Cô gái ấy là con gái của bạn ba hắn, 7 8 năm về trước, hắn có gặp một lần. Khi đó cô ấy mới 11 12 tuổi, dáng người nhỏ con , đáng yêu, thường xuyên cầm theo giấy để vẽ.
Lần gặp mặt đầu tiên, dưới sự yêu cầu của bố mẹ, cô ấy ngượng ngùng kêu một tiếng" Cố ca ca".
Sau đó, hắn cũng không còn nhớ về cô gái đó nữa.
Không nghĩ tới, 6 7 năm sau, cô ấy đã trưởng thành nhưng mà vẫn nhớ rõ hắn.
Cố Dĩ Nguy cầm ly rượu, nói : "Là con gái của bác Đồng đi, anh nhớ em tên là Đồng Tiêu Tiêu, đúng không?"
Đồng Tiêu Tiêu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Không nghĩ tới Cố ca ca còn nhớ rõ em."
Ánh mắt Cố Dĩ Nguy không tự chủ được mà đánh giá khuôn mặt cô , vẫn là bộ dáng lúc trước, tóc dài xõa xuống, một đôi mắt mèo mang theo sự trêu chọc, khuôn mặt sinh động, cái cằm nhỏ nhắn, hai má ửng hồng, nhìn liền biết là vừa mới trưởng thành, dần dần rút đi sự trẻ con.
Cố Dĩ Nguy nhíu mày: "Phải là anh không nghĩ tới em còn nhớ rõ anh, là lần trước ở suối nước nóng à?"
Cố Dĩ Nguy lo lắng, lần trước Tô Nam hôn lên mặt hắn, không biết Đồng Tiêu Tiêu có thấy không nữa.
Đồng Tiêu Tiêu cười, ngón tay chơi đùa sợi tóc, nhìn rất ngây thơ:" Lúc đó nhìn thấy anh, em cảm thấy có chút quen, vừa mới nhớ ra thôi"
Cố Dĩ Nguy trầm mặc một lúc, ánh mắt ý bảo chỗ ngồi của cô : "Xin lỗi, chỗ đó là của vợ anh"
Đồng Tiêu Tiêu lè lưỡi: "Phải không, em không chú ý tới , để em đổi chỗ khác" Nói xong, cô đứng dậy dịch chuyển đến chỗ bên cạnh Đàm Trăn.
Động tác của thiếu nữ mang theo mùi thơm lạ, như là mùi thơm của tóc cùng với mùi thơm của cơ thể, làm Cố Dĩ Nguy không kịp chuẩn bị nín thở.
Hắn cầm ly rượu lên , uống hết một hơi, môi mỏng ướt át.
Hôn lễ sắp bắt đầu, người chủ trì ở trên lên tiếng, vì thế sắp đến nghi thức.
Lúc này, Đàm Trăn trở về, vành tai đỏ bừng, biểu cảm có chút kỳ quái.
Cố Dĩ Nguy rất nhạy bén với cảm xúc của Đàm Trăn, còn chưa kịp hỏi Đàm Trăn có chuyện gì,thì Đồng Tiêu Tiêu đã vui mừng kêu:" Cô Đàm!"
Đàm Trăn kinh ngạc nói: "Tiêu Tiêu?"
Ánh mắt Cố Dĩ Nguy nhìn hai người:" Hai người quen nhau à?"
Đồng Tiêu Tiêu xấu hổ , hưng phấn giải thích. Thì ra công việc của Đàm Trăn là họa sĩ, cũng kiêm luôn cô dạy vẽ của một lớp học, nên Đồng Tiêu Tiêu chính là học trò của Đàm Trăn .
"Không nghĩ tới Tiêu Tiêu lại là con gái bác Đồng." Đàm Trăn cảm thấy rất trùng hợp, cô kết hôn với Cố Dĩ Nguy nhiều năm, cũng từng nhìn thấy những vị bạn bè tốt của ba Cố.
"Không chỉ vậy , " Đồng Tiêu Tiêu kiêu ngạo nói, "Cô dâu còn là chị họ của em, hôm nay em còn làm phù dâu nữa".
