Lúc lóe ra ý nghĩ này, đến Mục Sở còn tự cảm thấy kinh hãi, sau đó lại thấy có chút buồn cười.
Sao cô lại có ý nghĩ kì quái thế chứ?
Anh sẽ không thích cô.
Những lời vô tình nghe được năm đó, cô vẫn nhớ rõ mồn một.
----"A Tần, Sở Sở mỗi ngày đều đi theo cậu, lại ở Cố gia suốt ngày, có phải là con dâu nuôi từ bé của nhà cậu không đấy? Đến bây giờ cậu vẫn chưa chịu có bạn gái, đang đợi Sở Sở lớn à?"
----"Tư tưởng cậu có thể sạch sẽ hơn được không hả? Đó là em gái tôi!"
----"Tôi đây không phải vì thấy nhiều nữ sinh gửi thư tình cho cậu thế mà cậu vẫn không có động tĩnh gì nên mới hiếu kì chút chứ sao."
----"Chưa tìm được người thích hợp thôi."
----"Ra là vậy, để tôi giới thiệu cho vài người nhé?"
----"Tôi rất kén chọn."
----"Yên tâm, đối phương cũng rất ưu tú, không kém cạnh cậu đâu."
Ngày thứ hai, lúc cô đi học, nhìn thấy anh đi cùng với một cô gái.
Nghe nói đấy là hoa khôi của khối anh, tên là Tô Tường Vi.
Lúc đó, cô học lớp bảy.
Còn anh đã lên mười hai.
"Lúc nãy xảy ra chuyện gì thế?"Cố Tích hỏi han cô.
Mục Sở đang suy nghĩ vẩn vơ bị kéo về thực tại, "Tí trên đường về tớ kể cho."
Cô nhìn về hướng chuồng ngựa một chút, rồi kéo tay Cố Tích rời đi.
Có lẽ là cô suy nghĩ nhiều rồi.
Chuyện ngày hôm nay, nếu đổi lại là Cố Tích, anh cũng sẽ khẩn trương như vậy.
Cho dù anh đã quên Tô Tường Vi, thích Tạ Thi Huyên cũng tốt, thích bất kì cô gái nào cũng được.
Tóm lại, người kia chắc chắn không phải là cô.
Anh chỉ xem cô là em gái.
Đây là lời từ chính miệng anh nói ra, không thể nào sai được.
-----
Lúc Cố Tần cưỡi ngựa quay lại, Điền Hành đã đỡ Tạ Tu Văn đứng lên, đang nói với cậu ta điều gì đó.
Tạ Tu Văn ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Tần xuống ngựa đi tới, mắt phượng đen nhánh vẫn mang ý lạnh như cũ.
Cậu há hốc mồm, còn chưa kịp lên tiếng, Cố Tần đã một tay nắm chặt cổ áo, một nắm đấm rơi vào mặt Tạ Tu Văn.
Tạ Tu Văn bị anh đánh bất ngờ, khuôn mặt thuận thế nghiêng qua một bên, răng va đập vào khóe miệng, trong miệng tràn ra một cỗ tanh mặn.
Điền Hành giật nảy mình, muốn đi lên ngăn lại.
Lại nghĩ tới cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi, cuối cùng đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Đều nói do thằng oắt này tự tìm đường chết, rõ ràng người ta đã nhắc nhở mà còn cứng đầu không chịu nghe.
Nếu như vừa nãy Mục Sở có xảy ra chuyện gì bất trắc, đoán chừng Cố Tần sẽ phát điên lên.
Với lại, cũng không có mặt mũi nào mà đối diện với chú Mục.
Từ việc chú Mục tặng cho Cố Tần một con ngựa xa xỉ quý hiếm như vậy có thể nhìn ra, kia rõ ràng là một người cuồng con gái.
Đối xử tốt với con gái ông, ông có thể nâng người ta lên tận trời.
Nếu thật sự cô con gái bảo bối này của ông xảy ra chuyện, ông có thể muốn nửa cái mạng của Tạ Tu Văn.
