Ngoan, Hôn Anh

Chương 80: Ngoại Truyện 20 Sau Khi Tôi Và Ảnh Đế Bí Mật Kết Hôn 2



Lúc Quách Mậu Tuyết ra khỏi nhà Cố Trí Dương, ngồi lên xe của trợ lý rồi, cả người vẫn đang mơ màng.

Vậy, vừa rồi Cố Trí Dương tỏ tình với cô đúng không?

Mà hình như cô cũng đồng ý rồi?

Cô cố gắng nhớ lại chuyện vừa xảy ra:

— “Vậy, con lợn này đã hiểu chưa?”

— Cô gật đầu.

— “Vậy thì có ăn củ cải nữa không?”

— Cô lại gật đầu.

Sau đó…

Hình như anh hôn cô một cái!

— “Ngoan, em cứ đi làm đi, lúc nào em xong việc anh sẽ tới đón em.”

Đây là câu nói cuối cùng của anh.

Quách Mậu Tuyết càng nghĩ càng thấy không đúng.

Đây là tỏ tình hả?

Thế này cũng được coi là tỏ tình sao?!

Rõ ràng là trêu cô mà, không biết não cô bị úng nước hay gì mà lại đồng ý nữa?

Không được, cô không thể đồng ý được!

Cô lấy điện thoại ra, nhắn Wechat cho Cố Trí Dương: 【Vừa rồi em bị anh làm cho lơ mơ, gật đầu lung tung đấy, Anh! Đừng! Tin! Là! Thật!】

Cố Trí Dương ở đầu bên kia nhanh chóng nhắn lại: 【Anh đã tin là thật mất rồi.】

Sau đó lại nhắn tiếp: 【Vừa rồi là nụ hôn đầu của anh.】

Cố Trí Dương: 【Nếu bây giờ em đổi ý thì chính là trêu chọc anh.】

Quách Mậu Tuyết: “…”

Quách Mậu Tuyết: 【Nhưng mà anh mắng em là heo.】

Cố Trí Dương: 【Vậy thì em mắng lại đi.】

Quách Mậu Tuyết: 【Anh mới là heo!】

Cố Trí Dương: 【Ừm, anh là heo.】

Một lát sau, Cố Trí Dương thay avt WeChat thành hình đầu heo.

Quách Mậu Tuyết: “…” Người này đúng là trẻ con mà.

____

Buổi sáng, Quách Mâu Tuyết có một cảnh quay, lúc trang điểm trong hậu trường, cô tùy tiện lướt weibo, sau đó phát hiện Cố Trí Dương leo lên hot search: # Cố Trí Dương là heo #

Mở ra xem thì thấy Cố Trí Dương cũng thay avt weibo thành ảnh đầu heo, hơn nữa còn đăng trạng thái mới:

@Cố Trí Dương: Hôm nay tôi là heo

Phần bình luận đã vượt qua con số mười nghìn

— chồng ơi, anh sao thế, hình tượng lạnh lùng sụp đổ mất rồi, a a a a a!

— anh đang nũng nịu đó hả, sao lại đáng yêu như vậy chứ

— anh khai báo thật đi, có phải anh chơi nói thật hay mạo hiểm bị thua không?

— tôi ngửi thấy mùi của yêu đương, mau nói cho tôi biết chuyện này không phải thật đi

— dĩ nhiên không phải rồi, Dương Dương của tôi không có người yêu, tuyệt đối không có!!!

— nghe nói anh ấy thích Quách Mậu Tuyết.

— thật ra tôi rất mong Dương Dương và Tuyết nhi về chung một nhà, mỗi lần Dương Dương nhìn Tuyết nhi đều rất dịu dàng đó.

— tôi cũng thấy hai người họ rất xứng đôi, cảm giác CP này real lắm luôn, lúc nào cũng có thể hợp tác với nhau.

— lầu trên đừng có tung tin nhảm nhí, rõ ràng là Quách Mậu Tuyết quấn lấy Dương Dương nhà tôi, khiến anh ấy phiền muốn chết! Dương Dương nhà tôi không thèm thích cô ta đâu! Dương Nhứ* chúng tôi cũng không đồng ý đâu!

*Dương Nhứ là fandom của Cố Trí Dương

— lần nào cũng là do Cố Trí Dương tạo scandal, Tuyết nhi nhà chúng tôi mới không thèm nhé!

