Buối tối, lúc đang ăn cơm, Đàm Trăn nói với Cố Dĩ Nguy về chuyện của mẹ Đàm.
Mẹ Đàm ở bệnh viện cần có người chăm sóc, Cố Dĩ Nguy cùng Đàm Thơ phải đi làm, Mặc dù Đàm Trăn là nghề nghiệp tự do, nhưng khoảng thời gian này rất bận bởi vì cuộc thi kia.
Vì thế , Cố Dĩ Nguy tính thuê hộ công chăm sóc cho mẹ Đàm hằng ngày, Đàm Thơ và Đàm Trăn thay phiên nhau đưa cơm.
Bỗng nhiên, Đàm Trăn ngẩng đầu nhìn về phía Đàm Thơ đang im lặng ăn cơm
"Thơ Thơ, sinh nhật của em hình như sắp tới thì phải."
Đàm Thơ cười lắc đầu: "Chị, em lớn rồi. Sinh nhật của em để em tự làm là được rồi."
"Hay là như thế này đi, khoảng thời gian này ,ai cũng bận rộn. Chờ chị xong cuộc thi kia, chị sẽ làm cho em một bữa ăn thiệt ngon ."
Cố Dĩ Nguy gắp đồ ăn cho Đàm Trăn: "Em có chắc chắn , đồ tham ăn như em có thể làm được không?"
Thời gian ăn cơm ở nhà của hai người không nhiều lắm, cũng không nhớ rằng, nhà có giúp việc, phần lớn đều là Cố Dĩ Nguy nấu cơm.
Đàm Trăn buồn bực nói: "Đến lúc đó chắc chắn sẽ làm cho Thơ Thơ ăn , Cùng lắm thì anh đừng có ăn."
Sau khi ăn xong, Đàm Trăn rửa chén, Đàm Thơ muốn giúp, nhưng bị Đàm Trăn đuổi đi.
Cố Dĩ Nguy ngồi trên sofa xem tivi, con mắt vẫn không nhúc nhích.
Đàm Thơ ngồi xa Cố Dĩ Nguy, không nói lời nào, cũng không nhìn ai, nhiều năm như vậy, đều bảo trì khoảng cách với Cố Dĩ Nguy.
Cố Dĩ Nguy cảm thấy không thể tin được, có chút muốn cười.
Hắn quay đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm Đàm Thơ.
Dáng người Đàm Thơ rất đẹp, chân dài, eo nhỏ, da dẻ trắng nõn, là một loại im lặng xinh đẹp,nhan sắc đều phù hợp với tính cách, đều im lặng như vậy.
Nhưng Cố Dĩ Nguy không biết.
Đàm Thơ là cùng một loại người với hắn, cho dù là thân thể hay tính cách, đều to gan như nhau.
Hắn còn nhớ rõ tiểu huyệt ướt đẫm kia ngăn chặn miệng , mũi của hắn, dâm thủy thơm ngọt mang theo vị mặn, cặp mông mềm mại như vậy, còn có mật đạo lửa nóng,gợi cảm rên rỉ.
Em ấy khống chế thân thể của hắn, đem côn thịt thô to của hắn, cắm vào tiểu huyệt mềm mại của em ấy.
Tuy rằng, buổi tối hôm đó, hắn bị bịt mắt, nhưng não của hắn lại nhớ từng chi tiết.
Hắn biết người hôm đó chính là người trước mặt, liền khống chế không được cảm xúc.
Đàm Thơ, rốt cuộc , em lừa anh cái gì?
Lừa anh bao lâu.
Thì ra, chúng ta đều giống nhau.
Đàm Thơ thấy được Cố Dĩ Nguy nhìn chằm chằm cô, cô nghi ngờ nhìn về phía hắn.
Cố Dĩ Nguy đối mắt với cô, dưới ánh mắt của cô, thân thể run lên, nhưng hắn không né tránh.
Lúc này, Cố Dĩ Nguy không còn là anh rể trầm ổn, thong dong nữa.
Dưới ánh đèn, ánh mắt hắn thâm thúy, hắn chỉ mặc một cái áo mỏng , cơ bụng lộ rõ, tràn ngập hương vị của giống đực.
Đôi mắt hắn , sâu không thấy đáy, nhìn Đàm Thơ,môi khẽ nhếch.
" Anh cứng".
Đàm Thơ giật mình, nghi hoặc:" Anh rể, anh đang nói gì vậy?".
Cố Dĩ Nguy chỉ mới làm khẩu hình miệng, chứ không phát ra tiếng, Cố Dĩ Nguy lắc đầu, tỏ vẻ cô nhìn lầm rồi, hắn chưa nói gì hết.
Đàm Thơ tim đập nhanh,gian nan chuyển dời ánh mắt trên người Cố Dĩ Nguy sang tivi.
Cô không biết, có phải anh rể phát hiện người hôm đó là cô hay không.
Thật ra, hôm nay, cô đi cùng với Chu Mạt, là một ám chỉ rất lớn.