Cố Tần rõ ràng vẫn chưa nuốt được cơn giận này, lại tung ra một đấm nữa.
Nắm đấm rơi vào mũi, máu thuận thế chảy ra, nhìn qua có chút chật vật.
Điền Hành tới kéo người: "A Tần, nó biết sai rồi, hay là cho qua đi, cậu bớt giận, đừng đánh nữa."
Sắc mặt Cố Tần ủ dột, cố nén tức giận, cuối cùng vẫn thu nắm đấm về.
Tạ Tu Văn giương mắt nhìn về phía Cố Tần, lại chột dạ rũ mắt xuống, đáy mắt vừa chân thành vừa hối hận, "Thật xin lỗi."
Lúc này cậu ngẫm lại cũng nghĩ mà sợ, đúng là chính mình tạo nghiệt rồi, lại thêm vừa rồi mới nghe Điền Hành nói, Cố Tần đối với Mục Sở . . .
Biết mình gây ra phiền phức, cậu cúi đầu với Cố Tần xin lỗi:
"Tần ca, tôi biết sai rồi, vừa nãy lẽ ra tôi nên nghe lời cậu đổi con ngựa khác, là tôi quá tự đại. Mà lại, tôi cũng không biết Mục Sở là tiểu tâm can của cậu . . . Mặc dù hôm nay bình an vô sự, nhưng cũng đã làm em ấy kinh hãi, cậu cho tôi một cơ hội đền tội được không?"
Nói rồi đưa tay cam đoan: "Tôi về sau nhất định sẽ che chở Sở Sở, trò đùa giữa cậu với chị Thi Huyên, từ hôm nay một chữ tôi cũng không nhắc đến!"
Cố Tần không nói gì, nhanh chân đi đến dưới đình, cầm chai nước trên bàn uống mấy ngụm.
Điền Hành đưa giấy tới, Tạ Tu Văn nhận lấy, lau đi vết máu trên mũi, hai người cùng nhau đi qua.
Tạ Tu Văn lau khóe môi, nhìn Cố Tần, muốn nói rồi lại thôi.
Cố Tần liếc cậu ta một chút, ngồi xuống ghế dài bên cạnh, chậm rãi vặn nắp chai nước: "Có rắm mau thả."
Tạ Tu Văn tranh thủ thời gian lắc đầu: "Không không không, không có việc gì!"
Lúc ánh mắt Cố Tần liếc qua đây, da đầu cậu tê rần hết cả lên: "Là như vầy, trong khu vui chơi, lúc tôi với Sở Sở xuống tàu lượn, không phải cậu đang nói chuyện với chị tôi sao, lúc ấy nhìn hai người có vẻ nói rất vui. Tôi liền hỏi Sở Sở, có phải cậu và chị tôi rất xứng đôi hay không."
Động tác Cố Tần hơi khựng lại.
Điền Hành bên cạnh cũng cứng người lại, như có điều suy nghĩ, không lên tiếng.
Lời nói cũng đã nói rồi, Tạ Tu Văn cũng không kiêng kị gì nữa, nói thẳng: "Lúc ấy Sở Sở nói, quả thực rất xứng."
Ba người đột nhiên đều rất yên tĩnh.
Trời mùa hạ nắng chói chang, không có lấy một tí gió, bầu không khí ngưng trệ có chút không bình thường.
Tạ Tu Văn nói xong đột nhiên thấy hơi hối hận.
Cậu nhàn rỗi không có chuyện gì làm, chạy tới đây tìm chết à?
Hôm nay ra ngoài quên mang theo não đại khái chính là nói cậu bây giờ đi?
Thật lâu sau, không hiểu sao Điền Hành đột nhiên đạp cậu ta một cước: "Xứng cái rắm!"
Tạ Tu Văn không hiểu mô tê gì nhìn Điền Hành, cậu đang nói Tần ca xứng đôi với chị mình cơ mà, Tần ca còn chưa có nổi giận, thằng cha này tức cái gì cơ chứ?
