Lục Đình Trấn nghe Chương Chi Vi nói hết, anh không đưa ra bất cứ lời phản hồi nào.
Chương Chi Vi xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, trước giờ cô không được may mắn, hôm nay cũng vậy, chọn ngay ngày thời tiết xấu để gặp mặt thương lượng, ngoài cửa xe toàn là sương mù.
Mặc dù “Luật dự thảo kiểm soát ô nhiễm không khí” đã được ban hành cách đây mười năm để cho London bớt phải gánh chịu những rắc rối bởi tình trạng ô nhiễm không khí do khói bụi công nghiệp gây ra, nhưng khí thải do ô tô thải ra ngày nay vẫn là một loại ô nhiễm nghiêm trọng. Qua kính xe ô tô, Chương Chi Vi có thể thấy rõ những bậc cha mẹ giơ biển biểu tình bên đường, họ dắt theo những đứa trẻ mang mặt nạ phòng độc, tay cầm băng rôn biểu ngữ, phản đối việc trong xăng có lẫn chì.
Không hiểu sao Chương Chi Vi lại cảm thấy đôi mắt cay xè, có lẽ hôm qua cô sử dụng mắt quá lâu.
Xe dừng lại trước cửa nhà hàng.
Lúc xuống xe, Lục Đình Trấn vươn tay đỡ Chương Chi Vi, sau mấy giây do dự cô không hề né tránh, bám vào cánh tay anh, mượn lực từ anh.
Nơi này quả là nhà hàng điểm tâm sáng kiểu Quảng Đông, Chương Chi Vi ăn rất chậm, nghe Lục Đình Trấn kể lại những chuyện đã xảy ra trong hai năm qua.
Chương Chi Vi thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn chú nhiều.”
Cô những tưởng đối phương sẽ nói: “Dù thế nào, tôi vẫn là chú của em”, bởi vì cô và Lục Đình Trấn quá hiểu nhau, đến mức gần như họ có thể đoán được đối phương sẽ nói câu gì tiếp theo.
Nhưng Lục Đình Trấn không nói gì, chỉ cầm tách trà lên uống một hơi cạn sạch.
“Khi em không còn ở đó, tôi đã nghĩ rất nhiều.” Lục Đình Trấn nói: "Ban đầu, tôi cứ tưởng em đã chết.”
Lần này Chương Chi Vi không ngắt lời anh, cũng không cố tình làm anh cứng họng.
“Lúc đó tôi đã nghĩ, tôi có lỗi với em, em còn trẻ như vậy, còn cả tương lai rộng mở.” Lục Đình Trấn siết chiếc cốc trong tay: "Nói trắng ra thì lúc đó tôi rất hối hận vì đã không nhận lời em ngay từ ban đầu… Tôi, Vi Vi, tôi chưa từng nghĩ muốn lấy ai khác làm vợ.”
Chương Chi Vi không biết phải phản ứng thế nào.
Trước đây cô vô cùng mong mỏi nghe được câu nói này của đối phương, cô tha thiết trông chờ, hỏi bóng hỏi gió, cô thích anh đến độ dường như cả thế giới này chỉ có một mình anh.
Nếu như khi ấy nghe được câu này, cô chắc chắn sẽ vui mừng xiết bao, ôm chầm lấy anh mà kêu lên thật to.
Chương Chi Vi chậm rãi ăn miếng sủi cảo tôm trong suốt bóng bẩy..
“Sau đó tôi mới biết em vẫn còn sống, tôi rất vui, Vi Vi à. Lục Đình Trấn nói: "Tôi chưa bao giờ vui như vậy. Sau cảm giác vui mừng, tôi lại lo em một thân một mình ở bên ngoài, ăn uống có quen không, ngủ có ngon không. Tôi lo em đói khổ, lo em bị người ta ức hiếp.”
Lo đến nỗi mọc cả tóc bạc.
Chương Chi Vi nói: “Tôi đã gặp được rất nhiều người tốt.”
“Phải.” Lục Đình Trấn mỉm cười: "Tìm được em rồi tôi mới nhận ra, em giỏi giang hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.”
Chương Chi Vi ăn hết miếng sủi cảo tôm thấm đượm nước canh trong, thịt tôm chắc. Cô nghe thấy Lục Đình Trấn nói: “Nếu em không muốn làm bà Lục, thế thì sau này tôi cũng chẳng lấy vợ nữa.”
