Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, Cố Dĩ Nguy cùng vợ về thăm ba mẹ chồng.
Vừa vào cửa liền thấy em họ Tiết Linh đang gác chân chơi game.
Trường đại học của Tiết Linh gần nhà của mẹ Cố , có đôi khi Tiết Linh lười về nhà đều ở nhà của mẹ Cố( Tiết Linh gọi mẹ Cố là cô)
Vì vừa vào hè, em họ chỉ mặc chiếc áo xanh ngắn cùng quần ngắn,lộ ra cái rốn đáng yếu. Hai cái đùi trắng nõn, tràn đầy hơi thở của thanh xuân.
Tiết Linh ngẩng đầu nhìn lướt qua hai vợ chồng, không nói một tiếng, tiếp tục chơi trò chơi.
Ngược lại mẹ Cố rất vui vẻ, chạy ra đón tiếp.
Đàm Trăn nói một tiếng với Tiết Linh, Tiết Linh giả vờ không nghe thấy.
Âm thanh lãnh đạm của Cố Dĩ Nguy truyền đến:"Linh Linh , đây là chị dâu của em".
Tiết Linh trừng mắt một cái sau đó mang dép đi về phòng.
Mẹ Cố có chút khó xử,vội vàng làm hòa nói thời kì trưởng thành của trẻ con đến.
Trẻ con? Trẻ con này cũng 19 tuổi rồi.
Mẹ Cố biết Tiết Linh không thích người chị dâu này,lại không thích anh họ, rõ ràng khi còn nhỏ lúc nào cũng dính anh họ.
Mỗi lần thấy chị dâu cùng anh họ đều mang theo biểu cảm tức giận.
Mẹ Cố không có con gái, nên rất thương người cháu gái này, cũng không muốn la mắng cái gì, chỉ coi là thời kì phản nghịch của trẻ con.
Cố Dĩ Nguy sờ sờ tóc Đàm Trăn.
Trong ánh mắt hắn dường như có điều gì đó.
Buổi tối khi ăn cơm,có mẹ Cố cùng Đàm Trăn coi như ấm áp. Vui vẻ ăn uống, Cha Cố lặng lẽ nhìn mẹ Cố một cái.
Mẹ Cố liền hiểu:"Nguy Nguy à, con tính toán khi nào có con vậy?"
Cố Dĩ Nguy nghe cái tên này liền nổi da gà, một nam nhân lại đi gọi "Nguy Nguy".
Đàm Trăn mỗi khi nghe được cái tên này liền cười nhạo hắn.
Hắn có lệ mà trả lời:"Còn không có ý định đó, gần đây công việc bận rộn, năm sau rồi hãy nói tiếp".
Mẹ Cố sớm đã biết mình bị người ta quay vòng vòng:" Lại là năm sau,năm trước đã nói năm sau, bây giờ còn nói năm sau nữa à?".
Đàm Trăn muốn mở miệng nhưng Cố Dĩ Nguy lại đè tay của cô xuống, trả lời mẹ Cố:"Con cái không phải nghĩ có là có,nếu không bây giờ đã có rồi".
Mẹ Cố biết không có hy vọng, liền phải đem khát khao có cháu đè ép xuống, tiếp tục ăn cơm.
Tiết Linh ngồi ở đối diện nghe hết tất cả, giống như cùng hắn không quan hệ.
Nhưng khi Cố Dĩ Nguy cúi đầu gắp rau, Tiết Linh liền khống chế không được mà dùng ánh mắt si mê nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của hắn.
Sau đó cô nhìn xuống dưới,xuyên qua bàn ăn, nhìn thấy hai vợ chồng nắm tay.
Tay cầm đũa căng thẳng.
Cô nghĩ còn phải đợi bao lâu nữa.
Anh họ là của cô, của cô.
-------------------------------------
Buổi tối ăn cơm xong, Cố Dĩ Nguy tính toán đi, nhưng Đàm Trăn nhận được điện thoại của bạn thân, bạn thân ở bên kia thất tình nên khóc vô cùng đau khổ.
Đàm Trăn không yên lòng,nói với Cố Dĩ Nguy một tiếng rồi đi qua ở với bạn thân.
Cố Dĩ Nguy cũng lười đi về liền ở phòng bên này ngủ.
Buổi sáng hôm sau, hắn mơ màng tỉnh dậy, liền cảm giác côn thịt bị cái gì đó liếm.
Hắn nửa tỉnh nửa mơ nghĩ, là Chu Mạt hay là cái dâm đãng nào mà hắn đã ngủ rồi.
Đàm Trăn sẽ không làm chuyện này.
Miệng mở to hết cỡ, buồn nôn cùng khó chịu.
Người kia lại không thèm để ý, ăn càng hăng say.
Cái lưỡi mềm mại không theo tiết tấu nhưng lại rất nhiệt tình,chỉ hận không thể ăn hết côn thịt.
Miệng nhỏ ra sức mút lấy dịch nhờn,không kịp nuốt vào,nước miếng cùng dịch nhờn theo khóe miệng chảy xuống.
Cố Dĩ Nguy bắt lấy đầu của người kia,theo bản năng đẩy vào sâu hơn,khoang miệng mềm mại đều bị bao bọc bởi côn thịt,nữ nhân nức nỡ nhưng lại không chịu rút côn thịt ra.
