Ngoan Đừng Chạy - Dạ Tử Tân

Chương 1: -- Phù Phù!



Editor: Chanh

Ánh mặt trời chói chang gay gắt, không khí nóng nực, trên cây ve kêu ầm ĩ.

Trong phòng học mở điều hòa đầy đủ, Mục Sở hít một ngụm khí lạnh, đồng phục hai màu xanh trắng che kín người.

Răng cô run cầm cập, đầu lưỡi chạm vào hàm trên, tay vẫn liên tục viết bài.

Tiếng chuông tan học bên ngoài reo lên.

Có người đặt bút xuống, đứng dậy truyền đến tiếng ma sát giữa chân ghế và mặt sàn.

Ủy viên ban Thể dục ngồi ở bàn cuối đứng dậy thông báo cho mọi người: "Hôm nay giáo viên thể dục có việc không lên lớp, tiết sau mọi người tự do hoạt động, sợ nóng thì ở trong lớp tự học nhé."

Nói xong, hắn từ dưới bàn lôi ra một quả bóng rổ, hô hào thêm mấy anh em tốt nói nói cười cười đi ra khỏi lớp.

Đàm Di Nhiên soi gương chuốt chuốt mi, nháy mắt mấy lần, nghiêng đầu nhìn về phía người cùng bàn đang ngồi gần cửa sổ: "Sở Sở, hay là tiết sau chúng ta đi đánh cầu lông đi?"

"Trời nóng, không đi."

Mục Sở đang đau đầu với một bài toán, cô vắt óc mãi mà vẫn tính chưa ra, không ngẩng đầu.

Đàm Di Nhiên nhìn bộ dáng của cô, lắc đầu liên tục.

Là trường có tỉ lệ lên lớp cao nhất trong thành phố C, trung học Gia Hưng luôn có hai bang phái:

Một phái là gia cảnh bình thường phổ thông, nhưng có năng lực thành tích cao.

Phái còn lại là con ông cháu cha, gia cảnh không phú thì quý, suốt ngày ngồi ăn rồi chờ chết.

Hai bang phái này như nước với lửa, càng nhìn càng thấy ghét nhau.

Mục Sở hết lần này tới lần khác như là quái nhân, mỗi ngày đều có xe sang đưa đón đi học, thành tích vẫn yên ổn xếp thứ nhất không lung lay.

Mấu chốt còn sở hữu khuôn mặt xinh đẹp, tinh khiết ngọt ngào.

Đặt ở trong hai phái, quả thực -- trong ngoài không phải người!

"Hắt xì!"

Mục Sở xoa xoa chóp mũi, mí mắt khẽ động: "Di Nhiên, cậu đang mắng tớ phải không?"

"..."


Đàm Di Nhiên ngượng ngùng cười hai tiếng, đóng hộp gương trang điểm, gật gù đắc ý than thở:

"Chuyện đáng sợ nhất trên đời này là gì chứ?"

"Chính là người ta không chỉ ưu tú hơn mình, mà còn chăm chỉ cố gắng hơn cả mình!"

"Càng khiến cho tớ không có động lực học tập."

Đàm Di Nhiên lảm nhảm, thoải mái đứng lên, quay lại hô rủ tiết sau đánh cầu lông.

Trước khi đi, cô cởi áo khoác đồng phục ném lên bàn học.

Nhìn qua trời nắng gắt bên ngoài, cô ngoảnh qua phía Mục Sở thương lượng: "Sở Sở, cho tớ mượn áo nắng của cậu một chút được không?"

Áo nắng của Mục Sở chất vải mềm mại, phía trên còn thêu vài bông hoa nhỏ, áp lên tay có cảm giác mát lạnh, vừa thoáng mát vừa dễ chịu.

Cô lấy áo từ trong ngăn bàn ra, đưa tới.

"Cảm ơn bảo bối." Đàm Di Nhiên mỉm cười nhận lấy, cho cô một nụ hôn gió.

"Cậu đi đi!"

Mục Sở nổi hết cả da gà.

Bên ngoài tuy nắng nóng, nhưng ít khi có thời gian hoạt động ngoài trời, mọi người vẫn muốn ra ngoài vận động.

Trong phòng học dần dần không có mấy người, tốp năm tốp bảy đều bận việc riêng của mình.

Ủy viên học tập là nữ sinh ngồi ở giữa bàn thứ nhất.

