Ngoan, Đều Nghe Em

Chương 2



Mười một giờ tối hôm qua, sau khi làm xong bài tập, Đông Lộ nhận được điện thoại của cha, thanh âm say khướt: "Lộ... Lộ Lộ... con có thể tới đón cha không? Cha... hức, không có tiền, bị giữ ở đây, bọn họ không cho cha đi..."

Đông Lộ nhíu mày, "Cha lại ra ngoài uống rượu?"

"Ừm..."

"Cha ở đâu?"

"Rượu... quán bar."

"Cha cũng thật là, lại chạy tới loại địa phương đó!" Đông Lộ cắn răng, thật là bản tính khó dời, lại hỏi: "Cha ở quán bar nào?"

Hoàng Kiến Hoa rõ ràng là say không nhẹ, ấp úng ở trong điện thoại nửa ngày, nhớ không nổi tên của quán bar, chỉ nói là ở phố Kim Hoa.

Đông Lộ không biểu tình cúp điện thoại, đi tới trước cửa phòng Đông Vân, gõ gõ cửa.

"Vào đi."

Đông Lộ đẩy cửa vào, Đông Vân đang ngồi trước máy tính, trên mặt mang kính, ngón tay đặt ở trên bàn phím liên tục gõ chữ.

Hẳn là đang làm việc.

"Có việc gì sao?" Đông Vân không quay đầu lại, hỏi.

Đông Lộ chần chờ vài giây, nói: "Cha lại uống say ở ngoài nữa rồi."

"Cho nên?" Đông Vân đến mí mắt cũng không thèm nâng.

"Mẹ có thể lái xe chở con đi đón ông ấy không?"

"Xin lỗi, mẹ không có thời gian."1

"Nhỡ ông ấy chết ở bên ngoài thì làm sao?"

"Mẹ đổi cho các con người cha mới."1

"... Làm phiền rồi." Đông Lộ yên lặng rời đi, trước khi đi còn đóng cửa lại, về phòng mặc áo khoác, mang điện thoại cùng ví tiền quyết định tự mình đi đón cha.

Tuy là người cha này có chút vô dụng, nhưng cô không thể thờ ơ giống như Đông Vân mà bỏ mặc ông ấy được.

Trước kia Hoàng Kiến Hoa không phải như thế, ông ấy từng là một giáo viên tiểu học, tuy là tiền lương ít tới thảm thương, nhưng bởi vì trách nhiệm cho nên vẫn vô cùng tận tâm với nghề, được người khác kính yêu. Nhưng một tháng trước, trường học ông dạy bởi vì vấn đề cắt giảm nhân lực nên một số giáo viên trở nên thất nghiệp, mà ông lại bất hạnh trở thành một trong số đó.

Từ đó về sau ông bắt đầu sa đọa, không thèm để tâm đi tìm việc làm mới nữa, cả ngày chỉ ở nhà uống rượu cờ bạc, sống qua ngày một cách mơ mơ màng màng, bất luận là Đông Lộ có khuyên thế nào đi chăng nữa, ông cũng không biết hối cải.

So với ông thì Đông Vân quả thực chính là nữ cường nhân tài giỏi nhất, sau khi tốt nghiệp đại học liền vào làm cho một nhà máy xí nghiệp, chưa được một năm đã từ nhân viên lên làm giám đốc, lại từ giám đốc lên chức bộ trưởng rồi bây giờ trở thành cổ đông.

Quả thật là may mà có bà ấy cho nên cái nhà này mới chống đỡ được tới hiện tại.

Bình tĩnh mà xem xét thì tuy lý trí Đông Lộ vẫn hướng về Đông Vân hơn, nhưng nói về tình cảm, cô vẫn thân với Hoàng Kiến Hoa hơn một chút. Cô cơ hồ là do một tay ông nuôi lớn, cho tới bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ hồi nhỏ ông ấy đội mũ thú nhồi bông chọc cho cô cười vui vẻ.

Mà quan hệ giữa cô và Đông Vân lại càng ngày càng xa, ở trong trí nhớ của Đông Lộ, bà ấy chưa từng ôm cô, Đông Lộ vốn cứ nghĩ là bà bận việc quá, nhưng khi đứa em trai của cô được sinh ra, Đông Lộ lại lần đầu tiên thấy được biểu tình ôn nhu ở trên mặt bà. Sau khi em trai được một tuổi, cho dù có bận, bà cũng sẽ buông công việc xuống mà đổi tã cho nó, hát khúc hát ru nó vào giấc ngủ.

