Ngoan Đừng Chạy - Dạ Tử Tân

Chương 87: Tích Hân (6)



Editor: Chanh

Ngày thứ hai Cố Tích tỉnh lại vẫn còn nhớ rõ việc tối hôm qua đại thần thông báo nhận đồ đệ.

Mặc dù cảm thấy mình khả năng hi vọng không lớn, nhưng cũng cần phải ngó xem kết quả một chút, thế là trịnh trọng ấn mở game.

Bất ngờ là, cô vậy mà thấy được nhắc nhở đại thần muốn thêm bạn tốt.

Cố Tích ngỡ ngàng, trực tiếp bật dậy nhìn chằm chằm ID của đại thần đang nằm trong danh sách lời mời: LG NB

Nhìn hồi lâu, cô cũng không biết mấy chữ này ý nghĩa là gì.

Nhưng đây là tên đại thần đặt, chắc chắn là có nội hàm, thâm ý sâu xa!

Người bình thường như cô tuyệt đối đoán không ra!

Cố Tích thụ sủng nhược kinh, đắm chìm trong sung sướng, đưa tay xoa xoa mặt rồi véo một cái, có hơi đau, vậy xem ra không phải là mơ.

Cô thật sự được đại thần nhặt về nhà á!

Cong cong khóe môi, cô đè nén nội tâm đang nhảy cẫng lên của mình, cẩn thận ấn vào nút "chấp nhận".

Rất nhanh, bên kia gửi tin nhắn đến, một dòng chữ và dãy số dài.

LG NB: [Wechat của tôi, thêm bạn đi.]

Cố Tích vội vàng thêm bạn tốt, tên Wechat giống với ID trò chơi.

Bởi vì tò mò, Cố Tích ấn xem vòng bạn bè của đại thần, cái gì cũng không có.

Sau khi thêm Wechat xong mà đại thần nãy giờ cũng không nói gì.

Cố Tích thấp thỏm suy nghĩ, bản thân có phải nên chủ động nói gì không?

Tài khoản Wechat mà cô kết bạn với đại thần là một tài khoản phụ, ảnh đại diện là một chú chó chăn cừu Trung Quốc.

Tên Wechat vô cùng "Độc đáo" : Ta là Như Hoa.

Không đợi Cố Tích nói cái gì, đại thần bên kia ngược lại nhắn tin trước.

LG NB: [Cậu tên là Như Hoa?]

Cố Tích sửng sốt hai giây, trả lời: [Đúng thế, nhà tôi ở một thôn nhỏ trên núi xa xôi, cha tên là Phú Quý, mẹ gọi là Thúy Lan, sau đó sinh tôi đặt là Như Hoa. Tôi còn có một người anh nữa, tên của anh ấy là hay nhất, nhị cẩu tử, ảnh đại diện của tôi chính là ảnh của anh ấy.]

LG NB: [Cái đấy, thôn của các cậu được nối mạng rồi?]

Ta là Như Hoa: [Vừa nối năm nay]


LG NB: [Được thôi]

--

Lớp mười một việc học rất nặng, ngoại trừ việc mỗi ngày hàn huyên vài câu với đại thần trên Wechat, Cố Tích cũng không có quá nhiều thời gian để chơi game.

Chỉ là ngẫu nhiên cuối tuần hoặc nghỉ lễ, lúc cô chơi game thì đại thần sẽ quan sát trận đấu.

Sau khi trò chơi kết thúc, đại thần sẽ gửi cái ảnh chụp màn hình và phân tích cho cô vì sao lại thua.

Cuộc trò chuyện của hai người cũng chỉ giới hạn trong trò chơi.

Có lẽ là có đại thần nhặt nuôi, hứng thú của Cố Tích đối với trò chơi này ngày càng tăng.

Đến kì nghỉ đông cũng cơ hồ chân không bước ra khỏi nhà.

Sau bữa cơm chiều hôm nay, cô như cũ trực tiếp lên tầng ba, định về phòng mở máy chơi game.

Từ trong thang máy ra, trên hành lang chợt nhìn thấy Cố Tần đang đứng nơi cửa thư phòng.

Hai ngày trước anh mới về từ California.

