Người người đều sợ Lục Đình Trấn, chỉ riêng Chương Chi Vi là không sợ.
Trường học của Chương Chi Vi là anh chọn, nhà cũng là anh mua, miếng băng vệ sinh đầu tiên trong đời cô cũng là anh đưa cho cô, cô không thể hiểu được cảm xúc của Lục Đình Trấn, nhưng cô biết đối phương sẽ không hại cô.
Có điều Lục Đình Trấn không thích cô như cô yêu anh.
Chương Chi Vi vừa ấm ức vừa mong đợi. Vú Trần đang hầm canh trong bếp, tuổi tác của bà ấy đã cao, tai cũng không còn thính nữa. Gò má Chương Chi Vi vương lệ, nói huỵch toẹt: “Ông chủ Lục muốn chọn vợ cho chú kìa.”
Lòng bàn tay anh cứng rắn, cảm giác cồm cộm khiến tay cô hơi đau. Cõi lòng Chương Chi Vi chua xót, lại nghe Lục Đình Trấn nói: “Được rồi, đừng giận dỗi nữa, mấy ngày nữa đưa cháu đi chơi, nhé?”
Chương Chi Vi ngẩng lên nhìn anh, hỏi: “Chú Lục dẫn cháu gái đi chơi, hay là dẫn bạn gái bé nhỏ đi chơi?”
Tính tình của cô vẫn ương bướng như thế này, chỉ cần Lục Đình Trấn không nghe theo hay không gật đầu, cô sẽ một mực giở trò giận dỗi với anh.
Chương Chi Vi vui như điên, choàng hai tay qua cổ anh, ghé lại gần hôn chụt vào má anh một cái rõ kêu. Lục Đình Trấn không hút thuốc, mùi hương cơ thể sạch sẽ dễ chịu. Dường như Chương Chi Vi thích những điều vô lý, vô duyên vô cớ muốn gần gũi với anh, vô duyên vô cớ muốn bám dính lấy anh không rời, giống như một khối bánh nếp rơi vào trong sữa bột, Chương Chi Vi ôm chặt Lục Đình Trấn, áp má lên lồng ngực anh, chỉ nghe thấy một tiếng thở dài của anh.
Lục Đình Trấn tuân thủ lời hứa, nếu anh đã nói sẽ không động vào cô trước khi cô học thành tài rồi quay về, anh sẽ thật sự không động vào cô dù chỉ một chút.
Dù cho Chương Chi Vi công khai hay ngầm ra hiệu, anh đều giữ vững lòng mình. Khi vú Trần có mặt ở đó, Chương Chi Vi ít nhiều cũng tiết chế phần nào, không thể làm này nọ với Lục Đình Trấn trước mặt bà. Nhưng đằng sau đó, cô hoặc là chui vào lòng anh đọc sách, hoặc lúc xem tivi cùng anh, tay chân của cô không được tính là “thục nữ”, khi sờ chỗ này, lúc nắn chỗ kia, đôi khi không nhịn được còn cắn anh cách lớp áo sơ mi. Lục Đình Trấn bị cô cắn đến khi vừa bực vừa buồn cười, giữ lấy cằm cô.
Gà Đen sực tỉnh, liếc trộm Chương Chi Vi đang ôm má, cười ngượng ngùng.
Chương Chi Vi không cảm thấy mất lịch sự, cô đã thành niên, nghe mấy lời thô lỗ cũng chẳng thấy làm sao. Nhưng lão Tứ và Gà Đen rõ ràng vẫn xem cô là cô cả cành vàng lá ngọc, trên thực tế...
Lẽ ra họ phải gọi cô một tiếng chị dâu.
Kể ra cũng thú vị, hồi nhỏ Gà Đen đi theo A Man, Chương Chi Vi gọi anh ấy là “Chú Gà Đen”, về sau nếu mà cô thật sự lấy Lục Đình Trấn, thế thì Gà Đen phải gọi cô là chị dâu... Chương Chi Vi càng nghĩ càng thấy thú vị, định khi nào về nhà sẽ kể lại chuyện này cho Lục Đình Trấn.
Trên đường về nhà, xe họ đi ngang qua một quán bán mì hoành thánh cùng cà ri cá viên, Gà Đen kêu đói bụng, nằng nặc đòi xuống xe đi mua.
Lão Tứ nghiêng người ấn đầu anh ấy xuống, bắt anh ấy ngồi yên, sẵng giọng quát: “Về chỗ ngồi im đi.”
Chương Chi Vi nhịn cười, cô chậm rãi ăn hết cá viên. Gà Đen chu đáo, còn xin quán ăn tờ báo cũ để Chương Chi Vi trải lên đùi, tránh cho nước cà ri rơi xuống váy.