Từ ngày hôm đó, Đông Lộ liền hiểu rõ, không phải Đông Vân có tính tình lạnh nhạt, chỉ là bà không thích mình mà thôi.

***

Bóng đêm tối tăm, người trên đường đã thưa hơn nhiều, những cái cây trụi lủi không có lá vào ban đêm nhìn phá lệ dữ tợn, một trận gió thổi qua thổi theo chút lá khô tàn rụng trên mặt đất.

Đông Lộ có chút lạnh, rụt rụt cổ, đi về phía phố Kim Hoa, sau khi dùng WeChat trả tiền xe còn cố ý xem số dư trong tài khoản, còn hơn hai vạn, hẳn là đủ dùng.

Tuy Đông Vân không quan tâm cô, nhưng bà đưa tiền cũng rất hào phóng, mỗi tháng cô đều được cho hai ngàn phí sinh hoạt, một chút cũng không giống nhưng cha mẹ khác sợ con mình tiêu tiền hoang phí.

Đường đi rất tối, đèn đường cơ hồ là chẳng có tý tác dụng nào cả. Đông Lộ tìm một lúc lâu mới dừng lại trước một cái bảng hiệu gắn đèn nê ông xa hoa lộng lẫy.

Quán bar Di Độ.

Hẳn chính là cái này.

Cô đẩy cửa vào, âm nhạc ở bên trong nổ đinh tai nhức óc, phía sau cánh cửa phảng phất như là một thế giới khác, trong mắt là biển người mênh mông, ánh đèn ái muội, không khí nóng bỏng, đám phụ nữ thì trang điểm như yêu tinh, cười duyên dáng ôm lấy đám đàn ông nhảy múa.

Đông Lộ thấy bảo vệ ở ngoài cửa không có ý tứ muốn cản cô, liền trực tiếp đi vào.

Cô vừa mới xuất hiện ở quán bar đã hấp dẫn không ít ánh nhìn, lớn lên cao ráo, chân dài dáng lại gầy, cực có cảm giác nhu nhược. Cô gái mặc một cái áo khoác màu hồng nhạt, quần jeans cộc lộ ra nửa mắt cá chân tinh tế trắng nõn. Nhìn qua thì cô còn khá trẻ, trang điểm giống học sinh, nhưng biểu tình trên mặt lại không có nhiều, không có khiếp đảm, khí chất vừa lạnh vừa cao quý.

Có rất nhiều nam nhân muốn tới đây, đa số đều lớn tuổi hơn Hoàng Kiến Hoa, Đông Lộ nhìn gã đàn ông đang cầm điện thoại muốn chụp ảnh cô ở phía trước, thân thể liền cảm thấy khó chịu, không thèm phản ứng lại ông ta, bước nhanh đi về phía quầy bar.

Cô vốn nghĩ là Hoàng Kiến Hoa bị giữ ở quầy, nhưng đi một vòng cũng không nhìn thấy thân ảnh của ông.

Đông Lộ nhíu mày, lấy điện thoại ra ngồi xổm trong góc gọi điện thoại cho ông, chuông vang lên vài lần cũng không có ai nhận, hoàn cảnh xung quanh lại hỗn loạn như vậy, quỷ khóc sói gào, âm hưởng điếc tai làm cô đau cả màng nhĩ, tâm tình không khỏi càng ngày càng bực bội.

Đúng lúc này, âm nhạc bỗng nhiên ngừng lại, hiện trường xôn xao một trận lớn, tiếng la hét chói tai của đám con gái vang lên: "A a a! Thẩm Thần ra kìa!"

"Thẩm Thần! Thẩm Thần!"

"Tránh ra, đừng chặn đường!"

Không khí được châm đến nổ mạnh.

Đông Lộ bị cuốn vào trong đám người, còn chưa có phản ứng lại là chuyện gì thì trong không khí đã chậm rãi vang lên thanh âm của dương cầm, du dương linh hoạt lại kỳ ảo, đèn tụ quang ở phía trước cũng sáng lên theo, xua tan đi bóng tối vô tận.

Đông Lộ hơi hơi sửng sốt.