— mọi người đừng ầm ĩ nữa, Dương Dương và Tuyết nhi là anh em tốt, là bạn bè tốt, Dương Nhứ và Bông Tuyết* vẫn luôn là người một nhà, mọi người đừng để anti fan dắt mũi.

*Bông Tuyết là tên fandom của Quách Mậu Tuyết



Quách Mậu Tuyết đã quen với việc fan hai nhà cãi cọ như vậy rồi, cô chỉ tùy tiện xem mấy cái, sau đó bỏ điện thoại xuống.

Đúng lúc này, trợ lý chạy đến bảo đã đến cảnh diễn cô rồi, cô liên đứng dậy đi ra ngoài.

____

Sau khi kết thúc công việc, Quách Mậu Tuyết lên xe đợi trợ lý.

Nhưng mà ngồi vào ghế phụ rồi cô mới biết người lái xe là Cố Trí Dương.

“Anh, sao anh lại ở đây?” Quách Mậu Tuyết sửng sốt.

Cố Trí Dương nhíu mày, cặp mắt đào hoa hơi híp lại: “Không phải anh nói sẽ đến đón em sao?”

Ngửi thấy mùi rượu trên người cô, anh lại nhíu mày: “Sao lại uống rượu thế?”

“Đụng phải người quen, cũng không uống nhiều làm.” Quách Mậu Tuyết nhớ đến chuyện lúc sáng, trong lòng cảm thấy không thoải mái, “Em có đồng ý để anh đến đón à?”

“Cô gái nhỏ này, sao lại nóng nảy thế? Anh thậm chí còn không để ý đến mặt mũi mà tuyên bố với mọi người mình là heo rồi, vẫn chưa hết giận hả?”

“Em không phải cô gái nhỏ, năm nay em đã 28 tuổi rồi!”

Cố Trí Dương nhéo nhéo lông mày của mình, một hồi lâu mới nói: “Đã già như vậy rồi sao?”

“…”

Đây là ngành giải trí đó, đầy người hơn 40 tuổi vẫn chưa kết hôn mà, cô rất già sao?

Rất — già sao???

Cố Trí Dương tiến lại gần, ngửi thấy mùi rượu trên người cô, dường như anh cũng hơi say: “Hay là chúng ta đi đăng ký kết hôn trước đi? Nếu không sợ anh sợ em sẽ trở thành gái ế mất.”

“… Cút!”

Giây tiếp theo, anh tiến lại gần hơn.

Nhịp tim Quách Mậu Tuyết như dừng lại, đôi mắt óng ánh nước: “Anh, anh định làm gì?”

Cố Trí Dương cong môi cười, giọng điệu vô lại: “Giúp em cài dây an toàn.”

Quách Mậu Tuyết: “… Em, em tự làm được.”

Trong lúc cô còn đang ấp úng, anh đã cài xong giúp cô: “Uống bao nhiêu rượu rồi?”

“Không nhiều lắm.”

“Vẫn còn tỉnh táo chứ?”

“Vâng.”

Một tay Cố Trí Dương đặt lên vai cô, một tay khác lại vuốt ve tóc cô, thấy tai cô đỏ lên, anh cười: “Buổi sáng vẫn chưa đàng hoàng lắm, bây giờ anh muốn nghiêm túc nói lại lần nữa.”

“Thật ra anh rất thích em, chắc em vẫn luôn biết.

Em có muốn thử một chút, trở thành bạn gái của anh không?”

Anh đột nhiên tỏ tình khiến Quách Mậu Tuyết không kịp chuẩn bị, cô nuốt một ngụm nước bọt: “Hai chúng ta đã quen biết lâu rồi, vì sao anh lại đột, đột nhiên nói chuyện này?”

Anh nắm lấy tóc mình: “Anh cảm thấy, mấy năm này em càng ngày càng nổi tiếng, dần dần có nhiều scandal với những người khác, vậy mà anh lại chả có tư cách để ăn dấm gì cả.

Anh cảm thấy, phải tranh thủ lấy cho bản thân một danh phần.”

“…”

“Thật ra,” Quách Mậu Tuyết nghĩ nghĩ, nói, “Scandal của em và người khác không giống scandal của em và anh.”

“Hả?”

“Chính là, những scandal khác đều được sắp xếp từ trước, cố ý chụp lại, anh hiểu không? Còn scandal với anh thì, tất cả đều do anh không nghiêm túc gì cả, cứ mập mập mờ mờ, đôi khi sẽ bị paparazzi chụp lại…”

Nói xong, khuôn mặt Quách Mậu Tuyết đỏ bừng, đầu óc trống rỗng, cũng không biết rốt cuộc bản thân đang nói gì.

