Ngoan, Hôn Anh

Chương 15



Sơ Nịnh sững sờ, mắt trợn tròn, giật lùi hai bước: “Đây là chuyện gì thế?”

Tần Hi thở dài: “Tôi nghĩ kĩ rồi. Tôi từ nhỏ đến lớn luôn được chiều chuộng, không phải chịu khổ bao giờ. Chắc chắn không thể sống trong một căn nhà thuê tạm bợ được. Nhưng tôi cũng không thể chi trả cho ngôi nhà khiến mà mình hài lòng. Mượn tiền của em để thuê nhà cũng không phải biện pháp lâu dài.”

Anh nhìn về khu Tinh Lan rồi nói tiếp: “Tôi xem trên mạng rồi, căn hộ ở đây rất tốt. Em cũng sống ở đây, có thể cho tôi ở cùng mà. Tôi sẽ làm việc nhà thay cho tiền thuê nhà, không phải rất hợp lý sao?”

“…”

Sống trong nhà của cô cũng không phải biện pháp lâu dài mà. 

Mà sau cùng, thiếu gia nhà họ Tần hôm nay làm sao thế?

Điểm mấu chốt đó là, thiếu gia chắc chắn không biết làm việc nhà. Bảo là làm việc nhà thay cho tiền thuê nhà nhưng có khi lại phá nhà cô như chơi ấy chứ. 

Vấn đề là không phải Sơ Nịnh không muốn giúp. Nếu anh chỉ muốn mượn tiền, cô sẵn sàng xoay xở giúp anh. Nhưng anh lại muốn sống trong nhà cô, cái này đúng là làm khó cô. 

Mối quan hệ giữa hai người bây giờ không tính là thân quen, khác giới, còn sống chung dưới một mái nhà, sinh hoạt thường ngày sẽ rất bất tiện. 

“Không phải anh có rất nhiều bạn bè sao? Sao anh không tìm họ? Kiểu gì cũng có người cho anh chỗ ở.”

Cuối cùng, Sơ Nịnh vẫn kháng cự. 

Tần Hi luôn tận tình, chân thành với bạn bè nên có nhiều anh em tốt. Lúc này, chắc chắn những người đó sẽ không bỏ rơi anh.

Tần Hi cười khổ, ngượng ngùng nói: “Sao tôi lại không biết xấu hổ mà kể với họ về chuyện này chứ? Bọn họ đều chơi với tôi từ bé, nếu giờ họ biết được tôi không phải con của Tần gia, tôi làm sao ngẩng đầu, đứng trước mặt họ đây?”

“…”

Cũng đúng, anh là người sĩ diện, chắc chắn sẽ không nói chuyện này ra người. 

Nhưng thế sao anh lại nói chuyện này với cô, còn không xấu hổ mà muốn sống ở nhà cô nữa?

Quan hệ giữa hai người bây giờ còn không bằng tình anh em giữa anh và mấy người đó. 

Nhưng nếu như vậy, có phải anh đồng ý phỏng vấn rồi không?

Sơ Nịnh cố nghĩ biện pháp khác nhưng vẫn nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: “Thế anh đã tìm được bố mẹ ruột chưa?”

Tần Hi im lặng hai giây, sau đó tim không đập mắt không giật trả lời: “Họ không muốn nhận lại tôi, họ chỉ muốn nhận đứa con họ đã nuôi lớn thôi.”

Bố mẹ ruột không nhận con, bố mẹ nuôi thì bỏ mặc? Thật đau lòng. 

Sơ Nịnh thở dài trong im lặng. 

Nghĩ lại, cuộc đời Tần Hi đúng là huyền thoại. Chỉ sau một đêm, từ người đàn ông “vàng” trở thành cậu bé nghèo, vô gia cư, bị bỏ rơi. 

Dựa theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết và xem phim của cô, trải nghiệm này chỉ có ở nam phụ độc ác trong kịch bản thôi!