Một câu nói đầy thản nhiên, nhưng lại khiến Chương Chi Vi ngây ngẩn tại chỗ.
Chương Chi Vi hỏi: “Vì sao?”
“Lúc còn ở trên xe, em hỏi tôi lấy thân phận gì trợ cấp em.” Lục Đình Trấn nói: "Thân phận mà tôi muốn, em không thể cho tôi. Nhưng tôi cũng không muốn chỉ dừng lại ở thân phận người chú này.”
“Những chi phí tôi bỏ ra cho em đi học trước đây đều là tôi cam tâm tình nguyện, em không cần phải báo đáp lại, Vi Vi à...” Lục Đình Trấn gắp phần sủi cảo tôm của mình đặt trước mặt Chương Chi Vi: "Bao năm qua, niềm vui mà em mang lại cho tôi còn đáng quý hơn những khoản tiền kia rất nhiều.”
Chương Chi Vi cúi đầu, sống mũi cay cay.
“Tôi chỉ mong là...” Lục Đình Trấn dừng lại, anh từng hứa là không nói những lời dối lòng với Chương Chi Vi. Ngập ngừng giây lát, anh mới nói tiếp: “Tôi chỉ mong em có thể sống thoải mái hơn chút.”
Cuối cùng Chương Chi Vi vẫn ăn miếng sủi cảo tôm anh gắp cho cô.
Hai người bình tĩnh nói xong chuyện này, Chương Chi Vi muốn trả tiền bữa ăn nhưng Lục Đình Trấn ngăn cô lại, tự mình trả tiền bữa sáng.
“Đây là bữa điểm tâm sáng tôi tha thiết mời em đi ăn.” Lục Đình Trấn nói: "Nhất định phải để tôi trả tiền.”
Chương Chi Vi hơi sửng sốt, cô chưa từng nghe thấy Lục Đình Trấn dùng chữ “tha thiết mời” này.
Có lúc nào anh tha thiết mời mọc người khác.
“Không cần đâu.” Chương Chi Vi đáp: "Cảm ơn, nhưng tôi không thiếu gì cả.”
Lục Đình Trấn vẫn cho người lái xe đưa cô về. Đúng là hôm nay thời tiết không đẹp chút nào, bông tuyết li ti rơi lác đác từ trên trời, càng lúc càng lớn. Nhưng chiếc xe vẫn suôn sẻ đến trước nhà trọ của Chương Chi Vi, trong nhà không có ai khác, những người kia hoặc là đến trường đi học, hoặc đi chơi, chỉ có mình Chương Chi Vi đứng trên bậc tam cấp. Cô nói lời từ biệt với Lục Đình Trấn, trong lòng cũng rõ, có lẽ mai sau chẳng còn gặp lại.
Chương Chi Vi không đủ kiên định, cô sợ mình dao động nên mới lựa chọn rời xa hoàn toàn.
Hôm nay máy sưởi trong nhà khá ấm, thời gian vẫn còn rất sớm, Chương Chi Vi hoàn thành xong bài tập trong giáo trình, viết chữ đến khi mỏi cổ tay mới lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ rồi trông thấy chiếc xe kia vẫn đậu ở chỗ cũ, không hề xê dịch.
Chương Chi Vi vô thức đứng dậy, rồi lại từ từ ngồi xuống.
“Bên ngoài lạnh như này...” Chương Chi Vi đắn đo mấy giây, cắn răng nói: “Chú vào trong nhà chờ đi.”
Lần đầu tiên Lục Đình Trấn đặt chân vào ngôi nhà này trong khi có được lời mời của Chương Chi Vi. Trong nhà đã ấm hơn lần trước rất nhiều, Chương Chi Vi rót rượu để anh tạm thời sưởi ấm cơ thể.
“Lần trước anh Gà Đen nói vú Trần không may bị ngã.” Chương Chi Vi chủ động gợi chuyện, cô hỏi: “Bà ấy đã ngần này tuổi, ngộ nhỡ để lại tật...”
Chương Chi Vi lặng thinh, Lục Đình Trấn ngồi sang chỗ khác trong căn phòng, nhìn cô gái đang khóc thút thít trên sofa. Anh vô thức muốn hút thuốc, cầm sẵn bật lửa nhưng cuối cùng vẫn buông tay ra. Ở giữa căn phòng còn có nến huân hương Chương Chi Vi vừa đốt ban nãy, trong làn khỏi lượn lờ Lục Đình Trấn ngồi đó nhìn cô.