“Mập mập mờ mờ?” Nghe cô dùng từ này hình dung, Cố Trí Dương nhíu mày lại, “Em còn cảm thấy anh không nghiêm túc?”

Cố Trí Dương có hơi buồn cười: “Vậy anh mập mờ với em nhiều năm như vậy, lại chưa từng nói thích em, có phải anh rất cầm thú không?”

Quách Mậu Tuyết nghiêm túc gật đầu: “Ừm… có chút.”

“…”

Cmn, đến cái tay mà ông đây còn chưa được nắm đã bị đội cho cái mác cầm thú rồi.

Mấy năm nay, anh giúp cô debut, nền tảng còn chưa chắc lắm, có rất nhiều lời công kích cô.

Anh không muốn đẩy cô lên đầu ngọn sóng, cho nên vẫn luôn cố gắng duy trì khoảng cách để bảo vệ cô.

Cùng lắm là không nhịn được trêu chọc cô hai câu thôi, sau đó trở nên nghiện.

Vậy mà biến thành cầm thú rồi?

Trở thành không nghiêm túc rồi?

“Vậy, có phải em vẫn luôn cảm thấy anh rất không đáng tin không?” Cố Trí Dương nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Ừm…” Quách Mậu Tuyết gật đầu rồi lại lắc đầu, “Không, không có, anh rất đáng tin!”

Cố Trí Dương có hơi đau đầu, cũng không làm gì được, anh xoa xoa đầu cô: “Anh cưng chiều em nhiều năm như vậy, sao em lại tàn nhẫn thế, đồ độc ác, vong ân bội nghĩa…”

Lời vừa dứt, cô đột nhiên ôm lấy cổ anh, môi mỏng dán lên môi anh.

Chỉ là nụ hôn chuồn chuồn đạp nước, sau đó cô liền buông anh ra, so với vừa nãy hai gò má càng đỏ hơn.

Cố Trí Dương bị cô làm cho ngây người, một lúc sau mới dở khóc dở cười: “Em làm gì thế, muốn học theo anh làm cầm thú hả? Nhưng anh đâu có làm vậy với em, hành động vừa rồi của em còn cầm thú hơn cả anh.”

Quách Mậu Tuyết mặt dạn mày dày ngẩng đầu lên nhìn anh, cười nhẹ: “Vậy nên cầm thú và cầm thú chính là một cặp trời sinh đó.”

“Em…” Cố Trí Dương há hốc mồm, có chút hoảng hốt.

Quách Mậu Tuyết đẩy mặt anh ra: “Anh mau lái xe đi, chỗ này không thể đỗ lâu được.”

Cố Trí Dương nhìn kính chiếu hậu: “Có paparazzi đi theo, em ngoan ngoãn ngồi đó, đừng nhúc nhích, chờ anh cắt đuôi bọn họ xong, chúng ta sẽ đổi sang xe khác.”

“Anh muốn dẫn em đi đâu?”

“Nhà anh?”

“Tại sao em phải đến nhà anh?”. Đọc tr𝑢𝙮ệ𝒏 ha𝙮 tại [ 𝑻rU𝘮𝑻r𝑢𝙮ệ 𝒏.V𝒏 ]

“Vừa rồi bị em đùa bỡn, anh phải tính sổ mới được, có hơi vội.”

“… Anh, tập trung lái xe đi!”

____

Đến Cố Trí Dương nhà, Quách Mậu Tuyết vừa mới đổi giày xong đã bị anh áp vào cửa.

Quách Mậu Tuyết chống tay ra sau cửa, nhịp tim đập loạn: “Anh, anh muốn làm gì?”

Cô ngước cằm lên, trên khuôn mặt xinh đẹp có vài tia bối rối, đôi mày nhíu lại làm lòng anh ngứa ngáy.

Cố Trí Dương vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô, chậm rãi nói: “Từ trước đến nay, con người anh tương đối tự luyến.

Rốt cuộc là lý do gì mà em lại đùa bỡn anh như vậy, dù sao cũng phải cho đôi môi này của anh một câu trả lời chứ?”

“…”

“Nếu em không nói gì, anh sẽ coi như em đồng ý lời tỏ tình của em đấy nhé?”