Cô ta làm xong bài tập đang muốn đứng dậy, nhìn thấy Mục Sở đang vùi đầu học, cắn răng một cái, lại ngồi xuống.

Đem ra một tập đề thi.

Mục Sở đối với mấy việc này cũng không có cảm giác.

Cô viết xong dòng lời giải cuối cùng, đặt bút xuống, xoay xoay người, đi tới phòng vệ sinh.

Đến lúc ra, tại bồn rửa tay gặp Cố Tích ban ba.

Là khuê mật cùng nhau lớn lên của cô.

Cố Tích cười tủm tỉm đem nước trên tay vẩy vẩy vào mặt cô, Mục Sở nghiêng đầu né tránh, nói: "Đừng quậy."

Gặp Cố Tích vẫn đứng ở phía sau đợi mình, Mục Sở ngoài ý muốn: "Vào học rồi, cậu vẫn chưa lên lớp?"

Cố Tích khịt mũi xem thường: "Cậu tớ là cổ đông lớn nhất trong hội đồng quản trị trường, ai dám quản tớ?"

Ba Cố Tích là chủ tịch tập đoàn Đằng Thụy, mẹ là thiên kim tập đoàn Viễn Thương.

Hai gia tộc lớn liên hôn, khiến Đằng Thụy cùng Viễn Thương luôn đứng đầu, địa vị không thể lay động.

Mà cổ đông lớn nhất của trường trung học Gia Hưng, chính là giám đốc của tập đoàn Viễn Thương, cậu ruột cô.

"Đại tiểu thư, mặc dù cậu là thiên chi kiêu nữ* nhưng tớ vẫn khuyên cậu học tập cho tốt. Nếu không..."

Mục Sở lau khô tay, bóp bóp hai lần má cô: "Bộ dạng đẹp mắt này của cậu sẽ bị người ta ở sau lưng nói là bình hoa**."

*Thiên chi kiêu nữ: con gái cưng, đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời.

** Bình hoa: thuật ngữ dùng trong giới điện ảnh, ở đây muốn nói về những diễn viên có gương mặt khả ái, nhưng lại không có khả năng diễn xuất hoặc diễn xuất rất kém, thiếu tự nhiên. Thay vào đó, họ chỉ biết phô diễn ngoại hình bắt mắt trên những thước phim, chẳng khác nào một vật trang trí để làm đẹp cho bộ phim.

Cố Tích che lấy mặt mình, nhíu mày: "....Lý do này của cậu giống hệt lời của ông anh tớ như đúc!"
Nói đến đây, Cố Tích chợt nhớ ra một việc: "Sở Sở, anh tớ vừa về nước."

Mục Sở đang nhìn chằm chằm nước chảy sửng sốt một chút, chớp mắt, đóng nước lại, hỏi: "Về lúc nào?"

Cố Tích: "Tuần trước."

"Ồ." Mục Sở tùy tiện trả lời, vẩy vẩy nước trên tay, mi mắt hơi hạ xuống.

Từ phòng vệ sinh đi ra, cô đột nhiên đưa ra một quyết định: "Vậy thời gian này tớ sẽ không qua nhà cậu, chờ bao giờ anh cậu xuất ngoại thì tớ lại sang."

Cố Tích kéo cô đến lan can, nằm sấp: "Cậu cũng không cần trông cậy vào việc này, anh tớ đã tốt nghiệp, trực tiếp tới Đằng Thụy làm việc, cho nên sẽ ở lại thành phố C."

Đứng từ tầng ba nhìn xuống, đám hoa la đơn trong bồn hoa đỏ rực như một đám lửa, ánh mặt trời thiêu đốt trên phiến lá, hoa rũ xuống, hữu khí vô lực***.

***Hữu khí vô lực: bất lực.

Mục Sở tựa vào lan can, lấy tay chống cằm, nói: "Sau này tớ vẫn là nên không tới nhà của cậu."

Cố Tích dùng cùi chỏ chọc chọc cô: "Cậu gặp anh tớ sao như chuột thấy mèo thế?"

Mục Sở thở dài: "Người mà mỗi lần gặp đều gọi mình là Hoa Hoa***, cậu nguyện ý nghe?"

***Hoa Hoa (花花) Theo mình tìm hiểu thì từ 花 này một là "hoa" trong "cúc hoa" (Này bạn nào hủ chắc rõ nè, đúng như các bạn nghĩ đó :v ), hai là hoa trong "hoa ngôn xảo ngữ", ý chỉ những người lừa dối bịp bợm, ba là chỉ các kĩ nữ (thời xưa) hoặc những thứ có liên quan đến kĩ nữ.