Thấy sắc mặt Cố Tần không tốt, năng lực sinh tồn của cậu trỗi dậy mạnh mẽ, cực lực biện giải cho mình: "Tần ca, cố ý hợp tác cho cậu với chị tôi, là tôi không đúng, thật lòng xin lỗi. Nhưng mà, việc cậu thích Sở Sở cũng có chút không rõ ràng đi?"
"Tôi còn nhớ rõ lúc bé cậu hay dắt hai tiểu nha đầu này qua nhà tôi chơi, mỗi lần giới thiệu với người khác đều bảo là em gái của mình, dĩ nhiên trong lòng tôi sẽ chắc chắn trong lòng cậu, Cố Tích với Mục Sở giống nhau, ai biết được cậu ngoài nói một đường trong nghĩ một nẻo, thế nên tất cả đều là . . . lỗi của tôi."
Sau khi Tạ Tu Văn bị Cố Tần quăng cho một ánh mắt cảnh cáo, thanh âm cậu ngày càng nhỏ dần, cuối cùng là ngưng bặt.
Cố Tần đứng dậy, đi đến trước mặt Tạ Tu Văn, ánh mắt khóa chặt người cậu ta.
Cố Tần cao hơn Tạ Tu Văn một chút, lúc này bị nhìn chằm chằm, trong lòng Tạ Tu Văn không khỏi sinh ra một cỗ áp lực.
Cậu ngẩng đầu, khẽ nuốt nước bọt: "Tần, Tần ca, cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi vừa rồi . . . có nói điều gì sai sao?"
Cố Tần khẽ xùy một tiếng, quay đầu nhìn về phía Điền Hành bên cạnh, nhẹ giọng lên tiếng: "Bắt nạt em vợ, cậu có muốn cưới con gái nhà người ta nữa không?"
Tạ Tu Văn: "? ?"
Điền Hành: ". . ."
Cả người Tạ Tu Văn như hóa đá, biểu lộ cứng ngắc.
Tần ca vừa nói cái gì?
Em vợ?
Cậu là em vợ gì của Điền Hành cơ?
Lật đi lật lại suy nghĩ nửa ngày, Tạ Tu Văn rốt cuộc cũng hiểu rõ một chút.
Đột nhiên chạy đến trước mặt Điền Hành, có chút không dám tin chỉ vào mặt hắn: "Cậu cậu cậu cậu cậu thích chị tôi?"
Điền Hành không để ý tới cậu ta, thấy Cố Tần rời đi, cũng nhấc chân đi theo.
Tạ Tu Văn còn ngây ngốc đứng một chỗ.
Cậu, Cố Tần và Điền Hành xem như là lớn lên cùng nhau.
Cố Tần biết Điền Hành thích chị cậu, Điền Hành biết Cố Tần thích Mục Sở.
Tại sao cậu lại cái gì cũng không biết?
Con mẹ nó!
Cậu đúng là ngu xuẩn mà!
Không đúng.
Vì sao cậu lại không biết?
Rõ ràng là do hai người kia không ai chịu mở miệng nói cho cậu biết!
Rõ ràng cậu vô tội mà.
Tạ Tu Văn chạy đuổi theo: "Bổn thiếu gia đây là cao thủ tình trường, hai người các cậu có người thích mà không nói với tôi, mời tôi hiến kế, còn cấu kết với nhau che giấu ông đây! Mẹ kiếp, suýt chút nữa tôi đã tưởng mình bị ngốc rồi!"
----
Cơm trưa và cơm tối Cố Tần đều không ăn ở nhà mà ăn ngoài với Điền Hành và Tạ Tu Văn.
Anh uống nhiều rượu, Điền Hành không uống, tự mình lái xe đưa anh về.
Lúc đến biệt thự Cố gia đã là chín giờ tối.