Theo như lối mòn tiểu thuyết, anh bây giờ không có bố mẹ yêu thương, để giữ lại những điều tốt đẹp được hưởng trong hơn 20 năm qua, anh chắc chắn sẽ hắc hoá, chờ người con ruột trở về sau đó hai người sẽ đấu một trận tanh máu, nhưng anh sẽ bị đánh bại, kết cục bi thảm. 

Nếu máu chó hơn một chút, hai người còn có thể cùng yêu một người phụ nữ, nên sẽ tranh đoạt đến vỡ đầu chảy máu. 

Nhắc đến phụ nữ, đại não Sơ Nịnh hoạt động mạnh mẽ hơn bao giờ hết, nhớ đến hôn ước của Tần gia và Kiều gia. 

Nếu Tần Hi không phải con trai Tần gia, vậy hôn ước đã được định trước sẽ không còn của Tần Hi nữa. 

“Em nghĩ gì mà ngơ ngác thế?” – Câu hỏi của Tần Hi kéo Sơ Nịnh về thực tại, cô chợt nhận ra chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã đủ cô vẽ nên cả một xô máu cho. 

“Không có gì.”

Sơ Nịnh nghĩ về nam phụ sẽ kết thúc đau khổ trong tiểu thuyết cô vừa vẽ ra, vô cùng đồng cảm nên quyết định đồng ý: “Được rồi, tạm thời anh có thể sống ở nhà tôi. Còn tương lai, anh muốn làm gì thì tự anh suy tính cẩn thận đấy.”

Chưa kịp nói hết cậu, cô đã ho dữ dội. Buổi tối, nhiệt độ xuống thấp, lại càng lạnh. Nhớ ra cô đang bị sốt lúc này nói chuyện với anh còn nói bằng giọng mũi, lông mày bất giác nhếch lên, hỏi thẳng: “Em bị bệnh sao?”

Sơ Nịnh xoa mũi, tâm tình chùng xuống: “Hai ngày nay bị cảm cúm, không phải bệnh gì nghiêm trọng.”

Xung quanh có gió thổi qua, Sơ Nịnh thấy lạnh, bất giác xoa xoa tay. 

Tần Hi nhìn thấy, trực tiếp cởi áo, ném vào tay cô: “Mặc vào.”

Sơ Nịnh muốn trả lại áo khoác cho anh: “Không cần…”

“Tôi vừa được em cho ở nhờ, cũng không thể quá vô ôn, không hiểu lễ nghĩa.” – Tần Hi nhìn chiếc áo cô đưa cho nhưng không nhận lại. 

Lại một cơn gió thổi qua, cô vô thức rùng mình: “Cảm ơn”. Cô không khách sáo nữa mà chủ động khoác lên người.  

Sau một hồi im lặng, Sơ Nịnh hỏi: “Đêm nay anh không có chỗ ở sao? Có hành lý gì không?”

Tần Hi thản nhiên nói dối: “Hành ly để ở công ty. Hôm nay tôi phải tăng ca ở công ty, ngày mai sẽ chuyển đến, được không?”

Sơ Nịnh suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Không sao.”

Cô vẫn có chút khó hiểu: “Bố mẹ anh đuổi anh ra ngoài nhưng anh vẫn là chủ tịch Viễn Thương sao? Cả Whole Life vẫn là của anh à?”

“Tất nhiên, chuyện gia đình tôi vẫn chưa thông báo ra ngoài nên bố mẹ tôi không thể tuỳ tiện làm lớn chuyện được.”

Tần Hi nhìn cô có chút thích thú: “Em sợ tôi mất đi thân phận, buổi phỏng vấn sẽ trở nên vô nghĩa à?”

“…”

Sơ Nịnh: “Anh là ông chủ mà sao lại không có tiền trong tay?”

“Chỉ có danh ảo, không có lương” – Tần Hi bất lực thở dài, có chút đáng thương: “Tôi đã nói tất cả thẻ đều bị bố tôi đóng băng mà.”