Cô ngẩng đầu nhìn cô, một nam nhân mặc áo trắng quần đen ngồi ở trước đàn dương cầm, sống lưng thẳng tắp, cần cổ thon dài, tiếng đàn êm ái không hề ngắt quãng tràn ra từ đầu ngón tay hắn. Hắn đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, tuy à che hơn nửa khuôn mặt nhưng khí chất cực tốt, vừa nghĩ đến là người có thể khiến cho toàn bộ hội trường sôi trào thế này, hẳn là nhan sắc cũng không quá tệ.

Hội trường không tự chủ được mà an tĩnh lại, nín thở nhìn hắn, đôi mắt không hề chớp, ngay cả suy nghĩ của Đông Lộ cũng bị ngắt quãng, động tác gọi điện thoại cũng chậm lại.

Cũng không phải vì người này mà là vì cô rất quen thuộc với giai điệu này, là một bài hát có từ lâu rồi, cũng là một trong số ít những bài hát mà cô thích nhất, bất luận là đổi qua bao nhiêu cái điện thoại, nó vĩnh viễn vẫn nằm trong danh sách phát nhạc của cô.

Thẩm Thần bắt đầu hát.

Nhạc đệm êm ái, thanh âm hắn nhu hòa trầm thấp, đánh vỡ không khí an tĩnh.

Hắn hát không tệ, âm điệu sạch sẽ thuần khiết, không có những ngữ điệu hoa lệ mà lại bình đạm giản dị, giống như là một người bình thường đang kể chuyện xưa, hoàn hảo bộc lộ rõ ý cảnh vốn có của bài hát.

Đông Lộ lẳng lặng nghe, bực bội trong lòng tản đi không ít.

Cô đã nghe qua vô số bản hát, bản hát này không thể nghi ngờ chính là bản mà cô vừa lòng nhất, chỉ là so với bản gốc thì tiếng hát của Thẩm Thần thiếu đi vài phần tang thương khi trải qua thế sự, nhiều thêm vài phần cảm giác nhiệt huyết của tuổi trẻ.

Lúc lên tới chỗ cao trào, hắn lại có thể dẫn dắt toàn bộ khán phòng cùng hát theo hắn, kích động tới nỗi gào to tên hắn, có thể so được với hiện trường của một tà giáo nào đó.

Đông Lộ không thoải mái xoa xoa lỗ tai, sau khi nghe Thẩm Thần hát xong, đám người liền lập tức tản ra, cô liền thuận thế lách ra khỏi đám người, tiếp tục đi tìm cha.

***

Sau khi Thẩm Thần xuống sân khấu liền dựa vào sofa ở trong phòng nghỉ nghỉ ngơi, chân dài giao nhau, tư thái lười biếng, hắn cầm điện thoại lên xem... Tiểu trư Bội Kỳ*.

*Tiểu trư Bội Kỳ: Tên tiếng Trung của bộ phim hoạt hình nổi tiếng Peppa Pig. (Tra google để biết thêm chi tiết)

Ông chủ liếc qua nhìn một cái, cười nhạo: "Ha, Thẩm Thần, cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn xem phim hoạt hình, có ấu trĩ không cơ chứ!"

1

Thẩm Thần rũ mắt nhìn chằm chằm màn hình: "Ít nhất thì người lớn hơn so với anh."

"Anh đây từ trước tới nay không xem phim hoạt hình nhé."

Thẩm Thần: "Anh không phát hiện ra là tôi đang xem bản thuần tiếng Anh sao?"

Ông chủ: "?"

Thẩm Thần thở dài: "Anh xem, ngay cả phim hoạt hình anh cũng xem không hiểu."

"..." Ông chủ nhìn về phía điện thoại của hắn, thật sự không có phụ đề.

Anh ta còn đang muốn nói thì cửa phòng nghỉ bỗng nhiên bị đẩy ra, một nam sinh đầu đinh xông vào, vội la lên: "Ông chủ, không hay rồi, có người tới gây chuyện, một hai phải gặp được Thần ca!"

"Sao lại thế?" Khuôn mặt ông chủ trầm xuống.

Đầu đinh nói: "Hẳn là đám người Tam Tháp lại tìm tới, nói là muốn phế Thần ca."

