Lê Chi không có thẻ nên không được vào. Cô kéo rương hành lí và ngồi chờ ở vườn hoa, gió từ mọi hướng thổi ào ạt vào người cô.

Nhiệt độ ngoài trời hôm nay là 0 độ C, đã quá bảy giờ, Lê Chi đang ngồi trên chiếc vali rét run vì lạnh. Cô không có số của Tống Ngạn Thành, Quý Tả thì lại không gọi được. Thiện cảm của Lê Chi không còn nhiều cho lắm.

Tống Ngạn Thành không phải người.

Lại qua khoảng nửa tiếng nữa, âm báo mới nhẹ nhàng vang lên, rồi cửa thang máy chậm rãi mở ra. Tên Tống Ngạn Thành không-phải-người kia toàn thân đều mặc độc một màu đen, vừa cởi găng tay vừa đi ra. Chiếc găng tay da dê ở bên tay trái còn đang tháo được có một nửa, anh bổng ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy cô gái đang ngồi trên chiếc vali thì sửng sốt.

Mà cái biểu lộ này bị Lê Chi thâu vào trong tầm mắt.

Sửng sốt?

Anh còn dám sửng sốt?

Anh có tư cách gì để sửng sốt?

Dù tốt tính đến mấy cũng khó có thể chịu đựng được nữa. Lê Chi thở phì phì nhìn anh, ánh đèn dịu dàng ở trên cao chiếu xuống đỉnh đầu, khiến cho khuôn mặt trắng nõn kia tựa như bị bao trong một tầng sương mù, trong ánh mắt hàm chứa sự phẫn nộ cùng tố cáo…nhưng cũng không làm cho Tống Ngạn Thành cảm thấy quá đột ngột, không những thế còn làm cho anh nhớ lại, hình như bản thân đã nói, bảo cô đến vào lúc bảy giờ đúng.

Ánh mắt của Tống Ngạn Thành rủ xuống bên người cô, không hé miệng nửa lời, chỉ đi lướt qua người, mở khóa vân tay trên cửa nhà. Trong căn hộ được trang bị đèn điều khiển thông minh, có người đi vào sẽ tự động bật sáng. Lê Chi đi theo phía sau anh, tiếng di chuyển của bánh xe hành lí vang lên lọc cọc. Cô mạnh tay để vali hơi tựa lên cánh cửa, đặt đánh “rầm” một tiếng để thể hiện thái độ bất mãn của mình.

Tống Ngạn Thành cũng không quay đầu lại, chỉ lặng lẽ mở máy sưởi lên, “Cô ở gian phòng bên kia”

Lê Chi bực mình: “Cái nào cơ?”

Tống Ngạn Thành: “Bên trái”

“Bên trái là bếp mà”

Rõ ràng là ở bên đó có một phòng ngủ, hẳn là Lê Chi đang cố tình chẹn họng anh. Tống Ngạn Thành quay lại liếc cô một cái, rồi cũng không phát biểu gì thêm.

Lê Chi ngồi xổm trên mặt đất sắp xếp hành lí, cúi đầu xuống làm tóc che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ chóp mũi. Tuy rằng không thấy rõ miệng của cô, nhưng nhờ trực giác mà Tống Ngạn Thành đoán, nếu cô không phải là đang mắng anh thì nhất định cũng không phải lời hay ý đẹp gì.

Ánh mắt dò xét của anh rất có cảm giác tồn tại, Lê Chi dứt khoát mở rương hành lí ra, đưa từng thứ đồ ra ngoài, “Giày dép, dầu gội, máy sấy, khăn tay, ga giường, tất thảy đều là của chính tôi, anh có muốn đếm từng món luôn không?”

Tống Ngạn Thành tạm dừng bước, xoay người, đúng là đang đi tới phía cô.

Anh đứng đó, còn cô thì ngồi cạnh. Tống Ngạn Thành từ trên cao nhìn xuống, chăm chú nghiêm túc đếm, rồi nói: “Tám thứ”

Lê Chi: “…”

Khi Tống Ngạn Thành quay lưng lại, khóe môi nhẹ nhàng mấp máy, khóe mắt thì lại liếc về phía sau.

Sàn nhà đã được bật máy sưởi, căn phòng lạnh lẽo dần dà ấm lên. Lê Chi ủ rũ ngồi xổm cạnh vali, trầm mặc hơn mười giây, ngẩng đầu nói: “Anh đổi người khác đi”

Tống Ngạn Thành nói: “Cũng được”

Cô vừa mới mừng thầm ở trong đầu, thì tự nhiên lại nghe anh nói: “Nhưng trước hết cô phải trả khoản trái ước đi đã”

Lê Chi chống đầu gối đứng lên, “Căn bản là không hợp quy gì cả. Ai đời lại có cái quy ước mà tiền bồi thường lên đến bảy con số cơ chứ? Dứt khoát đưa anh một căn hộ còn tốt hơn!”

Giọng nói của cô mềm mại, kết hợp với tướng mạo lại càng bổ sung cho nhau. Cho dù cô có phát giận đến tột độ rồi nói nặng lời, cũng không hề khó nghe chút nào. Thậm chí là chỉ có vỏn vẹn hai giây như vậy, Tống Ngạn Thành còn cẩn thận nhớ lại một phen, thanh âm không tệ.

Nhiệt độ trong căn phòng cũng dần ấm lên, anh tiện tay cởi áo khoác, thản nhiên đáp: “Cũng có thể”

Lê Chi: “?”