Mục gia cùng Cố gia quen biết nhau từ đời ông nội, bố mẹ hai bên cũng có mối quan hệ thân thiết.

Cho nên Mục Sở cùng hai anh em Cố gia là cùng nhau lớn lên.

Mục Sở và Cố Tích bằng tuổi, anh trai Cố Tần lớn hơn hai người bọn họ bốn tuổi rưỡi, lúc bé thường dắt hai người đi chơi.

Mục Sở có một nhũ danh, gọi là bọt sóng nhỏ.

Cố Tần lúc bé đọc không rõ, ba chữ bọt sóng nhỏ không kêu được, liền gọi cô là Hoa Hoa.

Thói quen này đến giờ vẫn không chịu đổi.

Lớn lên Mục Sở có kháng nghị, nhưng không có hiệu quả.

Lý do là: gọi Hoa Hoa nghe êm tai, bằng không, cũng có thể gọi là Tiểu Hoa Hoa.

Đây là phẩm vị của một người thừa kế tương lai tập đoàn Đằng Thụy à ?

Dung tục!

Tục không chịu được!

"Dù sao nếu anh ấy không đổi, tớ liền tận lực trốn." Mục Sở nói.

Cố Tích nhíu mày cười một cái, trong ánh mắt mang theo vài phần đồng tình.

Cô nhìn đồng hồ, vỗ vỗ vai Mục Sở: "Không thèm nghe cậu nói nữa, tớ về lớp, sắp thi cuối kì, lần này thi không tốt chắc chắn anh tớ sẽ mắng chết."

Nói xong liền hùng hùng hổ hổ xông về phòng học.

Mục Sở lắc lắc đầu, cũng trở về lớp dự định làm mấy bài tiếng Anh.

Vừa ngồi chưa được bao lâu, mấy bạn nữ cùng lớp từ bên ngoài đi tới, miệng còn nhỏ giọng thảo luận: "Những người kia có vẻ không phải học sinh cấp ba, có thể chạy tới trường ta chơi bóng rổ chắc cũng có hậu đài, dáng vẻ không dễ chọc vào. Đàm Di Nhiên và Tư Niệm làn này có vẻ chọc vào phiền toái rồi."

"Nhưng mà trong đám người ấy có một nam sinh rất đẹp trai, nếu không phải quên mang điện thoại, tớ nhất định lén chụp lại rồi âm thầm liếm màn hình."

"Thôi đi, cậu không thấy thái độ của cậu ta đối với Đàm Di Nhiên sao? Thật dọa người."

. . .


Mục Sở ngồi nghe các cô ấy nói chuyện, lông mày nhíu lại, ghé mắt hỏi một câu: "Di Nhiên xảy ra chuyện gì?"

Một nữ sinh tóc ngắn ngang tai nhìn về phía Mục Sở, nói: "Hai người bọn họ ở dưới kia đánh cầu lông, không biết sao lại đem vợt đánh trúng mặt một nam sinh ngoài trường, Di Nhiên xin lỗi, nhưng những người kia không chịu buông tha, làm rùm beng lên."

Nói đến chỗ này, nữ sinh nuốt một ngụm nước bọt: "Trong đó có một nam sinh cực kì đẹp trai, chỉ vào áo nắng của Đàm Di Nhiên, nói một chữ : Cởi ra."

Nữ sinh bên cạnh nhắc nhở: "Là ba chữ."

"... À à ba chữ, tớ có chút kích động, bị bọn họ dọa sợ."

***** Cởi ra: 脱下来

Mục Sở nghe mà như lọt vào sương mù, lại lo lắng cho Di Nhiên, dứt khoát cởi áo khoác xuống chạy xuống dưới.

Bên ngoài nắng chói chang không mở được mắt, Mục Sở đưa tay che, một hơi hướng tới sân thể dục mà chạy.

Đàm Di Nhiên cùng Tư Niệm đứng dưới cây đang tranh chấp túi bụi cùng nhóm nam sinh.

Đối phương có bốn người, đại khái chừng hai mươi, rõ ràng không phải học sinh trong trường.

Cũng không biết vì sao mà náo ầm ĩ như vậy, bảo vệ và giáo viên cũng không chạy tới.

Lúc Mục Sở chạy tới, Đàm Di Nhiên đã giận sắp phát khóc.