Ánh đèn rực rỡ trong các khu biệt thự giao với đèn đường, quấn quanh lấy nhau, giống như một dải sáng ngân hà rực rỡ, chụm lại thành từng đốm nhỏ trên tán cây, tựa như những đèn lưu ly tinh xảo.
Từ trên xe bước xuống, Cố Tần nói cảm ơn với Điền Hành, cất bước đi vào bên trong, trên nét mặt mang theo quyết định dứt khoát, bước chân cũng nhanh dần.
Điền Hành mơ hồ đoán được cái gì, giật nảy mình.
Anh sẽ không bị Tạ Tu Văn kích thích, mượn rượu tỏ tình với Mục Sở chứ?
"A Tần!" Điền Hành hạ cửa xe xuống, gọi anh.
Cố Tần dừng lại, quay đầu.
Điền Hành cân nhắc một chút, vẫn là nhắc nhở anh: "Đừng quên việc trước đây thành tích Sở Sở đột nhiên tụt dốc không phanh."
Cố Tần nghe thấy những lời này, thân hình có chút cứng ngắc, Điền Hành nói tiếp: "Mặc dù đến bây giờ vẫn không biết vì sao lúc ấy con bé làm vậy, nhưng chắc chắn là có chuyện. Bây giờ em ấy lên mười hai rồi, nếu như cậu chỉ vì một phút nông nổi mà làm ảnh hưởng đến việc thi đại học của Sở Sở, thì không khác gì hủy hoại con bé."
Cố Tần đứng ở đằng kia, không nói chuyện.
Điền Hành còn nói: "Sở Sở bây giờ không được yêu sớm, nhiều năm kìm nén như vậy, cố thêm một năm nữa có là gì?"
"Ông đây nhìn Thi Huyên yêu đương với người khác còn chưa than khổ, cậu khổ cái rắm!"
Điền Hành nói xong những này, cũng không đợi Cố Tần đáp lại, trực tiếp quay đầu đi.
Nghĩ đến những điều Điền Hành vừa nói, Cố Tần như mới bị ai đó dội cho gáo nước lạnh, cỗ xúc động vừa rồi dần tan rã ra.
Anh thở dài, quay người vào nhà.
Giờ này trong nhà rất yên tĩnh, phòng khách tầng một không có ai, chỉ có ngọn đèn Serip xa xỉ lặng lẽ tỏa sáng nơi góc cửa sổ sát đất.
Cố Tần không vội vã lên lầu, một mình ngồi xuống ghế sofa, hôm nay anh uống hơi nhiều, bây giờ người có chút mệt rã rời, khẽ cởi mấy chiếc cúc áo sơ mi trên cùng, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Mục Sở lúc ăn cơm tối không có khẩu vị, lúc này đang ngồi làm bài tập hè, đột nhiên lại cảm thấy đói.
Nhìn đồng hồ, cô xuống lầu tìm đồ ăn, lại ngoài ý muốn thấy Cố Tần đang gục trên ghế sofa.
Sao anh lại ngủ ở đây?
Mục Sở nghi ngờ đi qua, ngửi thấy mùi rượu nồng đậm, lại nhìn bộ dáng bây giờ của anh, đoán chừng đêm nay uống không ít rồi đây.
Cố Tần nằm trên ghế sofa, gối lên gối ôm.
Bởi vì dáng người anh cao, chân dài miễn cưỡng gác lên thành ghế, chân mang giày tự nhiên rũ xuống.
Anh tựa hồ ngủ không được yên ổn, mi tâm có chút nhíu lại, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến vẻ tuấn dật, mày kiếm nồng đậm, chiếc mũi ưỡn cao ngạo nghễ, môi mỏng dưới ánh đèn vàng nhạt khẽ trở nên phớt hồng.
Anh đột nhiên động đậy, chân gác trên thành ghế khẽ co lại, tay khoác lên gối, mí mắt cụp xuống, không có dấu hiệu mở ra.
Mục Sở vì động tác của anh mà tỉnh táo lại, khẽ lay: "Anh ơi?"
