Về sau, không nghe thấy tin tức gì của Tiết Linh, hắn nghĩ rằng em ấy đang từ bỏ.
Khó có được một khoảng thời gian bình yên, Cố Dĩ Nguy bị trận đó làm sợ , một tháng này đều quy củ mà về nhà ở với vợ.
Khoảng thời gian này, Đàm Trăn chuẩn bị thi cuộc thi hội họa, mỗi ngày đều cố gắng vẽ, không có nhiều thời gian phản ứng Cố Dĩ Nguy.
Ở công ty,Tống Hòe cũng rất biết điều, Đàm Thơ dưới sự chỉ dẫn của Tống Hòe cũng cố gắng làm việc, không vì là người nhà của cấp trên mà kiêu căng.
Cố Dĩ Nguy tận hưởng khoảng thời gian bình yên này.
Nhưng lại có chuyện xảy ra.
Hôm nay tan ca, một thiếu niên đẹp trai xuất hiện ở cửa công ty.
Người đó cũng khoảng trên hoặc dưới 20 tuổi, mái tóc đen bóng rậm rạp, mũi cao, đôi mắt sáng ngời.
Nhìn giống như mặt trời tỏa nắng.
Anh dựa cửa, cúi đầu nhìn điện thoại, thỉnh thoảng nhìn xung quanh.
Đàm Thơ vừa vặn tan làm, anh liền chạy tới chỗ cô, cô vỗ vai của anh.
Anh lập tức cười lên, lộ ra hàm răng trắng tinh.
"Bảo bối, em tan làm rồi".
Đàm Thơ gật đầu:" Sao anh lại tới đây?".
Triệu Chi Nam cầm lấy túi xách của cô, ôm cô vào lòng, hôn lên tai cô:"Một tuần rồi, chúng ta không gặp nhau, anh nhớ em quá".
Khoảng thời gian này, hai người đều bận rộn, Đàm Thơ bận rộn thực tập, còn Triệu Chi Nam thì nhỏ hơn cô hai tuổi, đang học đại nhị , lúc này chính là tới kì kiểm tra, nên có mấy ngày hai người không gặp mặt.
Đàm Thơ đẩy đầu hắn ra:"Đang ở công ty đó, anh đúng đắn dùm em".
Triệu Chi Nam không để ý, dắt tay cô, trong ánh mắt trêu chọc của đồng nghiệp, cầm tay cô rời đi.
Trên lầu, Cố Dĩ Nguy nhìn bọn họ.
Hắn nghĩ , có lẽ đây là bạn trai mà Đàm Thơ muốn giữ bí mật.
Hai người tuổi xấp xỉ nhau, có sự hưng phấn của thanh xuân, nhìn giống như đắm chìm vào bể tình ngọt ngào, ngay cả ánh nắng của mặt trời cũng vì tình yêu của người trẻ tuổi mà rung động.
Nhìn thật trong sáng, tốt đẹp biết bao.
Cố Dĩ Nguy kéo rèm xuống, không nhìn nữa.
Công việc ngày hôm nay hơi nhiều, từ trước đến nay, hắn làm việc không muốn để lại cho ngày mai, cố ý gọi điện thoại cho Đàm Trăn, buổi tối ăn cơm trước đi, không cần chờ hắn.
Lúc ngẩng đầu lên đã 9 giờ tối.
Cố Dĩ Nguy đau dạ dày, xoa xoa bụng, dựa vào ghế , nghỉ ngơi một lúc, sau đó thu dọn đồ đạc đi xuống hầm xe.
Thật ra mới 9 giờ, không phải là không có người tăng ca, nhưng không hiểu sao gara lại yên lặng lạ thường.
Chỉ có tiếng bước chân nặng nề của hắn.
Cố Dĩ Nguy theo bản năng bước nhanh đến cửa xe, lúc chuẩn bị mở cửa xe.
Phía sau đột nhiên có một lực đè hắn lên xe, hắn muốn phản kháng, nhưng bị một bàn tay cầm khăn ướt mạnh mẽ bịt mũi miệng của hắn.
Cố Dĩ Nguy lập tức ngừng thở.
Nhưng vẫn chậm, cơ thể hắn dần xụi lơ.
Ý thức chậm rãi trầm xuống, mắt chỉ thấy xung quanh quay cuồng.
Cố Dĩ Nguy cố gắng xoay người, muốn xem người tập kích hắn là ai, nhưng mà chưa kịp xoay qua, đã chìm vào giấc ngủ.
----------
Cố Dĩ Nguy thử mở mắt.
Phía trước do nguyên nhân ngất xỉu, bây giờ đầu óc hắn hỗn độn.
Nhưng khi hắn mở mắt, hắn cũng không nhìn thấy gì.
Hắn bị bịt mắt.
Xung quanh im lặng khiến người ta sợ hãi.
Cố Dĩ Nguy cố suy nghĩ. Rốt cuộc ai đã trói hắn. Con người của hắn mặc dù không tính là hiền lành, nhưng đa phần hắn đều làm việc tốt hoặc giúp đỡ mọi người, riêng về phần kinh doanh, lúc buôn bán lại không có đối thủ.
Vậy là vì tình? Những nữ nhân mà hắn ngủ qua, tuy rằng không ít, nhưng đa phần là các cô đều tự nguyện, thậm chí là theo đuổi hắn. Hắn lại không bội tình bạc nghĩa mà đi trêu đùa tình cảm, bằng không giao dịch bằng tiền để trưng à.
Nhưng sẽ không có chuyện bắt cóc.
Có khi nào chỉ đơn giản là bắt cóc tống tiền không? Nhưng nếu là như vậy, thì khi thấy hắn tỉnh lại, phải gọi điện thoại uy hiếp Đàm Trăn chứ?.
Mà không phải là bịt mắt hắn, trói tứ chi của hắn ở trên giường mà còn trần truồng nữa chứ.
Hắn bị người ta đùa nghịch, làm một cái tư thế xấu hổ ở trên giường.
Tứ chi bị dây xích chặt chẽ trói lại, trên da còn có vết đỏ.
Thậm chí, quần lót còn bị cởi, côn thịt thô to bởi vì chủ nhân bất bình tĩnh mà co lại.
Nam nhân hô hấp phập phồng, không biết là sợ hãi hay linh hồn run rẩy.
Không biết qua bao lâu, trong không gian im lặng, hắn nghe thấy tiếng bước chân.