Trông thấy Mục Sở, cô đỏ mắt nói: "Tớ đã xin lỗi, nhưng hắn không chịu buông tha, lại còn đem bật lửa đốt vợt của tớ."

Mục Sở liếc mắt nhìn vợt cầu lông trong tay Di Nhiên, trên lưới đều là vết tích bị đốt cháy.

Một người cao gầy, mắt nhỏ chỉ chỉ vào vết đỏ trên mặt mình: "Thấy gì không? Suýt chút nữa là đã trúng mắt, vết thương này ba năm ngày cũng không tốt lên được, xử lí không tốt có khi còn để lại sẹo, tôi còn chưa tính phí thuốc men là may đấy."

"Tôi đã nói là sẽ bồi thường tiền, bao nhiêu tiền cũng được, anh dựa vào đâu mà phá vợt của tôi?" Đàm Di Nhiên nóng nảy.

"Ông đây không thiếu tiền, chỉ muốn xả giận, thì sao?"

Người cao gầy vuốt quả bóng rổ trên tay, bộ dáng bất cần đời.

Mục Sở liếc qua quả bóng rổ trên tay hắn, dò xét hoàn cảnh chung quanh, hỏi Đàm Di Nhiên: "Sao cậu lại đánh trúng mặt hắn?"

Đàm Di Nhiên: "Tớ và Tư Niệm ở đây đánh cầu lông, bóng rổ của hắn lăn tới, hắn chạy tới nhặt, kết quả đụng phải tớ, tay tớ buông lỏng, vợt rơi xuống vừa vặn rơi trúng mặt hắn, có trời mới biết sao lại trùng hợp như vậy..."

Cô càng nói càng thấy ủy khuất, đây là chiếc vợt cô thích nhất, hốc mắt ngày càng đỏ, nước mắt tựa hồ sắp chảy ra.

Tên cao gầy nhìn qua, giọng điệu không tốt: "Đừng tưởng rằng cô là con gái khóc là qua chuyện, không nhìn xem cô đánh trúng tôi thành cái dạng gì rồi?"


"Là anh đụng trúng tôi trước!" Đàm Di Nhiên cùng hắn ồn ào.

"Vậy thì sao? Hiện tại tôi là người bị thương thì chính là cô sai."

Mục Sở nhàn nhạt nghe bọn họ cãi nhau, bỗng nhiên khoát tay, đem bóng rổ trong tay tên kia lấy xuống.

Cô thuần thục đập đập mấy lần, vững vàng rơi vào tay.

Dưới con mắt ngây ngốc của tên cao gầy kia, cô hướng bóng về phía Bắc, dùng sức ném đi.

Bóng rổ rơi trên không vẽ ra một đường vòng cung đẹp mắt, cuối cùng rơi vào mặt hồ --Bõm!

Bọt nước văng tung tóe.

Tên cao gầy mặt đen thành than, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi lên: "Biết quả bóng rổ này bao tiền không?"

Mục Sở nhìn hắn, không chút sợ hãi: "Bóng rổ của anh đáng tiền, vợt của chúng tôi không đáng tiền chắc?"

"..."

Tên kia nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào Mục Sở: "Ông đây xưa nay không đánh con gái,nhưng hôm nay..."

"Hôm nay làm sao?"

Sau lưng truyền đến giọng nam nhàn nhạt, không có cảm xúc nhưng mơ hồ mang theo ý lạnh.

Tay tên kia vừa giơ lên, chậm rãi buông xuống.

Mục Sở nghe thấy âm thanh này có chút ngơ ngẩn, ngẩng đầu nhìn qua.

Một người đàn ông cầm chai nước khoáng đi tới, tóc ngắn dính vào trán, trên ngũ quan góc cạnh rõ ràng dính vài giọt nước, dọc theo cằm chảy xuống dưới, cuối cùng chảy vào trong áo.

Từ phương hướng hắn đi tới, có vẻ vừa tắm qua.

Mà trên cổ tay của hắn, cột một mảnh vải trắng nhỏ, nhìn kỹ mới phát hiện, chính là áo nắng của Mục Sở.

------------

Nửa đêm tớ đào hố mới =)))Hi vọng bản thân đào được thì lấp được, không drop, không drop, không drop, chuyện quan trọng phải nhắc lại ba lần !!!!

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeocvk

Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page "Tiệm Nhà Kẹo." trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~

Mong mọi người ủng hộ ~