Uống say mèm, với cái thân cao này của anh mà ngủ trên ghế sofa một đêm cũng không được.
Cố Tần cũng không có ngủ, chỉ là mi mắt có chút nặng, đầu cũng hơi nhức, lười mở mắt.
Nghe thấy tiếng Mục Sở, anh chậm rãi mở mắt ra, đón lấy ánh mắt ân cần của cô.
Mục Sở duỗi hai ngón tay ra trước mặt anh, nghiêm túc hỏi: "Anh uống say sao? Đây là số mấy?"
Cố Tần không ngờ cô lại hỏi mình vấn đề nhàm chán như vậy, cũng nghiêm túc đáp lại: "Ba."
Mục Sở nhìn hai ngón tay đang giơ lên của mình, tự lẩm bẩm: "Say thật à?"
Xem ra say thật rồi, không nhìn rõ số thì thôi đi, bây giờ người còn nhận nhầm nữa.
Mục Sở nhịn không được, bắt chước dáng vẻ anh hay trưng ra với cô trước đây, ngón trỏ chỉ chỉ vào mi tâm anh, bắt đầu chững chạc đàng hoàng răn dạy: "Học thói xấu rồi đúng không, không trở về nhà ăn cơm, còn dám ở bên ngoài uống rượu? Lại còn uống say quắc cần câu thế này? Anh uống với ai, ở đâu, sao lại uống nhiều thế?"
Cố Tần hơi đổi tư thế, rất phối hợp với cô: "Điền Hành, Tạ Tu Văn."
Mục Sở không ngờ anh lại ngoan như vậy, có chút sửng sốt, mắt bỗng sáng rỡ lên.
Đột nhiên cô nhếch miệng cười, lộ ra hai lúm đồng tiền, nhìn có hơi chói mắt: "Anh uống say rồi thật ngoan nha~"
" . . . "
"Rất giống chó xù."
" . . . "
Mục Sở hắng giọng, có chút nghiện, tiếp tục giáo dục anh: "Uống rượu rất có hại cho cơ thể, anh biết không?"
"Ừ."
Cố Tần thấp giọng đồng ý, ánh mắt rơi trên người cô, dường như những phiền muộn tích tụ nơi đáy lòng dần tản đi, chỉ còn lại ấm áp.
Đôi mắt Mục Sở hấp háy, nhớ trước đó anh từng nói với cô, bèn thốt ra: "Lần sau mà còn uống nữa . . . đánh gãy chân!"
Khóe môi Cố Tần khẽ cong lên, phụ họa theo: "Ừ, lại uống nữa thì đánh gãy chân."
Ý cười trên môi Mục Sở ngày càng đậm, nói một mình: "Trách không được bình thường luôn thích giáo huấn người khác, cảm giác quả nhiên thật sảng khoái!"
Cô mải mê đắm chìm trong sự hưng phấn của mình nên không thấy được ánh mắt Cố Tần lúc nhìn qua nhu hòa cưng chiều đến nhường nào.
"Em xuống lầu làm gì?"Cố Tần đột nhiên lên tiếng hỏi cô, thanh âm rất nhẹ.
Anh sợ cô nếu còn đáng yêu như thế này nữa, mình sẽ không nhịn được mà đè cô xuống, muốn làm gì thì làm.
Chỉ là thấy anh đột nhiên hỏi câu đứng đắn thế này, ý cười của Mục Sở cứng lại, cho là anh tỉnh rượu.
Cô nhấp môi dưới, thử thăm dò hỏi: "Anh biết em là ai sao?"
"Em không phải là . . ." Cố Tần liếc cô một cái, khẽ xoa xoa mi tâm, "Tích Tích à?"
Nói xong, anh cảm giác cô nhẹ thở phào ra, cười ha hả phụ họa theo: "Đúng, em là Tích Tích! Anh thông minh quá!"
". . ." Nha đầu này chơi còn rất nghiện.
"Xuống lầu làm cái gì?" Cố Tần tiếp tục lặp lại vấn đề mới vừa rồi.