Tam Tháp là quán bar đối diện, hai nhà là đối thủ cạnh tranh, vốn dĩ thế lực ngang nhau, nhưng từ sau khi bọn Thầm Thần tới đây thì quán bar này lại ăn nên làm ra hơn, tất cả khách hàng của đối phương đều chạy về phía họ, chênh lệch càng ngày càng lớn, đối phương kinh doanh cực kì ảm đạm, sau đó liền ghen ghét Thẩm Thần, nhiều lần tìm tới gây sự.

Thẩm Thần nghe xong liền buông điện thoại, như không có việc gì mà đứng lên.

"Cậu muốn làm gì?" Ông chủ lập tức nắm lấy cánh tay hắn.

"Tiếp khách nha." Thẩm Thần lười biếng cong môi, "Mấy đứa con trai tới tìm ba ba, nào có đạo lý không gặp được chứ?"

"Không được!" Ông chủ hô to, "Cậu không thể đi!"

Thẩm Thần nhìn anh ta, "Anh không tin tôi?"

"Không phải, tôi sợ cậu lại giống như lần trước, cố ý giả vờ bị thương xin nghỉ bệnh!" Ông chủ phẫn nộ nói, "Hơn nữa cậu vừa mới nghỉ mấy ngày rồi! Con người này của cậu thật quá vô sỉ, không biết xấu hổ mà!"

"..."

Ông chủ: "Tóm lại cậu cứ ở đây cho tôi, ai gọi cũng đừng có ra, tôi dẫn người đi ứng phó."

Thẩm Thần: "Vậy màn diễn tiếp theo phải làm sao?"

"Hủy hết."

Thẩm Thần nghĩ nghĩ, hình như không còn gì quan trọng cần hắn nữa: "Vậy tôi có thể về nhà không?"

"Không thể."

"Tại sao chứ?"

"Giờ tan tầm còn chưa tới đâu."

***

Sau một loạt cuộc điện thoại liên tiếp không ngừng của Đông Lộ, rốt cuộc thì bên phía Hoàng Kiến Hoa cũng tiếp thông, cô đè nén cơn giận xuống, vừa mở mồm liền hỏi: "Cha rốt cuộc đang ở đâu?"

"Ở ghế lô nha." Thanh âm Hoàng Kiến Hoa rất rõ ràng, hẳn là đã tỉnh rượu phần nào.

"Ghế lô nào?"

"Để cha nghĩ lại, hình như là 201."

"Chờ con."

Đông Lộ cúp điện thoại đi tìm ghế lô, lúc đi lên được đến lầu hai, phát hiện cửa phòng 201 còn treo tấm thẻ phòng nghỉ.

Hẳn là căn phòng này đi...

Sau khi Đông Lộ xác nhận xong mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bên trong là một mảnh đen nhánh, giống như không có người ở.

Cô nghi hoặc đi vào, tay sờ lên vách tường, lúc tìm thấy cái chốt mở đèn thì đột nhiên một cỗ lực lượng rất lớn từ bên trái túm lấy cô, Đông Lộ lảo đảo một cái, người còn chưa có phản ứng lại thì sau lưng đã đau xót, có người đem cô ấn lên tường, đồng thời miệng còn bị che lại, toàn thân trên dưới đều không thể động đậy.

Đồng tử cô co lại, cảm giác sợ hãi đánh úp khiến cô không ngừng giãy giụa.

"A?" Thanh âm từ tính vang lên trong bóng đêm, hơi mang chú kinh ngạc, "Con gái?"

Khi nói chuyện, Thẩm Thần đã buông tay ra, nhìn cô gái nhỏ trước mặt, hắn có chút hoài nghi hai mắt mình, ban nãy hắn nằm ở trên sofa nghịch điện thoại, nghe được tiếng bước chân thì tưởng người của Tam Tháp, không chút suy nghĩ liền ra tay chế trụ đối phương, vốn định đập cho chúng hôn mê nhưng không nghĩ tới người đến lại là một cô gái nhỏ.

Con ngươi của cô đen nhánh, môi ánh lên sắc hồng, gương mặt trái xoan tinh xảo chỉ lớn bằng lòng bàn tay người lớn, mái tóc đen nhánh mượt mà rũ ở bên người, làm nổi lên da thịt trắng nõn như ngà voi, trông còn rất xinh đẹp.

Đông Lộ vừa được tự do liền lập tức cách xa hắn, phòng bị nói: "Cậu là ai?"