“…”

“Vẫn không nói gì hả? Được rồi, vậy anh phải thông báo cho mọi người biết em là bạn gái anh mới được.

Làm vậy em sẽ không còn cơ hội quay đầu.” Nói xong anh lấy điện thoại ra.

Quách Mậu Tuyết bị dọa sợ, vội ngăn anh lại: “Không được!”

Cố Trí Dương nhíu mày, ý cười dần nhạt đi: “Làm sao vậy, em vẫn cảm thấy anh không đáng tin à?”

“Không phải, em và Tinh Duyệt vẫn chưa kết thúc hợp đồng, không thể tuyên bố chuyện tình cảm được.”

Hiện tại Quách Mậu Tuyết là diễn viên trực thuộc công ty giải trí truyền thông Tinh Duyệt, trên hợp đồng có quy định rõ ràng, trong thời gian ký kết, cô không được công khai chuyện tình cảm.

Cô không nhắc thì Cố Trí Dương cũng quên mất: “Còn mấy năm?”

“Nửa năm nữa.”

“Ừm, đến lúc đó em qua chỗ anh đi.”

Cố Trí Dương đã thành lập phòng làm việc riêng, ký hợp đồng với không ít nghệ sĩ.

Quách Mậu Tuyết không đồng ý cũng không phản đối.

“Tinh Duyệt chỉ nói không được công khai chuyện tình cảm, chứ không nói không được vụng trộm yêu đương.

Cho nên, anh cảm thấy yêu ngầm–” Anh nâng mắt lên, lười biếng nói, “rất kích thích đấy, em cảm thấy thế nào?”

“…”

“Hay là bây giờ chúng ta làm chuyện kích thích hơn đi?”

“Làm gì?”

“Em.”

“…”

Người này chính là như vậy, ở bên ngoài thì là nam thần lạnh lùng cấm dục, đóng cửa lại liền trở thành lưu manh.

Suốt ngày chỉ biết trêu chọc cô, da mặt còn dày nữa.

Nhưng mà Quách Mậu Tuyết phát hiện, cô không hề ghét dáng vẻ lưu manh của anh.

Có rất nhiều người từng nói với cô, ngành giải trí này, tốt xấu lần lộn, không phải ai cũng trụ được.

Nhưng cô vẫn từng bước từng bước đi tới ngày hôm nay.

Không phải là vì cô rất lợi hại.

Mà là luôn có một người, ngăn cản mọi chông gai giúp cô.

Thật ra, cô vẫn luôn biết.

Tuy anh rất không chính chắn, miệng lưỡi dẻo quẹo, nhưng lại khiến cô đặc biệt yên tâm.

Mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ mỉm cười với cô: “Cứ làm chính mình là được, anh ở đây.”

“Cố Trí Dương.” Cô gọi tên anh, nhón chân lên hôn môi anh.

Anh tiến lên hai bước, đè cô dán lên cửa, nụ hôn này có hơi bỡ ngỡ, mang theo vài phần nóng bỏng, lúc răng môi chạm vào nhau giống như bị điện giật, khiến cho thân thể hai người càng gần nhau hơn.

Lúc Quách Mậu Tuyết bị anh hôn đến mơ màng, cô cảm nhận được cơ thể anh bắt đầu khác thường.

Một giây sau, anh đẩy cô ra.

Đôi mắt đào hoa kia màng theo vài tia mê hoặc, thấp giọng nói: “Thế nào, em thật sự muốn làm chuyện kích thích hả?”

“Không được sao? Em đã 28 tuổi rồi, cũng không phải trẻ vị thành niên nữa.”

Cố Trí Dương sững sờ, sau đó anh cười, bóp bóp mặt cô: “Hôm nay làm sao vậy, có phải được anh tỏ tình nên vui đến ngốc rồi không? Muốn hả?”

“Ừm, anh có muốn không?” Cô ôm lấy cổ anh, muốn hôn anh.

Chết tiệt!

Cố Trí Dương cắn răng, ngăn cô lại: “Quách Mậu Tuyết, anh là một người đàn ông bình thường đấy, nếu em còn không ngoan ngoãn anh sẽ không khách khí đâu.”

“Ai cần anh khách khí?”

“Trong nhà anh không có bao.”

“Vậy anh đi mua.”

“…”

Cố Trí Dương cảm thấy hơi sai sai, anh sờ lên trán cô: “Rốt cuộc hôm nay em uống rượu gì thế?”