Mục Sở cho là anh say thật, nên không nói việc xuống đây tìm đồ ăn, chỉ thuận miệng hùa theo, như đang dỗ trẻ nhỏ: "Em đây không phải thấy anh mãi mà chưa về nên xuống xem tình hình thế nào sao!"
Cố Tần nghe xong lại cho là thật, trong lòng ấm áp, nhìn cô: "Sau này anh sẽ cố gắng không về muộn nữa."
Anh nhịn không được, gỡ móng vuốt của cô đang đặt trên đầu mình xuống: "Em xoa đầu chó đấy à?"
Mục Sở ỷ vào việc anh uống say, ra sức bắt nạt: "Anh say đến vậy rồi mà vẫn biết mình thuộc giống loài nào sao? Thật thông minh ~!"
Còn cho anh một tràng pháo tay: bốp bốp bốp.
Cố Tần: ". . ."
Chơi chán rồi, cô mới nhớ đến việc phải đưa Cố Tần về phòng.
Cô nắm lấy cổ tay Cố Tần tính kéo anh lên, nhưng sức Mục Sở yếu, người kia thì lại như đống bùn nhão nằm trên ghế sofa, kéo không nổi.
Cô lại dùng lực kéo thêm lần nữa, kết quả lại bị trượt chân ngã lên người anh.
Mục Sở bối rối ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt mê ly của anh.
Anh giả vờ mình vừa thanh tỉnh, giọng điệu mang theo sự kinh ngạc, ra vẻ không hiểu: "Hoa Hoa, em nằm sấp trên người anh làm gì?"
" . . . " Mục Sở không hiểu sao có chút tủi thân, đứng dậy, "Rõ ràng là chân anh đạp trúng em!"
Khóe môi Cố Tần khẽ động, lại một lần nữa nhắm mắt lại.
Mục Sở nhìn thấy bộ dạng say khướt của anh, lúc thì Tích Tích lúc thì Hoa Hoa, gọi loạn xì ngầu hết cả lên, quyết định rộng lượng không chấp nhặt với con ma men này.
Lại dùng lực kéo anh lên, trong lòng còn nghĩ, lần này kéo mà không được nữa thì cô gọi quản gia.
Vừa vặn lần này người anh bị kéo dậy.
Cố Tần nương theo lực của cô mà đứng dậy.
Mục Sở thở hổn hà hổn hển, đỡ anh đi tới thang máy.
Nửa người Cố Tần dựa vào người cô, Mục Sở nhìn có chút chật vật, nhưng vẫn miễn cưỡng kéo người về phòng được.
Dùng lực vừa phải, tránh để cô phát hiện ra.
Trong thang máy, ỷ vào mình cao hơn, Cố Tần vụng trộm nhìn qua vẻ mặt của cô.
Cô vì chật vật một hồi mà gương mặt có chút hồng, môi anh đào khẽ nhếch, thở hổn hển, mày khẽ nhăn lại, biểu lộ mình đang rất không vui.
Nhưng mà dù bất mãn nhưng vẫn không đẩy anh ra.
Gian nan đem người đưa đến phòng ngủ, tiện tay mở đèn ngủ, cô dìu anh ngã xuống giường.
Chính mình cũng quá mệt mỏi, nằm sóng vai với anh, mắt nhìn chằm chằm trần nhà thở hổn hà hổn hển.
Miệng còn phàn nàn: "Lần sau anh mà uống say vậy nữa em bảo quản gia vác anh ra ngoài cửa chính, cho ngủ ngoài đường luôn!"
Dừng một lát, còn nói thêm: "Để anh từ chó xù thành chó lang thang."
Cố Tần: ". . ." Tối nay sao cứ một câu chó, hai câu chó thế?
Anh nghiêng đầu nhìn cô đang nằm trên giường mình thở dốc, hai gò má hồng nhuận, xinh xắn mang theo vài phần mị hoặc.