Cô nắm điện thoại thật chặt, tùy thời cũng có thể báo cảnh sát.

"Ban nãy chỉ là hiểu lầm thôi, tôi còn tưởng cậu là..." Thẩm Thần không biết dùng từ nào để hình dung đám ngốc tử Tam Tháp kia, không cẩn thận có khi phát ngôn ra cái gì không đúng thì toi, chậm chạp một lúc mới nói tiếp: "... Nam"

"..."

Đông Lộ nhận ra thanh âm của hắn, là chàng trai vừa hát lúc nãy.

"Cậu là Thẩm Thần?"

Cái tên này vừa mới lặp đi lặp lại trong tai cô quá nhiều lần.

"Cậu biết tôi sao?" Thẩm Thần nhướng mày, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, "Cậu là fans của tôi, tới tìm tôi hả?"

Nương theo ánh sáng ngoài cửa, Đông Lộ rốt cuộc cũng thấy rõ bộ dáng của hắn, trên đầu vẫn đội cái mũ màu đen kia, dưới vành nón là một đôi mắt thâm sâu khó lường, hẹp dài lại câu người, con ngươi thâm thúy màu hổ phách lúc này lại hàm chứa ý cười hài hước.

Ngũ quan của hắn tinh xảo lại nhu hòa, làn da trắng nõn, mũi cao thẳng, đường cong ở cằm rất rõ, diện mạo nhìn qua rất vô hại. Khi cười rộ lên, khóe mắt hơi cong, vô hình chung lại có thể câu dẫn người khác.

So với trong tưởng tượng của cô thì trẻ hơn, không lớn hơn nhiều so với cô.

Thần kinh Đông Lộ thoáng thả lỏng, "Tôi tới tìm cha."

Thẩm Thần dừng một chút, cười càng xán lạn, nâng giọng nói: "Mới vừa gặp đã nhận tôi là ba ba rồi sao? Có phải quá nhanh rồi không?"

Đông Lộ: "..."

Người này so với cha cô còn không biết xấu hổ hơn.

Đông Lộ thấy Hoàng Kiến Hoa không ở đây, không nghĩ lâu nữa, xoay người liền đi, thanh âm bình đạm không chút phập phồng: "Tùy cậu, muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, không hẹn gặp lại."

Cô vừa mới đi tới cửa, liền nghe thấy bên phía cầu thang truyền tới tiếng bước chân hỗn độn, con chưa có ngó qua xem thì phía xong đã có một bàn tay vươn ra kéo cô về.

Đông Lộ: "Cậu làm..."

Ngón tay thon dài của Thẩm Thần đặt bên môi cô, lấp kín lời chưa nói ra khỏi miệng của cô, biểu tình khó có khi nghiêm túc, hắn đè thấp thanh âm nói: "Suỵt, đừng lên tiếng."

Đông Lộ an tĩnh chớp mắt một cái, nghe thấy bên ngoài có tiếng hùng hùng hổ hổ của nam nhân...

"Tên Vương Bát Đản họ Thẩm kia rốt cuộc trốn ở đâu? Chúng mày mau lục soát hết cho tao!"

"Ban nãy không phải ông chủ quán này bảo hắn không có ở đây sao?"

"Hắn nói thì mày tin à? Ngu thế! Mày, mày nữa, qua phòng bên kia lục soát, những phòng còn lại để tao!"

...

Nghĩ cũng không cần nghĩ, Vương Bát Đản họ Thẩm khẳng định là cái tên đằng sau cô rồi.

Đông Lộ cũng không muốn gây chuyện, đành phải an tĩnh theo Vương Bản Đản họ Thẩm, nghe được tiếng bước chân của bọn họ càng ngày càng gần, ngực liền lập tức căng thẳng lên.

Trái ngược với cô, Thẩm Thần lại bình tĩnh hơn nhiều, hắn không có nửa điểm hoảng loạn, nhìn cô gái nhỏ rõ ràng đang sợ hãi lại còn ra vẻ trấn định, trong mắt liền hiện lên ý cười.

Nếu chỉ có một mình hắn thì rất dễ dàng ẩn thân, nhưng có cô ở đây, tuy có chút phiền nhưng cũng không hẳn là không có cách.

Một bước, hai bước...