Cố Tích tùy tiện lên tiếng chào hỏi, sau đó quay người đi về phòng ngủ của mình.

Cố Tần gọi cô lại.

Cô dừng chân, quay đầu: "Có chuyện gì ạ?"

Cố Tần đứng nơi cửa thư phòng không nhúc nhích, hai tay đút trong túi, thanh âm bình thản nghe không ra cảm xúc: "Em và Sở Sở cãi nhau?"

Cố tích sửng sốt hai giây, có chút không hiểu nổi: "Làm gì có."

"Thế sao mấy hôm nay con bé không chạy qua tìm em?"

Cố Tích nghĩ nghĩ, cho anh một câu trả lời phỏng đoán: "Chắc là bởi vì anh trở về nước, nó không muốn nhìn thấy anh đấy."

Cố Tần: " . . . "

"Còn có việc gì nữa không anh?"

"Cút đi."

Cố Tích mở cửa phòng, lại quay lại thò đầu ra, hướng anh làm cái mặt quỷ rồi đóng sầm cửa lại.

Cố Tần: " . . . "

Trở về phòng ngồi phịch xuống sofa, đại thần đã online, nhưng đang trong trận.

Cô định tự mình chơi trước một ván giết thời gian, vừa lúc có một lời mời bắt đầu trò chơi được gửi tới, là một ID tên "Mũ sắt 5-7".

Người này Cố Tích biết, hôm qua vừa chơi chung.

Cô chơi phụ trợ, còn người này chơi ADC*, hai người chung đội.

*ADC (Attack Damage Carry): Tướng sát thương vật lý chính. Là những vị tướng có khả năng bắn xa, tốc độ đánh và sở hữu các kỹ năng thiên về sát thương vật lý.

Sau đó người này thêm bạn tốt, cô cũng đồng ý.

Trò chơi này, tính năng chat voice trong bạn tốt còn có thể biến âm.

Hôm qua thăng liền ba viên ngọc cũng bởi vì đại thần quan sát trận đấu chỉ huy, cô căn bản không cần phải suy nghĩ gì, đại thần bảo gì làm nấy.

Nhưng hôm nay chỉ có mình cô.

Do dự một hồi, Cố Tích vẫn là chấp nhận lời mời.

Level thăng hạng, đối thủ cũng mạnh lên.

Cố Tích là người không có thiên thú chơi game, chơi trò này cũng chỉ do đồ họa đẹp mắt, dùng để giết thời gian, thế nên thao tác rất bình thường.

Trong khoảng thời gian này có đại thần gánh theo nên cô tìm được cảm giác thành tựu, mới càng ngày càng thích.

Thậm chí còn từng nghi ngờ bản thân có tài, chỉ là trước đó chưa khai phá ra.

Nhưng bây giờ tự mình chơi mới phát hiện, không có đại thần ở bên, cô vẫn chỉ là một con gà.

Vừa mới bắt đầu, cô đã mất hai mạng.

"Mũ sắt 5-7" chạy tới cứu, kết quả bị cô cản trở nên cũng mất tong một mạng.

"Mũ sắt 5-7" hôm qua vừa được chứng kiến thao tác của Cố Tích gửi liên tiếp mấy dấu chấm hỏi: ? ? ?

Mũ sắt 5-7: Không phải chính chủ à?

Cố Tích cố gắng vớt vát hình tượng.

Tích tỷ rất mạnh: Hôm nay có thẻ đổi mạng nên muốn thử.

Lại cách một lát, "Mũ sắt 5-7" nhìn thi thể ngã trong vũng máu, màn hình xuất hiện thông báo thua trận, giận không có chỗ phát tiết: CMN có chơi được phụ trợ không đấy?

Cố Tích mím môi, đang muốn trả lời lại, chợt nhìn thấy một tin nhắn nữa.

Mũ sắt 5-7: ĐM đồ đần.


Mấy đồng đội khác cũng mắng theo với những từ ngữ khó nghe.

Cố Tích không lên tiếng, yên lặng rời khỏi giao diện.

