Từ công ty chạy về nhà không đến nửa tiếng nhưng Đàm Thơ lại tốn một tiếng đồng hồ.
Mở cửa nhà, Đàm Trăn đang ngồi trên sofa, cúi đầu lật một quyển sách dày.
Làn da cô trắng nõn như bước ra từ trong tranh, Đàm Thơ có thể nhìn thấy cái cằm nhọn của Đàm Trăn.
Chị gầy, Đàm Thơ nghĩ thầm.
Từ trước, Đàm Thơ đã biết chị gái mình rất xinh đẹp, luôn có thể cướp đi sự chú ý của mọi người, làm người ta theo bản năng ngừng thở.
Nhìn thấy cô đến , Đàm Trăn bình tĩnh giương mắt nhìn về phía cô.
Đã mấy tháng rồi Đàm Thơ chưa gặp Đàm Trăn, cô nhạy bén cảm giác được Đàm Trăn có gì đó không đúng.
Ở trong mắt cô, người chị gái ngây thơ yếu đuối kia trong một khoảng ngắn đã thay đổi rất lớn.
Cô đã chuẩn bị kỹ càng đón nhận sự la mắng của Đàm Trăn, nhưng Đàm Trăn chỉ nhẹ giọng hỏi cô:"Muốn ngồi xuống nhìn không?".
Đàm Thơ không có hứng thú.
Đó là một cuốn ảnh gia đình, thật ra mà nói thì đó chính là ảnh trưởng thành của cá nhân Đàm Trăn. Trước đây Đàm Thơ không thích chụp ảnh, ba mẹ càng không muốn cô chụp , vì thế nên cô chỉ biết tránh ở một bên nhìn chị gái được chụp những tấm hình đẹp.
Còn bản thân cô có ít ỏi vài tấm hình, đó là do Đàm Trăn kéo cô , muốn chụp ảnh chung với cô.
Lúc này ánh mắt Đàm Trăn rơi vào những tấm hình đó, ngón tay cô rút ra từng tấm hình chụp chung.
Đàm Trăn không quan tâm Đàm Thơ, cô giống như rơi vào quá khứ.
"Đây là lúc em ba tuổi, và là lần đầu tiên chúng ta chụp ảnh chung".
Khi đó Đàm Trăn mới chín tuối, đúng là bộ dáng phấn điêu ngọc trác. Cô nhìn về phía máy ảnh rồi cười giống như một đóa hoa đào, cô còn dắt một cô bé hai ba tuổi ở bên cạnh.
Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp.
"Đây là lúc em sinh nhật tám tuổi, và chị là người chụp ảnh cho em."
Nói đến thật châm biếm, sinh nhật Đàm Thơ, ba mẹ cô đều quên, cũng chỉ có Đàm Trăn nhớ rõ. Cô dùng tiền tiêu vặt của bản thân để mua quà cho Đàm Thơ, rồi lén lấy máy ảnh chụp ảnh cho Đàm Thơ.
"Đây là lúc em mười tuổi, khi đó chị vừa mới tham gia cuộc thi múa ba lê, sau khi thi xong , vừa mới xuống sân khấu, chúng ta liền chụp hình".
Khi đó Đàm Thơ mười tuổi , một mình em ấy chạy đến xem cô biểu diễn , bị Đàm Trăn đang cảm ơn nhìn thấy. Khi xuống sân khấu, cô liền kéo Đàm Thơ đi nhờ sư huynh của cô chụp hình cho bọn họ.
"Đây là... ."
"Đủ rồi." Đàm Thơ cắt đứt cô, âm thanh run rẩy,"Đây là gì vậy? Chị muốn chửi em thì cứ chửi , cứ muốn dùng cách này để nói tâm em đã cho chó gặm rồi à?".
Đàm Trăn không quan tâm , cô lấy ra một tấm hình cuối cùng: "Đây là tấm hình cuối cùng của chúng ta, lúc sinh nhật và cũng là lễ trưởng thành 18 tuổi của chị".
Lúc còn đi học, bạn bè Đàm Trăn rất nhiều, lễ trưởng thành cô bị bao vây trong đám đông. Khi đó Đàm Thơ 12 tuổi vẫn là đứa nhỏ chưa trưởng thành, em ấy trầm mặc ít nói. Không nghĩ tới bị Đàm Trăn chú ý rồi bị bắt chụp ảnh chung. Đàm Trăn khoác vai Đàm Thơ, cười nhìn về phía máy ảnh.