“... Chú không nên đến đây, tôi đã cố gắng để mình lãng quên rồi mà.” Chương Chi Vi khẽ lẩm bẩm, nghe giọng không thể phân biệt rõ là say rượu hay mất khống chế, cũng chẳng thể biết được đang nói mình hay nói người khác: "Rốt cuộc phải thế nào thì chú mới chịu buông tha tôi?”
Anh nhớ mang máng, ba năm trước, sau khi hai người vừa trải qua hoan ái, cô ngồi trên giường với dáng vẻ tràn đầy sức sống, ôm chăn, vừa hân hoan vừa thẹn thùng mà hỏi anh.
“Cháu có thể ở bên chú mãi mãi không?”
Anh đã bỏ lỡ mất rồi.
Khi cô còn dành cho anh tình cảm nhiệt tình chân thành và niềm hi vọng lớn nhất, anh đã bỏ lỡ mất rồi.
Lục Đình Trấn đặt chiếc bật lửa bạc lên trên bàn, im lặng nhìn cô gái ngồi trên sofa thật lâu. Cuối cùng anh đứng dậy, rời khỏi căn nhà này.
Trong gió tuyết, Lục Đình Trấn khởi động chiếc xe không có bất cứ trục trặc nào một lần nữa.
...
Ngày Lục Đình Trấn về nước là một ngày trời quang, thời tiết rất đẹp, Chương Chi Vi không đến tiễn anh. Cô phơi nắng đọc sách ở nhà, chỉ có đàn bồ câu trắng đậu trên bục cửa sổ. Chương Chi Vi mở cửa sổ ra, rải ít vụn bánh mì ở đó, gác cằm trên cánh tay, ngắm những chú bồ câu đang ăn vụn bánh mì.
Những chú chim dễ thương tự do tự tại. Sau khi ăn no, chúng vỗ cánh bay đi, hoàn toàn không để tâm đến điều gì khác.
Khi một tuần mới sắp sửa ghé đến, Chương Chi Vi muốn giải sầu, một mình đến York chơi.
York là cửa ngõ chính dẫn đến hạt Bắc Yorkshire, nơi giống một thị trấn thời trung cổ. Chương Chi Vi cố gắng tránh ra đường sau khi mặt trời lặn, nhưng trước đó, cô đã đến thăm nhà thờ lớn York Minster vĩ đại, cũng như Bảo tàng Yorkshire.
Chương Chi Vi đã lập kế hoạch rõ ràng cho mình, đợi chuyến du lịch ngắn hạn này kết thúc, trở về Coventry, cô sẽ tìm một việc làm thêm mới, tiếp tục chăm chỉ học hành.
Sau khi ăn hết một phần cá hồi hạt dẻ một mình, Chương Chi Vi chưa kịp rời khỏi con phố dài này thì đã bị kéo vào con hẻm bên cạnh. Bóng tối bủa vây, thể lực chênh lệch khiến cô chỉ đành để đối phương lôi về phía trước. Chương Chi Vi định mở miệng kêu cứu nhưng có người nhanh tay lẹ mắt, chúng lấy khăn bịt chặt miệng mũi của cô trước khi cô lên tiếng, cho đến khi cô rơi vào hôn mê vì thiếu dưỡng khí.
Khi tỉnh lại, Chương Chi Vi thấy mình đang ở trong căn phòng sáng sủa, tay chân đều bị trói, trong miệng bị nhét một miếng giẻ để tránh cô tri hô và ngăn không cho cô cắn lưỡi.
Cô nằm trên sofa, quần áo vẫn nguyên vẹn, chìa khóa vẫn nằm trong túi, dán chặt vào da thịt.
Chương Chi Vi mất mấy phút mới điều khiển bộ não trì trệ hoạt động trở lại. Cô thấy may mắn vì mình không có thêm vết thương nào, cũng thắc mắc vì sao đối phương phải tốn công tốn sức bắt cóc một người nhìn có vẻ nghèo kiết xác như cô.
Đợi mãi đến nửa tiếng sau, hai người nói tiếng Quảng Đông đưa cô vào trong gian phòng có điện thoại.