Sơ Nịnh vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng. 

Đúng là tiểu thuyết, phim ảnh đều dựa vào thực tế, phát triển từ đời thực nhưng cô vẫn cảm thấy câu chuyện của Tần Hi kịch tính quá mức. 

Nhưng để nói sai ở đâu thì cô cũng không chỉ ra được. Hơn nữa, bây giờ cô đang bị cảm, đầu óc ong ong nhức nhức, không suy nghĩ được. 

Cô lại hắt hơi.

Tần Hi nhìn vẻ mặt khó chịu của cô, đột nhiên đưa tay lên trán cô. 

Sơ Nịnh có chút hoảng hốt vì hành động của anh, suýt lùi về phía sau theo bản năng, ngượng ngùng không nhìn anh: “Anh sao thế?”

Đầu ngón tay của Tần Hi cứng đờ, thu tay lại, giọng điệu bình tĩnh: “Chúng ta sắp ở cùng nhau, tôi phải xem bệnh tình em như thế nào, chẳng may lây cho tôi thì sao?”

Sơ Nịnh tức giận, lườm anh: “Vậy thì anh đừng ở nữa!”

Cô chưa thấy người nào nhiêu chuyện như này. Những người như này xứng đáng ngủ ngoài đường. 

Sơ Nịnh cũng không muốn so đo với anh, xoay người rời đi. 

Giọng nói của Tần Hi từ phía sau truyền đến: “Ngày mai tôi dọn đến đấy!”

Sơ Nịnh không trả lời, đi thẳng vào chung cư. 

Sau khi vào thang máy, cô phát hiện mình vẫn mặc áo khoác Tần Hi, cô quên trả lại cho anh. 

Cô cúi đầu nhìn xuống dưới, quấn chặt áo khoác một chút. 

Người đàn ông này đúng là thay đổi thất thường, tâm tư khó đoán. 

Nếu nói anh không tốt nhưng anh lại đưa áo khoác cho cô mượn. 

Nếu nói anh ấy tốt, những lời anh ấy nói cũng đủ giết người. 

Nếu anh là người câm, chắc sẽ dễ mến hơn. 



Sáng hôm sau, Sơ Nịnh ngủ dậy, nghĩ đến việc hôm nay Tần Hi chuyển đến rồi hai người sáng chiều nhìn thấy mặt nhau, thật sự không nói nên lời. 

Cô cho anh ở đây, sau này hai người biết cư xử như nào?

Sơ Nịnh thấy việc tối qua vì đồng cảm nên đồng ý với anh thật sự quá vội vàng, qua loa.

Nhưng lời đã nói ra, giờ hối hận cũng không được gì. 

Với cả nếu như những gì anh nói đều là sự thật thì quả thực rất đáng thương, cô cũng không thể nhẫn tâm quay lưng với anh được. 

Ở tầng 1 có một phòng ngủ cho khách được dùng để đồ linh tinh, lặt vặt nên giờ cô phải sắp xếp lại. 

Sau khi dọn dẹp xong, cô nhắn tin cho Tần Hi: “Anh chuyển đồ vào buổi sáng hay buổi chiều?”

Tần Hi: “30 phút nữa tôi tới.”

Sơ Nịnh nhìn đồng hồ, bây giờ là 8:20 

Hôm nay là buổi ghi hình “Khách mời không khoảng cách” đầu tiên của Sơ Nịnh từ khi cô tham gia tổ chương trình nên phải đến đài truyền hình để chuẩn bị, không thể chờ anh được. 

Hơn nữa, tính tình Tần Hi luôn lạnh nhạt, Sơ Nịnh cũng không biết cư xử thế nào, tốt hơn hết là không nên ở nhà đợi anh làm gì. 

Nghĩ thế, cô đặt bản hợp đồng đã in tối qua lên bàn uống nước. 