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, thậm chí Đông Lộ còn có thể nhìn thấy bóng dáng bọn họ chiếu xuống mặt đất, đang khẩn trương thì Thẩm Thần bỗng nhiên động, hắn lại ấn cô lên tường một lần nữa, cúi đầu, môi hạ xuống, nhẹ nhàng hôn lên cằm cô.

"..."

Đông Lộ bỗng trợn to mắt, máu nóng toàn thân xông lên đỉnh đầu, cảm thấy nghẹn muốn chết, nhưng những người đàn ông kia vừa lúc vào nhìn thấy cảnh này, đối phương rõ ràng là đang sửng sốt.

"Đệt mợ, có người trốn ở chỗ này yêu đương vụng trộm!"

"Được rồi, đi mai, người ta còn phải làm chính sự.

Tuy Thẩm Thần chỉ hộ ở trên cằm Đông Lộ, nhưng bởi vì vấn đề góc độ nên ở trong mắt người khác nhìn giống như người yêu thắm thiết, hơn nữa ánh sáng lại tối, Thẩm Thần lại bị Đông Lộ chắn nửa mặt, không bị nhận ra cũng là điều dễ hiểu.

Bọn họ vừa đi, Đông Lộ liền lập tức đẩy hắn ra, che miệng lại lạnh lùng nói: "Không quản được nửa người dưới thì tới bệnh viện cắt đi."

Thẩm Thần vốn tưởng sẽ bị mắng là lưu manh, biến thái gì gì đó, không nghĩ tới cô sẽ nói một câu như vậy, xì cười một tiếng: "Sao cậu lại đáng yêu như thế chứ?"

Đông Lộ rất bực mình, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống, cái gì cũng chưa nói, liền xoay người, cô biết thực lực giữa nam và nữ bẩm sinh đã có sự chênh lệch rất lớn, ngay cả chị em nhà cô, trước kia cô còn có thể nhấc nó lên đánh, hiện tại đánh nó còn phải phí sức một phen.

Cho nên tuy Thẩm Thần lớn lên trông có chút yếu đuối, nhưng tốt xấu gì cũng là con trai, cô không cảm thấy mình có thể đánh lại hắn chút nào cả.

Mũ trên đỉnh đầu đột nhiên đội ở trên đầu cô.

Đông Lộ sửng sốt, thanh âm lười nhác của hắn vang lên ở phía sau: "Bạn học nhỏ, lần sau đừng tới loại địa phương này, rất không an toàn cho con gái đâu."

Thân hình Đông Lộ dừng lại một chút, đến đầu cũng không quay lại liền rời đi, lúc đi ngang quá quầy bar, liền tiện tay tháo mũ xuống.

Cô gọi cho Hoàng Kiến Hoa, lần này rất nhanh đã bắt máy: "Alo, Lộ Lộ?"

"Hoàng Kiến Hoa, rốt cuộc cha đang ở đâu?"

Thanh âm Đông Lộ rất bình tĩnh, nhưng cho dù là ai cũng nghe ra được là sắp bùng nổ tới nơi.

Hoàng Kiến Hoa: "201 nha, cha vẫn luôn ở nơi này mà, chưa từng rời đi."

"Lừa ai vậy? Con mới đi tìm cha xong, căn bản không thấy!"

Còn đụng phải biến thái nữa.

"Cha rõ ràng vẫn đang ở..." Hoàng Kiến Hoa ủy khuất, nghĩ tới cái gì, đột nhiên hỏi: "Khoan đã, con ở quán bar nào?"

"Di Độ."

Hoàng Kiến Hoa trầm mặc một lúc, mới nói: "Cha ở quán đối diện Di Độ, Tam Tháp."

"..."

Hoàng Kiến Hoa còn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Gần đây Di Độ mời được một nghệ sĩ hát rong, làm ăn vô cùng thuận lợi, ngay cả giá rượu cũng tăng lên, cha có ngu đâu mà tới đó."

Đông Lộ tức đến bật cười: "Cha còn rất biết tính toán nhỉ."

Hoàng Kiến Hoa khiêm tốn: "Vẫn còn tốt, phải tính tới tiền của con gái nữa mà."

"Con thật sự là phải cảm ơn cha rồi!" Đông Lộ nghiến răng nghiến lợi cúp điện thoại, do dự một lát liền vòng về quầy bar lấy mũ.+

Cô đội ở trên đầu, đem khuôn mặt xinh đẹp che tới gắt gao.