Nếu như vừa rồi, hắn còn có tâm tư vỗ về cô thì bây giờ tất cả đã không còn, hiện tại hắn chỉ biết ôm cô càng ngày càng chặt.
Hắn biết bây giờ không có biện pháp giấu diếm những việc hắn làm. Nhưng hắn nên nói như thế nào đây? Trong một năm này, hắn ngoại tình với nhiều người khác nhau, hắn cũng không có từ chối.
Lần đầu tiên ngoại tình, hắn chỉ nhớ hắn đã dơ như thế nào , dơ thêm nữa thì có sao đâu.
Vì thế lại một lần ngoại tình , nhiều lần ngoại tình , vô số lần ngoại tình .
Đàm Trăn nhìn sắc mặt Cố Dĩ Nguy thay đổi nhưng lại không muốn mở miệng, cô đột nhiên cảm giác được có chút buồn nôn.
Người đàn ông này đã ngoại tình với bao nhiêu người phụ nữ vậy? Có bao nhiêu người phụ nữ liều chết để triền miên trong đêm với hắn, ở nhiều nơi khác nhau và phát tiết bừa bãi trên nhiều người phụ nữ. Hắn có phải đã ôm ấp những người phụ nữ đó giống như cô, dùng môi hôn cô ta.
Đàm Trăn khom lưng, khó có thể tự kiềm chế liền vùng vẫy . Cố Dĩ Nguy biến sắc, liền vội vàng buông cô ra.
Cô dùng sức chống cự lồng ngực Cố Dĩ Nguy , ánh mắt tràn đầy chán ghét.
"Buông ra ! Buông ra , đồ kinh tởm!"
"Không dám nói sao? Cố Dĩ Nguy, anh thì sợ gì, hiện tại tôi còn có cái gì không chịu nổi ?"
Cố Dĩ Nguy xác thực không dám nói. Ký ức mập mờ cuồn cuộn lên trong não hắn, một khuôn mặt quen thuộc nhưng xa lạ xẹt qua trong não hắn, hắn biết nếu tùy tiện nói ra một người đều có thể làm cho Đàm Trăn suy sụp.
Đàm Trăn nhìn Cố Dĩ Nguy ngậm miệng không nói , cô hoàn toàn mất bình tĩnh.
Cô tránh thoát tay Cố Dĩ Nguy , cầm lấy túi văn kiện ở một bên . Phần văn kiện này khi cô đi vào cửa đã giấu ở sau lưng.
Đàm Trăn giơ lên văn kiện : "Anh đoán, văn kiện này là cái gì?"
Kiều Ứng Thành nói chuyện đó cho cô biết , đương nhiên là không nói không, lúc về nhà, anh giao cho cô một xấp giấy đối chứng. Đàm Trăn lúc ấy sững sờ nhìn nó rất lâu, cuối cùng không có mở ra.
Cô muốn chính tai nghe.
"Trăn Trăn!"
Cố Dĩ Nguy có dự cảm không lành , thân thể cứng đờ giống như một khối băng, đầu óc bay đang suy nghĩ cái gì đó.
Một năm này đến nay hắn cố gắng không đi thuê phòng, vụng trộm yêu đương cũng tránh bị camera ghi lại, bao nuôi Chu Mạt đều dùng tài khoản nước ngoài chuyển khoản, phòng ngừa ngày nào đó bị người khác nắm giữ chứng cứ. Nhưng mà giấy không gói được lửa, trên đời này, chỉ có thể là không làm , nếu làm nhất định sẽ lộ ra sơ hở.
Đàm Trăn không có thời gian thu thập những cái này. Hắn không nghĩ ra , Kiều Ứng Thành theo dõi hắn khi nào , thu thập chứng cứ như thế nào, chỉ chờ đến bây giờ, một kích trí mạng.
Đàm Trăn cầm lấy túi văn kiện , tay run rẩy: "Còn không nói đúng không?." Cô trực tiếp xé túi văn kiện.
Lúc xấp giấy ở bên trong muốn nghiêng ra bên ngoài, Cố Dĩ Nguy ngăn cản cô.
Hắn sợ hãi ở bên trong sẽ có những hình ảnh khó coi. Nếu những thứ đó xuất hiện trước mặt hắn và cô, chỉ làm cho cục diện bây giờ trở nên rối ren hơn.
Hắn đối diện với ánh mắt của Đàm Trăn, tâm lý phát run. Ánh mắt tràn đầy tình yêu giống như lúc trước, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại, chuyện bây giờ chỉ làm cho cả hai tuyệt vọng và đau khổ.
Mà tất cả , trừ hắn ra không trách được bất luận kẻ nào. Không khí bốn phía im lặng , khoảnh khắc này Cố Dĩ Nguy cảm thấy đầu ngón tay lạnh lẽo .
Những hình ảnh trong ký ức hiện lên, giống như một cây đinh đâm vào ngực hắn. Hắn nghĩ nếu có thể trở lại một năm trước, lúc đó cả thể xác và tinh thần của hắn đều sạch sẽ, hắn sẽ kiên định mà ôm Đàm Trăn , giữ lại hạnh phúc.
Mà không phải là giống hiện tại, tới gần cô thôi đều cảm thấy bản thân dơ.
Hắn thống khổ nhắm nghiền hai mắt, nói giọng khàn khàn: "Anh nói."
——————————————
Mn ơi truyện gần hết rồi, mn có thể follow fb của em coi như ủng hộ em để em nhanh chóng ra hết lun đc k ạ, yêu mn