Đại thần gửi voice tới, Cố Tích ấn nghe, bên kia dùng biến âm nên chỉ nghe thấy giọng nam không rõ âm sắc truyền đến: "Sao không mắng lại?"

Cố Tích sửng sốt hai giây, kịp phản ứng: "Đại thần, vừa nãy cậu quan sát trận đấu à?"

"Bọn họ mắng cậu, cậu còn không biết mắng lại?"

Cố Tích cắn môi, cảm thán một câu: "Nhưng đúng là tôi kéo chân họ lại, cũng đâu có mắng sai."

Bên kia giống như giận quá hóa cười, một hồi lâu mới nói: "Con gà kia hôm qua chỉ đi sau lưng cậu nhặt được mấy mạng, hôm nay lộ ra nguyên hình sợ bị chửi nên kéo cậu ra thế thân, cậu vậy mà tin hắn?"

"Hả?"

"Nhìn chiến tích của hắn xem."

Cố Tích ấn mở lịch sử trận đấu, cô 0/14, người kia 3/13.

Cô vẫn còn ngây người, bên kia chợt gọi: "Như Hoa."

Khóe miệng Cố Tích hơi giật giật.

Từ sau khi cô nói mình tên là Như Hoa, đại thần bắt đầu gọi cô bằng cái tên này, mỗi lần nghe Cố Tích đều cảm thấy là lạ, ngữ khí của đại thần giống như đang trêu chọc mình.

Tên là tự mình đặt, không thích cũng không thể không nhận, đành phải kiên trì chấp nhận.

Bên kia nói: "Cậu lập đội mời tôi vào, cũng mời con gà kia vào nốt."

"Được." Làm đồ đệ, Cố Tích vô cùng nghe lời, một bên thao tác một bên nói, "Cũng không biết hắn ta có đồng ý -"

Nhìn "Mũ sắt 5-7" đi vào, Cố Tích còn thật kinh ngạc: "Hắn thế mà vào này."

Bên kia truyền đến tiếng cười nhạo: "Đi theo cậu, chơi không được còn có người để chụp mũ, người khác cầu còn không được."

Cố Tích: " . . . "

"Thế kéo hắn tới làm gì?"

Bên kia giống như đang châm lửa hút thuốc, ngay sau đó truyền đến tiếng cười tản mạn: "Đùa cho vui."

-

Đại thần chọn xạ thủ, Cố Tích vẫn là phụ trợ.

Cô chọn tướng là một nữ tinh linh, trong tay cầm ma pháp bổng, giống như dính sau đuôi đại thần.

Bình thường đều là đại thần quan sát trận đấu chỉ huy, hai người là lần đầu tiên cùng nhau kề vai chiến đấu, Cố Tích cảm thấy khá mới mẻ, giẫm lên dấu chân của đại thần, học theo động tác của anh, chiếc đuôi ngựa cũng theo đó mà di chuyển chớp nhoáng.

Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ: "Như Hoa, nhìn đường cho kỹ."

"À, vâng." Cố Tích hoàn hồn, nhỏ giọng đáp lời, rất ngoan.

Cố Tích không dùng voice biến âm, lúc âm thanh ngọt mềm thuận theo dòng điện truyền đến bên tai, đầu ngón tay Doãn Lê Hân dừng lại, nơi quả tim như bị ai cào nhẹ một chút.

Con mẹ nó!

Bình thường cũng không thấy cô ngoan như vậy.

Thế mà trong game cô ngoan đến rối tinh rối mù.

Anh đi đâu có theo đó, nửa bước không rời.

Anh đánh người, cô liền cầm lấy ma pháp bổng tăng máu trị liệu.

Doãn Lê Hân cong môi, nhắc nhở: "Kỹ năng A."

Cố Tích làm theo.

Mãi đến khi nghe thấy giọng nói liên tiếp nhắc nhở: [first blood! ] ;[double kill! ]

Bên tai truyền đến tiếng hưng phấn reo hò của cô: "A a a a a một đao chém hai mạng !!!"

Đuôi mắt Doãn Lê Hân khẽ nhướng lên, thanh âm không tự giác trở nên ôn nhu: "Vui sao?"

"Rất vui!"