“Cô sắp xếp lịch với Quý Tả, hoàn thành thủ tục tặng bất động sản, sang tên chủ hộ”

Lê Chi im lặng, nghẹn mất cả buổi rồi mới giận dỗi nói: “Còn mỗi cái quan tài”

Tống Ngạn Thành gật đầu, chân thành nói: “Lê tiểu thư quả nhiên là phòng bị chu đáo, nhìn xa trông rộng”

“…”

“Đối xử với bản thân rất tốt”

“…”

Lê Chi nhận ra một điều, người đàn ông này ngoài việc sở hữu da dẻ xán lạn cùng cái lốt ngoài xa xỉ nhất thì bản chất còn là một con sói.

Cô ngây ngẩn, đầu óc như đang đi ngao du chín tầng mây mà đứng đờ tại chỗ. Tống Ngạn Thành nhẹ nhìn lướt qua mặt cô, sau đó đi đến thư phòng. Cơn gió ùa vào phòng từ cửa sổ, cũng vừa lúc làm tan đi cảm giác oi bức mệt mỏi của bữa tối tạm bợ ngày hôm ấy, thậm chí còn có chút nhẹ nhõm vui sướng.

Hơi ấm đã tràn đầy phòng khách. Lê Chi đứng nguyên, tâm tình lạnh thấu, ngẩn người cả nửa ngày mới đưa hành lí vào phòng. Đây là một căn hộ ba phòng ngủ, trang trí đơn giản với gam màu xám nhạt, không có bất cứ vật phụ kiện dư thừa nào, giống như một căn hộ kiểu mẫu. Đồ Lê Chi mang theo cũng không nhiều lắm, cơ bản là cũng tùy tiện sắp xếp chút, rồi dứt khoát đóng nắp vali lại.

Cô đi tìm nước để uống, phòng bếp là kiểu phòng mở, căn bản là cũng chỉ dùng để trang trí, nồi niêu xông chảo một cái cũng không có. Lúc bước vào, Lê Chi bị gây chú ý bởi tiếng động ở phía bên phải, vừa nhìn sang thì liền thấy một đống lông màu vàng sống sờ sờ đang hướng tới cô.

Lê Chi sợ chết khiếp, nhìn kĩ mới phát hiện ra, đây là một con chó, nhìn rất mập, khung xương cũng lớn, trong mắt dường như còn lòe lòe hiện lên dòng chữ “Kiếp làm chó thật hạnh phúc” luôn.

Chắc cô bị sang chấn tâm lí tới nơi luôn rồi, cái loại người lòng dạ độc ác như Tống Ngạn Thành mà cũng nuôi thú cưng ư? Mà cái con thú cưng này còn sống luôn, thật giống như là đang nghe chuyện kì ảo vậy.

Con chó này không có thiện cảm với cô lắm, nhe răng trợn mắt rồi phát ra tiếng hừ nhẹ. Lê Chi trừng lại nó, con chó bắt đầu sủa gâu gâu.

Lê Chi ngồi xổm xuống, hỏi nó: “Biết nay là ngày bao nhiêu không?”

“Gâu!”

“Từ nay đến Tết còn hai tháng nữa” Lê Chi trừng mắt mà chỉ vào nó, “Chúc mừng năm mới xong, sáng hôm sau sẽ ăn thịt chó”

Con chó lại bắt đầu sủa một trận kinh thiên động địa.

Lê Chi cạn lời, bỗng một đôi dép màu xanh đậm xuất hiện trước mắt cô, từ phía dưới nhìn lên, chỉ thấy khuôn mặt Tống Ngạn Thành nhàn nhạt, cũng không nhìn cô. Anh hơi khom người bế con chó lên, theo thói quen ôm chặt nó bằng cánh tay phải, không cảm xúc nói: “Con nên ăn cơm rồi”

Chú chó Golden Retriever nhỏ này của Tống Ngạn Thành là con lai, còn có cả giấy chứng nhận. Nó từng được huấn luyện qua, cho nên rất nhạy với những mệnh lệnh chính yếu. Nghe xong chữ “ăn cơm”, liền tưởng là chuẩn bị phải ăn thức ăn cho chó, cái đuôi nó bắt đầu điên cuồng vẫy, cái chân cào cào lên quần áo anh.

Tống Ngạn Thành ôm nó tới phòng khách. Lê Chi trông thấy anh đang tìm thứ gì đó trong đĩa trái cây, sau đó nhét vào miệng của bé Lông Vàng*. Con chó dùng hàm răng cắn xuống, nếm được vị ngọt nên rất thỏa mãn, ngoe nguẩy cái đuôi rồi lại tiếp tục gặm tới tấp.

(*Trong raw là ‘tiểu Kim Mao’, mình tạm edit thành ‘bé Lông Vàng’ cho gọn)

Lê Chi nhìn ra rồi, bây giờ bất kể từ ngữ nào cũng không thể lột tả được tâm trạng hiện tại của cô.

Tống Ngạn Thành vuốt ve đầu con chó, nói: “Bữa tối không ăn thức ăn cho chó, ăn lê”

Nói xong rồi, anh còn giống như vô tình mà liếc sang Lê Chi, khuôn mặt tỉnh bơ, đuôi lông mày nhẹ nhướn lên.

Lê Chi: “…”

Quả là một người đàn ông tàn nhẫn.