Hợp đồng này do cô soạn ra tối qua, mặc dù hiện tại Tần Hi không có tiền nhưng anh nói làm việc nhà để trả tiền thuê thì cũng xem như anh đang thuê nhà. Cô nghĩ vẫn nên ký hợp đồng:

Bên cho thuê (sau đây gọi tắt bên A): Sơ Nịnh

Bên thuê (sau đây gọi tắt bên B): Tần Hi

Mặt trước là thông tin về vị trí, thiết kế của căn hộ mà Sơ Nịnh soản thạo theo mấy hợp đồng trên mạng. 

Mặt sau hợp đồng mới là trọng điểm: 

Xét thấy bên B thiếu thốn và túng quẫn, bên A chấp nhận cho bên B thanh toán tiền thuê nhà bằng cách làm việc nhà (toàn bộ và không giới hạn: nấu ăn, lau nhà, thông cống, đổ rác,…). Bên B có thể sinh hoạt, sử dụng các phòng và tiện ích ở tầng 1. 

Ngoài ra, trong thời gian thuê, bên B phải đồng ý vô điều kiện với các thỏa thuận sau của bên A:
  1. Trong thời gian ở nhà, bên B không được mặc quá hở hang, không được hút thuốc trong nhà. 
  2. Tầng 2 là không gian riêng của bên A, bên B không được tự ý đột nhập nếu chưa được phép. 
  3. Bên B không được đưa bất kỳ ai đến nhà của bên A nếu chưa được sự đồng ý của bên A. 
  4. Bên B không được can thiệp vào cuộc sống riêng tư của bên A, tôn trọng và không làm phiền lẫn nhau. 
  5. Nghiêm cấm bên B gây ồn ào trong thời gian bên A nghỉ ngơi. 
  6. Các đề xuất hợp lý của bên A sẽ được bên B tích cực chấp hành. 
  7. Trong thời gian thuê, bên B không được đưa ra bất kỳ yêu cầu nào mà bên A cho là không hợp lý. 
  8. Tất cả các yêu cầu khác mà bên A chưa nghĩ đến. 
Hợp đồng có hiệu lực ngay lập tức kể từ ngày ký. 

Sau khi đọc kĩ lại hợp đồng một lần nữa, cô cầm hai lát bánh mì, thay giày rồi đi ra ngoài. 

Trước cửa đặt hai chậu cây xanh, cô đặt một tấm thẻ phòng dưới đáy chậu rồi bước vào thang máy. 

Sau khi lên xe, Sơ Nịnh gửi WeChat cho Tần Hi: “Tôi đang vội đi làm, anh đến thì trực tiếp đi vào, căn 701, thẻ tôi để dưới chậu cây trước cửa.”

“Phòng ngủ cho khách ở tầng 1, anh có thể dọn dẹp qua và ở đó.”

Sơ Nịnh do dự một lúc, cuối cùng không đề cập tới hợp đồng. 

Hợp đồng ở trên bàn cafe, vị trí dễ thấy, khi vào nhà anh hẳn có thể nhìn thấy. 

Sau khi gửi tin nhắn, Sơ Nịnh cất điện thoại, lái xe đến đài truyền hình, không đợi Tần Hi trả lời. 

—-

Sáng nay chương trình “Khoảng mời không khoảng cách” ghi hình số mới, khách mời là một ca sĩ nổi tiếng sắp phát hành album. 

Người dẫn chương trình là chị Hồng, nghe nói chương trình này được đài truyền hình sản xuất như một chiếc áo đặt may riêng cho chị Hồng. 

Chị Hồng là bậc lão làng trong cái vòng tròn nhỏ này. Trong suốt buổi phỏng vấn, chị dễ dàng điều hướng không khí để không khí luôn thoải mái và vui vẻ. 

Là thành viên trong nhóm chủ chốt, Sơ Nịnh cùng Thiệu Lâm và Tề Thịnh ngồi ở phía sau chị Hồng, thỉnh thoảng tương tác với khách mời. 