Trên mặt của tên cầm đầu có một vết sẹo do đạn bắn sượt qua, trông dữ tợn vô cùng. Hắn đang nói chuyện điện thoại. Khi Chương Chi Vi bị hai người kia đẩy vào phòng, hai tay bị trói chặt, cơ thể lảo đảo, bất cẩn đập vào cạnh bàn. Chương Chi Vi không kêu một tiếng nào, chiếc bàn phát ra âm thanh bí bách.
Gã đàn ông kia nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên, nhìn cô từ trên xuống dưới rồi lại đặt ống nghe lên tai.
Thật ra Vi Vi có tình cảm với Lục Đình Trấn... chỉ là mình không muốn viết quá nhiều về tình cảm trong lòng cô ấy, như thế chứng tỏ những chuyện mà cô ấy làm trong mấy năm qua đều là vô nghĩa, giống như chỉ cần Lục Đình Trấn đối tốt với cô ấy một chút là cô ấy vẫn chạy về phía anh như trước đây, cũng thể hiện “bài học” cho Lục Đình Trấn do cái thói tự cao của anh gây ra cũng không đến nơi đến chốn.
Vi Vi chắc chắn có tình cảm với Lục Đình Trấn, nếu không cô sẽ không kích động hay thậm chí là cởi đồ trút giận trong lúc cãi vã, sẽ không hẹn Lục Đình Trấn đợi đến thứ Tư tuần sau nói chuyện lại.
Cảm xúc kích động trong khi cãi vã cũng có nguyên nhân, mình nhớ là mình đã từng viết Vi Vi rất sợ Lục Đình Trấn làm hại hoặc đe dọa những người xung quanh cô ấy, tình cờ lúc đó Lục Đình Trấn lại dùng cách “đâm xe” để ngăn cô bỏ đi cùng Ryan. Sau này thái độ của Vi Vi trở nên ôn hòa, cũng là vì thấy Lục Đình Trấn không làm hại bạn bè của cô, cô hiểu ra rằng bây giờ anh không dùng thủ đoạn uy hiếp nữa.
Vả lại, biết được Lục Đình Trấn tìm cô hai năm, Vi Vi cũng biết anh yêu mình, chỉ là Vi Vi của hiện tại không chỉ cần được yêu nữa, vì cô đã nhìn thấy một cuộc sống khác chưa từng có trong môi trường sống trước đây, nhìn thấy cuộc sống độc lập của nữ giáo sư độc thân.
Lục Đình Trấn là một người sáng suốt, ngay từ ban đầu dù yêu Vi Vi, anh cũng đưa cô đi học, bồi dưỡng cô, nhưng anh cũng có những hạn chế vào thời đại đó, tức là anh cho rằng Chương Chi Vi trở thành “Lục Chương Chi Vi” là một chuyện bình thường (Vấn đề này có thể tham khảo giới chính khách thương nhân vào thời đại đó, về cơ bản phụ nữ đều mang họ chồng, rất nhiều phụ nữ đều có tên bốn chữ, đó là tính hạn chế vào thời điểm đó.) Trước đây có bạn độc giả nói rất đúng, bởi vì từng nuôi dạy Chương Chi Vi, cho nên nhiều khi Lục Đình Trấn mang tư tưởng của bề trên. Cho đến hai chương trước, sau khi thấy phản ứng của lão Tứ, anh mới nhận ra mình chưa hoàn toàn tôn trọng Vi Vi.
Trước đây Vi Vi yêu mà không có được, cô biết cuộc sống như vậy khổ sở đến đâu, vì vậy cô không muốn đặt hi vọng vào Lục Đình Trấn giống như trước. Cô muốn tự tạo cảm giác an toàn cho mình, cho nên cô đã lựa chọn con đường độc lập này. Truyện cũng từng nhắc đến tình tiết cô đã không ngừng nhắc nhở mình, phải vạch rõ giới hạn, nếu không sẽ không cầm lòng được mà chìm đắm. Cô có tình cảm với Lục Đình Trấn, những chuyện tốt đẹp trước đó cũng là thật, yêu cũng là thật, vì vậy sẽ là HE. Bản thân cô ấy cũng biết nên mới hạ quyết tâm cắt đứt liên lạc, không để tình cảm này kéo mình giẫm phải vết xe đổ một lần nữa.