Lần này vô cùng sướng,Cố Dĩ Nguy thở gấp, ý thức được có điều không đúng, vội vàng mở mắt ra.
Hắn đang ở nhà cha mẹ.
Sau đó hắn thấy được Tiết Linh đang cố gắng nuốt côn thịt.
Ánh mắt Tiết Linh rưng rưng,môi bị chà đạp mà đỏ bừng,ánh mắt si mê nhìn về phía anh họ, lúc này khi bị anh họ phát hiện bộ dáng dâm đãng ăn côn thịt ,cũng không né tránh.
Cố Dĩ Nguy nói ngoài ý muốn nhưng cũng không tính là ngoài ý muốn.
Hắn lạnh lùng nhìn cô:"Linh Linh em đang làm cái gì vậy".
Tiết Linh đang ăn côn thịt không có cách nào trả lời,nghe hắn nói cô liền nhìn xuống dưới.
Cô chính là không nhịn được sao.
"Anh họ" cô rút côn thịt ra,đổi thành dùng tay sục:"Anh họ thoải mái không, Linh Linh ăn côn thịt của anh, anh sướng không?".
Cô liếm đầu lưỡi của mình, nuốt xuống hương vị của anh họ.
Côn thịt của hắn lại cứng.
Tiết Linh cảm nhận được, vui mừng đem côn thịt liếm,nói:" Anh họ ,ăn thật ngon......thơm quá.....thật to......".
Nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp si mê mà ăn côn thịt của mình lại còn là em họ,Cố Dĩ Nguy cảm thấy tội lỗi nhưng càng nhiều là kích thích.
Hắn không nói chuyện,dùng sức ấn đầu thiếu nữ vào khiến cho cô ăn càng sâu.
Tiết Linh cảm thấy hài lòng,đây là anh họ của mình , côn thịt của anh họ...
Một lượng tinh dịch bắn vào trong miệng của cô.
Thiếu nữ bị dọa,cho thấy đây là lần đầu ăn côn thịt,nhưng phản ứng rất nhanh,sung sướng nuốt hết tinh dịch, chất lỏng chảy xuống bị tay của thiếu nữ giữ lại đưa vào trong miệng,giống như ăn một món ngon không bỏ qua bất cứ thứ gì.
Cố Dĩ Nguy thở dốc,sau khi sung sướng cao trào thì bây giờ lại cảm thấy đau đầu.
Hắn không phải là không biết tâm tư của cô.
Ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ theo dõi hắn rất nhiều năm, sau đó hắn kết hôn, Tiết Linh cái gì cũng không nói,hôn lễ nói có việc nên không đi.
Mỗi lần nhìn thấy hắn và vợ đều trốn tránh.Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của em họ dừng lại trên thân thể của mình,vẫn mang theo ánh mắt ngưỡng mộ càng nhiều kiềm chế và si mê.
Hắn biết cô chịu không được rồi.
"Anh họ "Tiết Linh ăn hết tinh dịch, nhìn anh họ.
Ngay lúc này, cô giống như một đứa trẻ chờ anh họ khen cô.
Cố Dĩ Nguy chỉ cảm thấy côn thịt vừa tê vừa cứng.
Không đợi Tiết Linh nhào lên,Cố Dĩ Nguy nhanh chóng dùng chăn đắp lại, sau đó xuống giường mặc quần áo.
"Đi ra ngoài"
Tiết Linh không động đậy,nhìn thân thể cường tráng của anh họ,một lớp hai lớp áo, che đi tình dục của hắn, khuôn mặt hồi phục bình thường,không có cảm xúc.
Cô thích nhất là bộ dáng này của anh họ.
Nghĩ một lúc, quần lót liền ướt.
Hắn mặc xong quần áo,nhìn Tiết Linh:"Em trưởng thành rồi,không nên như lúc còn nhỏ".
Tiết Linh biết đây là hắn đang từ chối cô,hắn đã sớm biết tâm tư của cô.
Cô chưa bao giờ sợ anh họ sẽ biết tình cảm của cô, có lẽ hắn sẽ ghê tởm,nhưng cô không quan tâm.Trước kia sẽ để ý nhưng khi hắn kết hôn thì không còn để ý.
Hắn ghê tởm thì sao? So với không có được hắn,trong mắt anh họ không có cô, cái gì cũng không quan trọng.
Dựa vào cái gì chứ? Bởi vì cô là em họ? Hay là bởi vì nữ nhân kia?.
Tiết Linh ghen tỵ, con mắt đỏ lên:"Em biết em đang làm cái gì".
Anh họ em muốn anh,mười bốn tuổi đã bắt đầu có suy nghĩ này.
"Chuyện hôm nay coi như không có xảy ra".
Cố Dĩ Nguy đi ra cửa phòng,xoay người lại nói với Tiết Linh:"Lần sau đối với chị dâu của em, tôn trọng một chút. Anh là anh họ của em, chị ấy là chị dâu em".
Tiết Linh buồn bã nhìn bóng lưng của hắn,sau đó leo lên giường nằm ở chỗ hắn vừa nằm qua, có mùi hương của hắn,nước mắt rơi như mưa.