Hôm nay là lần đầu tiên cô tham gia ghi hình. Nhưng cô đang bị cảm lạnh nên giọng nói không được thoải mái, còn nghe được âm mũi. Vì lo sợ sẽ ảnh hưởng hiệu suất của chương trình nên cô cố gắng im lặng nhất có thể. 

Sau khi ghi hình, Thiệu Lâm hỏi cô: “Cô ổn không thế?”

Sơ Nịnh lắc đầu: “Không sao.”

Cảm lạnh thật ra cũng chỉ là không thoải mái chứ không phải vấn đề lớn gì. 

Buổi chiều cần hoàn thành báo cáo khảo sát phỏng vấn nên sau khi ăn trưa, Sơ Nịnh trở về văn phòng cùng đồng nghiệp. 

Đi được nửa đường, cô vào phòng uống nước pha một ly trà sữa. Khi quay lại, cô vô thức cầm điện thoại lên, vào Wechat và thấy tin nhắn trả lời của Tần Hi: “Ừ.”

Bây giờ là buổi chiều, anh cũng không gửi thêm tin nhắn nào khác.

Sơ Nịnh không đề cập về bản hợp đồng, cũng không chủ động hỏi. Cô không biết anh có nhìn hợp đồng hay là đơn giản không để nó vào mắt. 

Mặc dù những điều khoản cô yêu cầu có hơi hà khắc nhưng dù sao cũng là nhà cô. Dĩ nhiên cô có quyền yêu cầu một vài thứ rồi. 

Sơ Nịnh hơi hối hận vì không đề cập bản hợp đồng trước đó, suy nghĩ một lúc, cô quyết định buổi tối trở về sẽ nói chuyện trực tiếp với anh sau. 



Trời vừa tối, thành phố dần được soi sáng bởi ánh đèn, những đám mây trên trời đều bao phủ sắc đỏ. 

Sơ Nịnh đi ra khỏi văn phòng, nghĩ về người bỗng nhiên xuất hiện ở nhà, cảm giác có chút khác lạ. 

Cô lái xe về khu Tinh Lan. 

Sau khi chuẩn bị tâm lý xong, cô thay dép dự phòng, bước về nhà trên đôi giày cao gót. 

Mở cửa bước vào, bên trong hoàn toàn yên lặng. 

Đứng ở cửa, cô cẩn thận lắng nghe cẩn thận, có vẻ không có ai ở nhà. 

Chắc là sau khi mang hành lý đến, anh lại trở về công ty, vẫn chưa tan ca. 

Xác nhận Tần Hi không ở nhà, cô không khỏi nhẹ nhõm, vứt túi lung tung trên hành lang như trước, đá đôi giày cao gót, xỏ dép lê rồi thoải mái duỗi eo. 

Chưa kịp ngồi xuống sofa, cô đã nhận được điện thoại từ Tần Hi. 

Sơ Nịnh bối rối trong chốc lát, nghe máy: “Sao thế?”

Tần Hi: “Em về nhà chưa?”

“Vừa về nhà, có chuyện gì không?”

“Xe tôi không đi vào được, xuống đây đăng ký cho tôi đi.”

Sơ Nịnh vừa về nhà sau một ngày bận rộn, lúc này cô thấy vô cùng bất đắc dĩ nhưng vẫn đồng ý. 

Khi cô thay giày xong định đi ra ngoài, nhìn thấy túi xách nằm trên tủ giày, cô quay lại đặt túi xách vào đúng vị trí, còn sắp xếp lại một chút. 

Khi mọi thứ trông không quá bừa bộn, cô mới có thể yên tâm đi ra. 

Đi ra khỏi khu chung cư, cô nhìn thấy xe của Tần Hi ngay vì chiếc Bugatti Veyron đó quá bắt mắt. 

Tần Hi đã xuống xe từ trước, đang đứng tựa cửa, hôm nay anh mặc áo khoác gió màu đen, gương mặt lạnh lùng với đường nét sắc sảo, đôi chân dài và thẳng, cô tự đánh giá đây là một cảnh đẹp mắt. 