Hai gò má của Quách Mậu Tuyết đỏ bừng.

Lúc nãy anh còn tưởng cô thẹn thùng, bây giờ nhìn lại, có vẻ là tác dụng của cồn.

Anh không nhịn được chửi thề: “Tối hôm qua em uống say rồi tra tấn anh vẫn chưa đủ hả, bây giờ lại tiếp tục?”

“Sớm muộn gì anh cũng bị em làm nội thương.” Anh bế cô đi lên phòng ngủ trên tầng.

Đặt cô xuống, đắp chăn cẩn thận xong, Cố Trí Dương bất đắc dĩ dặn cô: “Em nằm yên ở đấy, đừng có nhúc nhích, anh đi lấy nước cho em.”

Vừa nói xong, liền bị Quách Mậu Tuyết bắt lấy cổ tay.

Cô ngồi dậy, ôm anh từ phía sau: “Em không say…”

Thân thể mềm mại của cô dán lên lưng anh, còn cọ cọ nữa, Cố Trí Dương cảm thấy cả người mình đều trở nên căng thẳng.

“Đến mức này rồi mà còn sợ mất mặt, dám nói không say hả? Em ngoan ngoãn nằm xuống đi.” Giọng của anh có hơi khàn khàn.

“Không nằm.”

“…”

Anh không còn cách nào khác, đành ôm cô vào lòng, xoa huyệt thái dương giúp cô, giọng nói đã dịu dàng hơn rất nhiều: “Tuyết nhi nghe lời nhé, em mau ngủ đi, nếu không lát nữa sẽ đau đầu đấy.”

Cánh tay nhỏ bé của cô ôm lấy khuôn mắt tuấn tú của anh, lông mi dài khẽ rung, cô mấp máy môi: “Cố Trí Dương, anh yêu em không?”

Anh nắm chặt lấy tay cô, hôn lên đầu ngón tay cô: “Cô gái ngốc, nếu không yêu em thì sao lại cưng chiều em nhiều năm như vậy được?”

“Thế mà hôm nay anh mới chịu tỏ tình, đã vậy còn không chịu tỏ tình đàng hoàng, con mắng em là heo.” Cô gái trong lòng anh có hơi tức giận, “Trước đây, anh đối xử với em lúc nóng lúc lạnh, thi thoảng thì khua môi múa mép trêu ghẹo em, thi thoảng lại làm như không quen anh.”

“Anh sợ em bị công kích nên mới không dám lại gần em.” Anh kéo cô lại, hôn lên trán cô, “Anh cho rằng Tuyết nhi sẽ hiểu.”

“Đúng rồi, fan của anh có vài người rất điên cuồng.

Mấy cô ấy còn mắng em, nói em quấn lấy anh.”

“Sau khi em và Tinh Duyệt kết thúc hợp đồng, anh sẽ nói cho mọi người biết, anh rất yêu em, chỉ yêu mỗi em.”

Quách Mậu Tuyết ở trong lòng anh lắc đầu: “Vô dụng thôi, em cũng quen rồi.

Bây giờ em có rất nhiều fan, họ sẽ che chở cho em.”

Lúc say, Quách Mâu Tuyết nói chuyện rất đáng yêu, Cố Trí Dương nghe xong liền buồn cười, anh thấp giọng dỗ dành cô: “Ừm, bây giờ Tuyết nhi nhà chúng ta rất lợi hại, có rất nhiều fan, mấy cô ấy sẽ che chở cho em.”

“Tuyết nhi ngoan ngoãn đi ngủ có được không?”

“Không được.”

“Không buồn ngủ hả?”

“Ừm.”

“Vậy em muốn làm gì?”

“Làm cái chuyện mà anh bảo kích thích.”

Cố Trí Dương nghẹn lời: “… Em đấy, uống say rồi thì không biết xấu hổ là gì nữa.”

Anh thở dài: “Xem ra mấy năm nay anh đã chiều em hư mất rồi, anh phải tự kiểm điểm lại mới được.”

Mấy giây sau đó…

Quên đi,

Không kiểm điểm nữa.

Anh cũng đâu phải hòa thượng, nếu còn nhịn nữa, anh sẽ phát điên mất!

Anh nâng cằm cô lên, nhìn vẻ mặt say khướt kia, yết hầu anh khẽ nhấp nhô: “Nếu như lúc tỉnh lại em không nhớ được gì thì cứ coi anh là tên cầm thú mà đánh.”