Cố Dĩ Nguy chú ý tới Đồng Tiêu Tiêu mặc chiếc váy màu trắng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng chiếc cổ thon dài, bộ ngực lộ ra khe rãng, đã có phong thái của người trưởng thành.
Nhưng mà gương mặt đó lại là thanh thuần đáng yêu, một cái nhăn mày, một nụ cười , lại tràn đầy hơi thở của thanh xuân.
"Cô Đàm , Cố ca ca, em phải đi trước rồi" Đồng Tiêu Tiêu đứng dậy, "Vừa mới nhìn thấy Cố ca ca nên mới đến chào hỏi."
Đàm Trăn gật đầu.
Đồng Tiêu Tiêu cười với Cố Dĩ Nguy , lộ ra má lúm đồng tiền, sau đó giống như con nai con, linh hoạt chạy đi.
Đàm Trăn nhìn bóng lưng của cô, bỗng nhiên cảm thấy hâm mộ. Cô cũng có tuổi thanh xuân vui vẻ như vậy, một lòng đam mê với vẽ, không quan tâm gì khác, những thứ đẹp đẽ cũng có thể xua tan mọi buồn rầu của cô, vĩnh viện tự do tự tại mà sống.
Nhưng mà gần đây, Đàm Trăn cảm thấy có thứ gì giống như thay đổi.
Rõ ràng cuộc sống vẫn bận rộn , sự nghiệp càng ngày càng thăng tiến, Cố Dĩ Nguy vẫn bao dung, ôn nhu với cô, mọi thứ đều bình thường nhưng cô cảm thấy có đồ vật rất quan trọng, mà cô cẩn thận nắm ở trong tay , trân quý nó rất lâu, cuối cùng nó vẫn im lặng mà biến mất.
Chẳng lẽ chính mình gần ba mươi tuổi, đã không còn trẻ nữa sao?
"Em ấy rất xinh đẹp, đúng không?" Đàm Trăn thở dài một hơi, bất an nắm chặt tay Cố Dĩ Nguy.
Cố Dĩ Nguy nghe cô nói như thế, liền nắm chặt tay cô, bao bọc tay cô lại.
Hắn có thể cảm giác được Đàm Trăn đang bất an, ở bên tai cô nói nhỏ."Xinh đẹp. Nhưng mà không hấp dẫn bằng Trăn Trăn. Lúc Trăn Trăn 18 tuổi, rất xinh đẹp, bây giờ lại càng xinh đẹp hơn".
Đàm Trăn theo bản năng nhìn xung quanh , thấy không có ai nhìn, mới véo tay Cố Dĩ Nguy, khóe miệng cong lên:"Nghe mắc ói quá chồng, liền biết anh sẽ dỗ được em"
"Anh không biết đâu , " Đàm Trăn nhớ ra cái gì đó, "Tiêu Tiêu rất ưu tú, năng khiếu vẽ rất tốt, em thấy em ấy cũng có thể tự mở triển lãm tranh được"
Cố Dĩ Nguy không có hứng thú với Đồng Tiêu Tiêu , hắn hôn tai Đàm Trăn, tính dời đi sự chú ý của cô:" Còn không có hỏi em,sao lúc nãy tai lại đỏ hư vậy? Em làm cái gì à?"
Đàm Trăn cứng đờ , xoa lỗ tai đang nóng , nói: "Đâu có sao đâu , đi nhà vệ sinh thôi . Lỗ tai đỏ....là do nóng thôi".
Cố Dĩ Nguy nhìn chằm chằm Đàm Trăn , cô lại không nhìn hắn,hắn cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà có người quen tới bà này, vừa lúc có quan hệ tốt với Đàm Trăn, Đàm Trăn nhanh chóng xoay người, nói chuyện với cô ấy.
Bộ dáng kia, còn viết trên mặt mấy chữ" Tâm có quỷ".
Hồ Vận Dung cùng Tần Kiêu Phong sớm đã đến chúc mừng, cũng tính không ở lại ăn, không biết lúc nào thì đã không thấy bóng dáng bọn họ.
Lúc này cách hôn lễ bắt đầu , còn có một khoảng thời gian, mọi người đến đông hơn , ở giữa là nhiều bàn ăn, có chén cùng ly rượu, để khách lựa chọn.