Sơ Nịnh trầm mặc trong chốc lát, rồi đưa anh đến phòng bảo vệ đăng ký biển số xe. 

Sau khi đăng ký xong, Tần Hi mở cửa, ngồi vào ghế lái, nhìn thấy Sơ Nịnh vẫn đứng bên kia. Anh đặt một tay lên cửa sổ, nâng cằm hỏi: “Em đứng ngây ra gì thế?”

Sơ Nịnh nghi ngờ nhìn qua, dường như không có phản ứng. 

“Lên xe.” – Tần Hi thấy cô vẫn đứng yên, liền nói: “Hoặc em có thể tự đi bộ.”

Toà nhà Sơ Nịnh ở phía sau, cô phải đi bộ một lúc. Sau khi nghe anh nói, cô mới ý thức được, liền ngồi vào ghế phụ. 

Lúc đầu Sơ Nịnh đồng cảm với trường hợp của Tần Hi nhưng hiện tại, ngồi trong chiếc xe đắt đỏ này, cô thật sự không thể đồng cảm nổi với vị tổng tài vô gia cư này nữa. 

Cô không khỏi nghi ngờ về độ chính xác của lời anh tối qua: “Anh nghèo thật hay giả nghèo đấy?”

“Tất nhiên là nghèo thật.” Anh lái xe vào gara: “Chỉ còn lại chiếc xe này thôi.”

“…”

Chiếc xe này có khi còn đắt hơn căn hộ của cô. 

Ở đây vốn không có nhiều người, vì giá tiền ở đây khá đắt. Từ lúc đi từ gara vào thang máy, chỉ có hai người Sơ Nịnh và Tần Hi. 

Cả hai đều im lặng, không nói lời nào. 

Tần Hi đứng thẳng lưng, mái tóc xoã xuống, vẻ mặt nhàn nhạt, lạnh lùng, rõ ràng vẻ ngoài rất tiêu soái, trong lòng cô có chút ghen tị. 

Không biết tại sao, Sơ Nịnh có cảm giác mình nhặt một con chó hoang về nuôi. 

Không thể kìm nén, khoé môi của cô hơi cong lên, cảm giác sung sướng không thể giải thích được. 

Tần Hi lười nhác nâng mắt: “Em cười cái gì?”

“Không có gì.” – Khoé môi Sơ Nịnh liền hạ xuống. Khi nhìn thấy chìa khoá xe trong tay anh, cô vẫn không nhịn được hỏi: “Sao anh không bán xe lấy mấy chục triệu?”

Nếu bán xe, không phải các vấn đề đều được giải quyết sao?

Tần Hi cất chìa khoá vào túi áo như bảo vệ báu vật: “Sao em lại nói thế, đó là một phần sinh mệnh của tôi, là tình cảm, em hiểu không?”

“…”

Ra khỏi thang máy, Sơ Nịnh mở cửa, định giữ cửa để anh vào trước. 

Thấy anh vẫn luôn đứng sau cô, cô cũng kệ, đi vào trước, thay giày xong liền đặt ngay ngắn lại, sau đó cởi áo khoác treo lên móc. 

Cô mặc kệ Tần Hi, đi vào phòng khách. 

Nghĩ đến bản hợp đồng cô để trên bàn cafe sáng nay, Sơ Nịnh nghiêng người, lật trang cuối cùng để nhìn chỗ ký tên. 

Ngay khi cô định lật trang cuối, giọng nói của Tần Hi từ phía sau truyền đến: “Đã ký.”

Sơ Nịnh siết chặt ngón tay, ho khan hai tiếng không nói lời nào. 

Tần Hi nhìn thoáng qua căn hộ duplex của cô, đi tới quầy bar lấy hai cốc nước nóng, đặt trên bàn cafe, nhướng mày: “Sơ Nịnh, em khá giàu đấy.”

“Bình thường.” Sơ Nịnh nhận lấy một cốc anh đưa, cảm giác ấm áp truyền sang lòng bàn tay cô.

