Tỉnh lại vào sáng hôm sau,nghe nói Đường Thiên San đi rồi.
Cố Dĩ Nguy ăn bữa sáng , có điểm thoải mái.
Đàm Trăn uống sữa bò, nói với hắn:"À mà chồng này,Thơ Thơ chuẩn bị tốt nghiệp,đang tìm công ty để thực tập, công ty của anh có được không?".
Cố Dĩ Nguy đang lau sữa bò trên miệng của Đàm Trăn, dừng một lúc:"Nhanh vậy à".
"Ừm" Cô cảm thấy thời gian trôi qua nhanh quá, chớp mắt đứa em gái đáng yêu của cô đã trưởng thành rồi.
Nếu Cố Dĩ Nguy nghe được chắc chắn sẽ cười,đáng yêu? Sao lại hình dung đáng yêu lên Đàm Thơ?
"Nếu không xíu nữa, chồng đi đón Thơ Thơ sẵn tiện mang Thơ Thơ qua công ty nhìn thử".
"Nhanh vậy sao?".
"Mấy ngày này là ngày nghỉ nha,với lại chồng cũng ít bận nữa".
"Ừ" Cố Dĩ Nguy đồng ý,"Em đưa wechat của Đàm Thơ cho anh".
"Cái gì?,anh không có wechat của Thơ Thơ sao?", Đàm Trăn có chút tức giận,"Sao mà làm anh rể như vậy được, không quan tâm em vợ gì hết".
"Rồi rồi là lỗi của anh".Cố Dĩ Nguy nhận sai,"Tuổi tác khác biệt mà, thế giới của người trẻ tuổi, chúng ta không dính vào được".-------------------------Ăn cơm xong, hắn tạm biệt vợ.
Đàm Trăn gửi wechat cho hắn, tên wechat chỉ có hai chữ đơn giản"Đàm Thơ", ảnh đại diện là một bức tranh tro bụi, nhìn vào không giống như người trẻ.
Hắn cử động ngón tay, ấn gửi kết bạn.
Đợi một lúc, bên kia mới chấp nhận,sau đó gửi qua một câu:"Anh rể, làm phiền anh rồi".
Sau đó gửi vị trí của trường học qua.
Hắn nhìn đồng hồ sau đó trả lời:"Nửa tiếng nữa,đứng trước cổng trường chờ anh".
Đến trường học, hình như là do Tết Đoan Ngọ nên mọi người đều về nhà hay do buổi sáng ít người, hắn liếc mắt thấy được Đàm Thơ.
Đàm Thơ đeo balo trên vai, mặc áo sơ mi trắng rộng cùng với quần bò, mái tóc dài đen óng ả càng tôn lên làn da trắng.
Hắn biết nếu so sánh thì Đàm Thơ không đẹp bằng Đàm Trăn, nhưng ở nơi đông người cũng đủ để hai mắt của người khác tỏa sáng.
Hai người nhìn nhau sau đó Đàm Thơ lên xe.
Cũng nửa năm rồi bọn họ không gặp mặt,bình thường cũng không nói chuyện,Cố Dĩ Nguy hỏi Đàm Thơ muốn làm chức vị gì.
"Dạ liên quan tới tài chính là được"
Bọn họ cũng không nói nhiều,trong xe vang lên tiếng nổ máy.
Nhưng không có gì khác thường,hai bên đều thích loại không khí này.
Đàm Thơ ngồi ở ghế phụ, bên cạnh là mùi thơm trên người anh rể, không khí trong xe rất yên lặng, cô bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp người nam nhân này.--------------------Trước đây, cô liền biết chị gái của cô giống như nữ chính của tiểu thuyết Mary Sue.
Lúc cô 12 tuổi, lần đầu tiên cô nhìn thấy nữ chính của tiểu thuyết Mary Sue, nữ chính lúc nào cũng ngây thơ, ngốc nghếch nhưng lại được nhiều người để ý. Cô cũng hứng thú đọc, càng đọc lại càng thấy quen nhưng không biết là ai,cho đến khi cô nhìn thấy chị gái đi học về vì trời nóng mà trên mặt đỏ bừng, xinh đẹp đến không thể rời mắt được.
Từ trước đến nay, chị gái của cô luôn sáng nhất trong đám người.
Lúc đó, cô biết vì sao cô lại cảm thấy quen thuộc.
Chị gái của cô không ngu ngốc, lại xinh đẹp, nhưng rất ngây thơ , giống như nữ chính trong tiểu thuyết Mary Sue vậy. Có làn da trắng như sữa bò, mỗi khi cười đều toát ra vẻ ôn nhu cùng trong sáng,đa số các nam sinh trong trường đều thích chị ấy.
Chị ấy lúc nào cũng cười với mọi người,không nhìn ra mọi người bằng mặt mà không bằng lòng, bị chọc giận cũng chỉ giậm chân rồi thôi,hôm sau lại vẫn cười như vậy.
Một người tốt đẹp như vậy, chắc hẳn rất được mọi người yêu thương.
Đàm Thơ nhỏ hơn chị gái 5 tuổi, nhan sắc không xinh đẹp,lại bình thường,nhìn người lúc nào cũng thờ ơ.
Người theo đuổi chị gái đều hỏi thăm từ cô, hoặc là giúp đưa quà cho chị gái, bạn bè của chị gái đều tốt với cô,là bởi vì chị gái,vậy nên cô trở thành nhân vật không thể thiếu trong đó.
Nhưng cho dù cô là hạt bụi hay là cây dại ven đường,cô đều không quan tâm, có lẽ cô chỉ được như vậy.
Từ trước tới nay, cô đều sống dưới cái bóng của chị gái, giống như một hòn đá ven đường. Mặt trời chiếu sáng, cô sẽ phơi nắng, mặt trời tức giận bỏ đi, cô ở lại chịu ướt mưa, đều không sao cả.
Cô chưa bao giờ ghen tỵ , cho đến khi lúc cô 17 tuổi, chị gái dẫn theo bạn trai về nhà.
Hắn có khuôn mặt rất đẹp trai,ôn nhu dắt tay của chị gái,ánh mắt đều tràn ngập cưng chiều và thâm tình ,giống như ngoại trừ chị gái đều không có người khác.
Hắn liếc mắt nhìn cô một cái, giống như lại không nhìn, nói chung cô có cảm giác ánh mắt hắn không dừng lại trên người cô.
Đàm Thơ ngồi trên sofa, nhìn đôi tình nhân trước mặt, mẹ nhiệt tình nói chuyện nhà cửa với hắn, hắn lễ phép mà nói lại.
Nhưng cô biết hắn không phải là loại người ôn nhu cùng dễ dàng thỏa hiệp.
Lần đầu tiên nhìn hắn, cô liền biết hắn với cô là cùng một loại người.
Đó là trực giác của con gái, không có bằng chứng, nhưng cô vô cùng chắc chắn.
Trước đây, Đàm Thơ đều mang cảm xúc thờ ơ, nhưng tại lúc đó, lần đầu tiên , cô có cảm giác là cảm giác ghen tỵ.
Buổi tối hôm đó, cô tự an ủi. Tay xoa lấy hột le,nghĩ đến nam nhân lạnh lùng kia có thể đối xử ôn nhu với mình giống như đối với chị gái,cho dù thô bạo cũng được.
Cô biết đó không phải là "Nhất kiến chung tình", nhưng lại trở thành chấp niệm, không thể hiểu được.
Chính là muốn có được, muốn bị chiếm giữ.--------------------Nhấn sao cho mình với ạ🥺