Doãn Lê Hân quét mắt nhìn tới phía "Mũ sắt 5-7" đang bị áp chế rất thảm, đi về hướng bên kia: "Theo tôi, triple kill cũng cho cậu."

Pháp sư bên đối phương gần cạn máu, trông thấy hai người bọn họ đi tới đang muốn bỏ chạy, Doãn Lê Hân đi đường vòng đánh úp, Cố Tích cũng phối hợp ăn ý, thành công nhận được [Triple kill].

Trận đấu diễn ra được một nửa, theo đuôi Doãn Lê Hân từ một cái bỗng chốc trở thành hai.

"Mũ sắt 5-7" phát hiện thực lực của Doãn Lê Hân, một mực đi theo.

Doãn Lê Hân quét mắt nhìn hắn một chút, khẽ cười, nói với Cố Tích: "Tự mình chơi trước, khoan hẵng đi theo tôi."

"Đại thần, cậu muốn làm gì?"

"Chơi hắn."

Cố Tích ừ một tiếng, tự mình giải quyết đống còn lại.


Trên màn hình điện thoại truyền đến thông báo đồng đội "Mũ sắt 5-7" đã chết.

Đại thần biết rõ đối diện có bẫy, cố ý đem "Mũ sắt 5-7" dẫn qua.

Sau khi "Mũ sắt 5-7" bị giết, anh giẫm lên thi thể xông tới đánh.

Mũ sắt 5-7: ? ? ?

Mũ sắt 5-7: Con mẹ nó ông đây chọc mày à?

LG NB: Lúc mắng phụ trợ của tao còn không nghĩ tới kết quả này?

LG NB: Mở miệng ra là chửi cha chửi mẹ, bọn họ dẫm lên đuôi chó của mày sao?

Mũ sắt 5-7: Tao mắng phụ trợ của mày hồi nào?

LG NB: Trận trước đó.

Mũ sắt 5-7: . . .

LG NB: Một con gà không biết chơi còn đẩy con gái nhà người ta ra cõng nồi giúp thì có gì mà ba hoa bép xép? Có tao ở đây, con gà như mày gây chuyện cái gì?

. . .

Cuối cùng Mũ sắt 5-7 không có lời gì để nói, trực tiếp log out.

Doãn Lê Hân mảy may không bị ảnh hưởng, mang Cố Tích tiếp tục chơi.

Cố Tích nhìn lịch sử trò chuyện, không thể tin được: "Đại thần, hóa ra cậu còn đi mắng chửi người ta à nha."

Bên kia truyền đến tiếng cười, miễn cưỡng nói: "Nếu hắn ta còn chưa đi, tôi còn chửi cho nó trầm cảm luôn."

Cố Tích: " . . . "

"Như Hoa?"

Lại gọi cái tên này, vẻ mặt Cố Tích cứng lại, tùy tiện ậm ừ.

Bên kia nói: "Sau này ai mắng cậu thì phải biết mắng lại, nghe không?"

"Thế nhưng tôi không biết mắng người khác."

"Vậy tôi mắng thay cậu."

Có người che chở như vậy, Cố Tích mừng rỡ vô cùng: "Vậy tôi bái sư cũng hời quá rồi, đại thần, sau này tôi sẽ hiếu kính cậu thật tốt."

Bên kia dừng mấy giây: "Hiếu kính thế nào?"

"Chơi game cùng cậu chứ sao."

" . . ."

"Nếu đại thần muốn nói chuyện phiếm thì cũng có thể."

"Vậy sao?" Doãn Lê Hân cười một tiếng, "Tôi còn tưởng rằng cậu giới thiệu bạn gái cho tôi."

*Tác giả có lời muốn nói

[Vở kịch nhỏ]

Cố Tích: Cha tên là Phú Quý, mẹ gọi là Thúy Lan, anh trai là nhị cẩu tử.

Cố Ngôn Thanh đóng cửa lại.

Tần Noãn kéo rèm.

Cố Tần cầm lấy chổi lông gà.

Cố Tích: A a a a a chị dâu cứu mạngggg ! ! ! !

---------

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo

Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page "Tiệm Nhà Kẹo" trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~

Mong mọi người ủng hộ ~