Thấy Tần Hi ngồi xuống sofa, cô cố ý giữ khoảng cách với anh, ngồi ở đầu kia của ghế, chậm rãi nói: “So với chiếc xe mấy chục triệu của anh, tôi cũng chỉ tính là người nghèo thôi.”

Tần Hi đặt cốc nước xuống bàn, cầm bản hợp đồng lên: “Hiệp ước bất bình đẳng này tôi đã ký rồi, em còn yêu cầu nào khác không?”

“Ừ.” – Sơ Nịnh vẫn đang lo lắng về một vấn đề quan trọng: “Anh đã nói chỉ cần tôi giúp, anh sẽ đồng ý phỏng vấn. Bây giờ vấn đề của anh đã được giải quyết, phỏng vấn cũng nên đồng ý rồi đúng không?”

Tần Hi có vẻ suy nghĩ nghiêm túc, nhìn cô: “Em biết không, tôi vừa tiếp quản công việc kinh doanh ở xa, rất bận rộn. Rồi cuộc sống của tôi vừa trải qua sóng gió như thế. Em thử suy nghĩ dưới góc nhìn của tôi xem, em nên cho tôi thời gian để ổn định đã, đúng không?”

“…”

Sơ Nịnh mở miệng nhưng không có lý do để phản bác, cô đặt cốc nước xuống, đứng lên, bất đắc dĩ nói: “Anh cứ suy nghĩ đi, tôi đi nghỉ ngơi.”

Lên tầng, đi vào phòng ngủ, ngồi trước bàn trang điểm, Sơ Nịnh vẫn đang suy nghĩ về phỏng vấn. 

Câu trả lời của Tần Hi rất mơ hồ, không biết có đáng tin hay không. 

Sau một hồi suy nghĩ, cô gửi Wechat cho Tần Hi: “Tôi sẽ hiểu là trong nhà anh đang xảy ra chuyện, anh không thể suy nghĩ nhiều về chuyện phỏng vấn. Vài ngày nữa anh ổn hơn rồi, tôi sẽ nói chuyện với anh sau.”

Đặt điện thoại xuống, cô đi tắm. Từ phòng tắm đi ra, ngồi lau tóc, cô tiện tay cầm điện thoại lên, Tần Hi không trả lời. 

Sơ Nịnh nghĩ kỹ, anh đáp ứng kiểu không vui, không thoải mái như này là vì thấy mình ở thế yếu, chịu ức hiếp, mất mặt sao?

Cô cũng nghĩ tới việc Tần Hi vừa nói, hợp đồng là hiệp ước bất bình đẳng. 

Ban đầu thoả thuận giữa hai người là cô giúp anh, anh đồng ý phỏng vấn. 

Nhưng bây giờ, Sơ Nịnh đã liệt kê quá nhiều quy tắc trong hợp đồng, cán cân giao dịch nghiêng về phía cô khiến Tần Hi không hài lòng mà còn thấy hối hận. 

Nhưng có trời chứng minh, cô không hề có ý lợi dụng lúc anh khó khăn để ức hiếp anh. 

Cô chỉ cảm thấy cô đang sống với người khác giới và cô cần làm rõ nhiều điều trước. 

Sau khi suy nghĩ, Sơ Nịnh cố an ủi bản thân là Tần Hi vẫn có thể tiếp nhận phỏng vấn. 

Cô gửi thêm Wechat cho anh: “Tôi không có bắt nạt, cũng không cố ý làm anh khó xử, bản hợp đồng đó không phải hiệp ước bất bình đẳng.”

“Nếu anh có bất kỳ yêu cầu nào, anh cũng có thể đề cập, tôi sẽ tôn trọng anh hết mức có thể.”

“Làm việc nhà để trả tiền thuê nhà là đề xuất cá nhân của anh, thật ra không cần làm gì nhiều cả, chủ yếu là dọn dẹp thôi.”

