Ngoại Tình Vô Số Lần

Chương 11: Vợ



Vợ của hắn rất đáng yêu và ôn nhu. Lúc hắn gặp cô ấy là khi hắn 15 tuổi.

Lúc đó, vợ hắn còn nhỏ, da dẻ trắng nõn,tính trẻ con và ngây thơ của thiếu nữ vẫn còn, đang cùng một chú chó con chơi đùa.

Vợ hắn thích chó, nhưng chó lại không thích cô. Chuyện xưa chính là ở nơi này bắt đầu.

Bé Đàm Trăn cố gắng sờ đầu của chú chó, chú chó lại nghiêng đầu,không cho bé sờ.

Bé Đàm Trăn tức giận đến đổ mồ hôi.

Hắn ở một bên cười, sau đó đi ra ôm chú chó của mình lên, nhìn về phía bé Đàm Trăn:"Em muốn sờ đầu của nó, đã hỏi qua chủ của nó chưa?".

Bé Đàm Trăn ngẩng đầu, mặt đỏ bừng.

Hai người đều cười lên.

Nhưng một bên là cười vì khó xử, một bên là thấy buồn cười.

Cố Dĩ Nguy đã không nhớ tới thời tiết của hôm đó là gì, liền chú chó mà mình thích cũng quên.

Chỉ nhớ rõ bé Đàm Trăn ngày hôm đó, đỏ bừng cả khuôn mặt , mà ánh mắt của hắn lại chưa rời bé Đàm Trăn.

--------------------

"Tiên sinh" Bên cạnh truyền đến tiếng củ Chu Mạt.

Hắn thu lại nụ cười, nhìn về phía tình nhân.

Chu Mạt đưa điện thoại đang đổ chuông cho hắn, hiển thị người gọi là"Trăn Trăn".

Hắn duỗi tay lấy điện thoại, đi vài bước nghe điện thoại.

Chu Mạt ở một bên nhìn.

Thật ra, cô đã sớm thu thập xong, định kêu hắn, nhưng lại thấy hắn đang ngẩn ngơ.

Đây là một chuyện hiếm gặp.

Hắn dựa vào xe, dưới ánh trăng, thân hình nam nhân cao lớn, lúc này đây, như đang thả lỏng cơ thể.

Gió thổi qua, nhẹ nhàng làm bay tóc nam nhân, lộ ra cái trán cao.

Hắn hút một điếu thuốc, phun khói ra, dễ dàng bị gió thổi, tản ra trong không khí.

Cô biết người bao nuôi mình, là người rất xuất chúng, nếu không cô cũng sẽ không dễ dàng đáp ứng như vậy, bị nam nhân dạy dỗ thành tình nhân.

Chu Mạt có chút ngạc nhiên, tiên sinh nhìn chằm chằm con sông phía trước, giống như con sông cũng đang nhìn hắn.

Cô chưa bao giờ thấy hắn như vậy.

Cao lớn lại yếu ớt.

Yếu ớt , từ này chưa bao giờ xuất hiện trên nguời của hắn, ma xui quỷ khiến, cô chính là nghĩ như vậy.

Cô thấy tiên sinh cười, khóe môi cong lên.

Nhưng khi cô kêu hắn, nụ cười kia biến mất.

Vì thế, cô biết sự ôn nhu này không liên quan tới cô.

"Trăn Trăn", người này cô biết,là vợ của hắn.

Lúc đầu, cô cũng không biết hắn có vợ,về sau khi biết được, cô chỉ cười nhạo, thì ra là nam nhân có tiền nên ngoại tình, còn mình chỉ là tình nhân hoặc tiểu tam mà thôi.

Cô không hiểu, hắn giống như rất yêu vợ. Vậy tại sao lại ngoại tình? Cô biết ngoại trừ cô ra, hắn cũng ngủ với nhiều người, miễn cưỡng thì cô chỉ là tình nhân lâu dài hơn thôi.

Cho dù lúc nãy, hắn còn đang ở trên người cô, ra sức thao cô, nơi riêng tư của hai người kết hợp gắt gao, côn thịt bắn đầy tiểu huyệt,thì cũng chỉ nhất thời.

Giống như điếu thuốc trên tay hắn, hắn hút xong sẽ vứt.

Chỉ là không biết sẽ vứt vào thùng rác nào, sau đó di chuyển đến chỗ nào để đốt, hoặc là vứt trên mặt đất, dùng chân dẫm nát, không liếc nhìn một cái.

Trái tim lại nhảy lên.

Cô nghĩ, có chút bất thường.

Nhưng cô có thể xử lí được.

Bên kia, Cố Dí Nguy giải thích với vợ, nguyên nhân Đàm Thơ không về nhà ăn cơm, sau đó nói chính mình còn tăng ca ở công ty.

Đàm Trăn hiểu được, căn dặn hắn trở về sớm, xử lí chưa xong, có thể gọi đồ ăn, đừng để bị đói.

Cố Dĩ Nguy đáp ứng, lúc muốn tắt điện thoại,Cố Dĩ Nguy nói với bên kia:"Vợ, anh yêu em".

Đàm Trăn đắc ý, cười to:" Anh thua rồi nha, em không có yêu anh, ai biểu anh tăng ca miết chi".

"Ừm, đều do anh, là anh sai" Cố Dĩ Nguy ôn nhu nói.

Tắt điện thoại, ôn nhu đã không còn.

Hắn quay đầu, nhìn về phía Chu Mạt,ánh mắt bình tĩnh, lạnh lùng.

"Đi thôi, đưa em về trường học".