Con ngươi Cố Tần bỗng co lại, ánh mắt ảm đạm xen vài phần lưu luyến, dục vọng sinh sôi trong lồng ngực, lan ra khắp cơ thể, lúc nhìn cô còn mang theo tính xâm lược rõ ràng.
Thừa lúc anh không có chút đề phòng, cô đột nhiên quay sang, lẳng lặng nhìn anh, tay còn khẽ gảy gảy hàng mi dài mà sắc.
Thân thể Cố Tần có chút cứng đơ.
Cũng may cô nghịch không lâu, nghỉ ngơi một lát rồi xuống giường, tháo giày cho anh.
Cố Tần ngồi dậy, lẳng lặng nhìn chằm chằm cô, trong mắt một mảnh đục ngầu.
Cô cúi đầu, đuôi ngựa nghiêng qua một bên, lộ ra vùng gáy trắng như tuyết.
Bàn tay nhỏ mảnh khảnh khẽ xoa chân anh.
Cố Tần thanh tỉnh một chút, đem chân giơ lên: "Em đừng đụng, để anh tự làm."
Mục Sở đứng lên, nghĩ tới anh vừa uống rượu hẳn là giờ sẽ khát, liền nói: "Vậy em đi lấy nước cho anh."
Cô cầm bình nước trên bàn, đi ra ngoài.
Lúc trở về, Cố Tần đã đi vào phòng tắm rửa mặt, anh đi ra phần tóc phía trước còn bị ướt một mảng.
Anh ngẩng đầu, nhìn Mục Sở đang bưng bình nước tới, đầu óc thanh tỉnh ra không ít.
Mục Sở dò xét một hồi, hỏi: "Anh tỉnh rượu rồi sao?"
Cố Tần nhẹ nhàng trả lời: "Ừ."
Mục Sở nghĩ đến chuyện vừa nãy ở dưới lầu mới bắt nạt anh, đặt bình nước xuống bàn, khẩn trương hỏi: "Cái kia, vừa rồi ở dưới . . ."
Cố Tần nhìn cô, ra vẻ không hiểu: "Thế nào?"
Về sau dừng một chút, lại hỏi: "Em dìu anh lên sao?"
Mục Sở rất chân thành gật đầu: "Đương nhiên là em dìu anh lên, anh nặng như heo ấy, đè chết em rồi."
Mục Sở xoa trán, cảm thấy anh quả thực tỉnh rượu, so với bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời vừa rồi đúng là khác xa một trời một vực.
Nhưng mà nhìn vẻ mặt này hình như anh chả nhớ gì đâu.
Haha, vậy là tốt rồi!
Mục Sở cười với anh: "Nếu anh không có chuyện gì nữa thì em đi ngủ đây."
Cố Tần "Ừ" một tiếng, cầm bình nước lên rót vào cốc.
Thấy cô đi tới cửa, anh khẽ gọi: "Sở Sở."
Mục Sở dừng lại, nhìn anh.
Cố Tần cầm ly nước trong tay, dừng một lát, mở miệng: "Về sau ở ngoài thấy con trai uống say thì cách xa một chút, đừng lại gần."
"Em biết mà." Cô có chút không hiểu: "Nhưng anh là người nhà, đâu phải người ngoài đâu?"
Cô nói với vẻ đương nhiên, trong lòng Cố Tần khẽ ấm áp.
"Ừ, đi ngủ đi" Anh nói.
Thấy cô đóng cửa rời đi, Cố Tần cười nhẹ, cầm ly nước uống cạn.
Điền Hành nói đúng, cô mới học cấp ba, không được yêu sớm, anh đợi thêm một năm nữa thì có sao?
Dù sao, nếu sau này cô không đồng ý làm bạn gái anh.
Vậy anh cũng sẽ làm cô cả đời này không tìm được bạn trai.
Đến cuối cùng, vẫn là người của nhà anh đấy thôi.
------------------
Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeocvk
Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page "Tiệm Nhà Kẹo." trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~