“Về việc cơm ngày ba bữa, tôi buổi trưa không về ăn cơm, buổi tối giảm cân nên anh chỉ cần làm bữa sáng là được.”

“Sau đó, mỗi người đều làm việc riêng của mình, không làm phiền nhau, không gây trở ngại cho nhau.”

Cảm thấy mọi thứ nên được giải thích đều đã được giải thích, Sơ Nịnh lịch sự hỏi: “Anh thấy ổn không? Hoặc nếu có yêu cầu gì, anh có thể đề cập.”

Lúc này Tần Hi đang có một cuộc họp video nên không để ý về thông báo tin nhắn trên điện thoại. 

Nhưng thông báo liên tục hiện lên, anh liếc nhìn màn hình, bấm vào mới nhận ra là tin nhắn của Sơ Nịnh. 

Hai mươi phút trước cô gửi tin nhắn nhưng anh không trả lời, giờ cô gửi thêm rất nhiều. 

Sau khi đọc qua và đoán được ý nghĩ của cô, Tần Hi cười nhẹ, trả lời tin nhắn: “Có thể.”

“Tôi không có yêu cầu gì.”

“Tất cả đều nghe theo em.”

Có vẻ Sơ Nịnh vẫn luôn đợi tin nhắn trả lời của anh: “Còn cuộc phỏng vấn thì sao?”

Biết cô vòng vo nửa ngày cũng chỉ có chuyện này, Tần Hi suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Tôi đồng ý nhưng tôi có một yêu cầu.”

Sơ Nịnh: “Tất nhiên, tất cả đều theo ý anh!”

Tần Hi nhìn chằm chằm cuộc hội thoại, trong tai nghe truyền đến một câu hỏi: “Tần tổng?”

Anh định thần lại, nói: “Chúng ta kết thúc cuộc họp tại đây. Anh có trách nhiệm thực hiện các vấn đề đã đề cập trước đó.”

Sau khi cuộc họp kết thúc, anh trả lời tin nhắn: “Làm việc nhà thì không cần trả tiền thuê nhà sao? Tối nay anh nấu cơm, xuống ăn đi.”

Giải quyết xong vấn đề phỏng vấn, Sơ Nịnh thở phào nhẹ nhõm, cô thấy trong người khó chịu, cảm lạnh, choáng váng. 

Sau khi nhận được tin nhắn của Tần Hi, trực tiếp trả lời: “Tôi giảm cân, không ăn tối.”

Nhìn thấy hai chữ giảm cân, Tần Hi nhớ đến khuôn mặt hốc hác vì ốm và thân hình gầy quá mức của cô. 

Không trả lời, anh đi phòng bếp. 

Phòng bếp thiết kế mở, ngăn cách với phòng khách bằng quầy bar, dụng cụ nấu nướng có đủ nhưng đều mới, rõ ràng chưa sử dụng nhiều. 

Trên quầy bar có một cốc thuỷ tinh với hai lát chanh ngâm mật ong ở đáy. 

Tần Hi đổ chanh trong cốc vào thùng rác, rửa sạch cốc. 

Tủ lạnh trống rỗng đến bất ngờ, có 2 ly mì, hai thùng mì tôm, 5 quả trứng, nửa gói mì khô, một bịch bánh mì nướng, vài que thịt nguội, vài lá xà lách và một quả chanh tươi. 

Ngoài ra, không có gì khác. 

Anh chưa bao giờ thấy một người không biết chăm sóc bản thân như vậy. 

Thảo nào mặt hốc hác, gầy gò, dễ ốm. 

Tần Hi lắc đầu, không nói nên lời, nhìn tất cả đống nguyên liệu trong tủ lạnh, anh lấy trứng, rau diếp, mì khô ra. 

Khi ở nước ngoài, anh thường làm beefsteak, bánh mì và cơm chiên. 

Nhìn đống nguyên liệu trên thớt, anh im lặng hai giây, lấy điện thoại, vào một đoạn video nhỏ. 

———