Đàm Thơ ngồi đó , thất thần nghĩ đến những chuyện đó.
Cô giống như nhìn thấy hai cái một lớn một nhỏ trưởng thành, nhưng một lúc sau những hình ảnh đó giống như một cây búa đập vào gương , từng mảnh vỡ vụn trước mắt Đàm Thơ.
Đàm Thơ giấu đôi tay đang run rẩy ở sau lưng, ngực phập phồng, khó có thể hô hấp.
"Chị không cần nói những lời này. Chuyện anh rể.... là em thực xin lỗi chị..".
Đàm Trăn trầm mặc nhìn đứa em gái cô yêu thương nhiều năm. Từ trước đến nay Đàm Thơ luôn ngoan ngoãn, giống như cô tin vào tình yêu của Cố Dĩ Nguy vậy, nhưng tất cả đều sai.
Đàm Thơ phản bội mang đến cho cô đau khổ và khiếp sợ, không có ít so với Cố Dĩ Nguy.
"Em thích anh ấy?". Đàm Trăn nói.
Đàm Thơ lạnh lùng gằn từng chữ: "Không."
Đàm Trăn im lặng thật lâu, cuối cùng chậm rãi mở miệng: "Là bởi vì ghen tỵ?".
Thân thể Đàm Thơ cứng đờ: "Ghen tị?"
Biểu cảm của Đàm Thơ có chút kì quái , sau đó cô mỉm cười.
Nhan sắc của Đàm Thơ cũng xinh đẹp , không tính là kinh diễm, nhưng khi cười lên cũng đủ hấp dẫn người khác.
Cô lẩm bẩm nói: "Chị cũng quá tự cao đi. Chị cho rằng chị là nhân vật chính của thế giới này à, tất cả mọi người phải yêu chị , còn không sẽ ghen tỵ với chị, nhưng mà dựa vào đâu? Dựa vào cái gì mà có người phải cố gắng, còn có người không có tốn sức gì cũng khiến cho những người khác yêu....."
Cô cũng là con của ba mẹ mà. Từ nhỏ chính là như vậy, ba mẹ không bao giờ quan tâm cô, chỉ biết quan tâm chị gái. Đàm Trăn làm nũng thì sẽ được ba mẹ ôm, Đàm Thơ cố gắng làm mọi chuyện thật tốt thì chỉ đổi lấy sự lạnh lùng và gật đầu của ba mẹ.
Về sau ba qua đời vì bệnh , ai cũng dắt tay và an ủi Đàm Trăn . Nhưng mà đứa con gái khác của ông ấy chỉ có thể trốn ở bên ngoài phòng bệnh , im lặng khóc.
Đàm Thơ đã quen từ rất sớm rồi, cô cho rằng mình không để ý. Vậy mà lúc này Đàm Trăn nói những lời đó làm cho vết sẹo trong lòng cô lại một lần nữa nứt ra, cũng xé rách ngụy trang của cô.
Đàm Thơ giương mắt, khóe mắt ướt át : " Chị, em thừa nhận em không bằng chị, chị thông minh, chị xinh đẹp. Nhưng mà em không có ghen tỵ chị".
Đàm Thơ đã từng cố ức chế không nghĩ tới, nếu như Đàm Trăn không xinh đẹp , thông minh, không ôn nhu động lòng người, có phải hay không cũng sẽ có người chú ý tới cô?
Đây là ghen tỵ sao? Đàm Thơ tuyệt đối không thừa nhận. Ghen tị là cảm xúc ác nhất trên đời, nó có thể cắn nuốt trái tim lương thiện của bạn.
Bộ dáng Đàm Thơ như vậy quá xa lạ với Đàm Trăn, trong lòng cô trào lên một cảm giác hoang đường, còn có bừng tỉnh đại ngộ.
Bừng tỉnh đại ngộ: chỉ tình huống bất chợt hiểu ra một chuyện mà trước nay luôn không hiểu.
"Chị chỉ muốn biết, tuy rằng ba mẹ không quan tâm em, nhưng chị đối với em rất tốt mà". _________________