Nước cà ri rơi xuống, nhỏ vào một chuyên mục trên báo. Đây là một tờ báo trong năm nay, đề cập đến một tên đồ tể trong đêm mưa, tên hung thủ giết người hàng loạt tàn nhẫn này đã sát hại nhiều vũ công nữ và một học sinh, nhưng không hề ăn năn hối lỗi. Chương Chi Vi và bạn bè đã từng lên án đối phương, chỉ là bây giờ nhìn lại cô không tránh khỏi cảm giác nôn nao ghê tởm, ngay cả cá viên trong tay cũng chẳng còn mùi vị nữa. Cô xoay mặt ra ngoài cửa sổ, ngắm phong cảnh bên ngoài, Chương Chi Vi bất chợt nghĩ đến những lời của lão Tứ.
Người ngoài chỉ nhìn thấy nhà họ Lục có gia nghiệp đồ sộ, giàu có vẻ vang, còn Chương Chi Vi biết người trong đó có ai là chưa liếm máu trên lưỡi dao sắc. Người bố nuôi A Man của cô chết vì bảo vệ ông chủ Lục, dùng mạng sống để đổi lại một con đường thoát thân khác cho cô. Chương Chi Vi thậm chí còn không được gặp A Man lần cuối, lúc Gà Đen đưa cô tới bệnh viện, cô chỉ nhìn thấy A man đã được lau sạch máu me, an tĩnh nằm trên chiếc giường trắng tinh.
Chương Chi Vi đã đổi hai người bố, ông chủ Lục mới đón cô về nhà.
...
Cơn đau do răng khôn gây ra còn nặng hơn Chương Chi Vi lường trước, cô được Lục Đình Trấn nuôi thành cô chủ đỏng đảnh, càng lớn càng không chịu được khổ, không chịu được đau. Tuy cô sống trong cảnh bần hàn, ra đời trong căn nhà dột nát, rồi lớn lên từ con ngõ tối tăm, xung quanh toàn những người buôn bán nhỏ lẻ hoặc những người buôn hương bán phấn. Lúc nào có bão to có thể cuốn bay mái nhà của tiệm cắt tóc đầu ngõ, nhà cửa không hứng được ánh nắng mặt trời, vừa chật chội vừa tù túng... Trong hoàn cảnh sống như vậy, thế mà Chương Chi Vi chưa bị ăn đánh một lần nào. Bố mẹ của cô đều là người được ăn học, dạy cô đọc chữ ngâm thơ, dạy cô học tiếng Anh, phép tính.
Dù Chương Chi Vi phạm lỗi sai, bố mẹ cũng tỏ thái độ văn minh, bảo ban cô từng chút một. Sau này bố mẹ qua đời, A Man nhận nuôi cô. Ông ấy sống trong căn nhà cũ nát của mình, nhưng lại nhờ vả anh em làm một căn gác mái mới cho Chương Chi Vi, để cô ngủ trên gác, mua giày búp bê và váy công chúa cho cô, tết tóc thắt nơ bướm cho cô, dùng tiền thưởng của mình mua cho Chương Chi Vi chiếc cặp sách hợp mốt nhất.
Rồi sau đó, A Man cũng ra đi.
Chương Chi Vi chuyển đến sống ở nhà họ Lục, không lo ăn không lo mặc, ông chủ Lục nhớ ơn cứu mạng của A Man, trong nhà không ai dám đụng chạm Chương Chi Vi. Ngay cả vú Trương lúc nào cũng cau có khó ở, cũng từng bế cô lên, cọ vào mặt cô một cách thân thiết khi cô còn nhỏ.
Chuyện đau khổ lớn nhất mà Chương Chi Vi từng nếm trải chính là cái ngày phát sinh quan hệ với Lục Đình Trấn, cô gần như giãy dụa muốn trèo ra khỏi bồn tắm, muốn co người lại như một con ốc sên, sống chết bảo vệ mình. Nhưng vỏ ốc đã bị lấy đi, bị tách ra, Chương Chi Vi hoàn toàn không có khả năng bảo vệ mình. Tình yêu của cô có thể khiến một thiếu nữ đối mặt với người mình yêu bằng thái độ dâng hiến, nhưng không thể xoa dịu cơn đau khó chịu.
Lục Đình Trấn không hề dịu dàng, cho tới ba ngày sau, Chương Chi Vi mới thử cố gắng từ trong nỗi đau tìm ra chi tiết chứng tỏ Lục Đình Trấn yêu mình.
Cơn đau răng khôn tất nhiên không thể so với cơn đau lúc ấy, nhưng đây là một cuộc chiến dai dẳng. Chương Chi Vi có một thói quen kỳ cục, cô thích dùng tăm bông chọc vào chỗ răng khôn sưng đau, sau đó ngậm cục đá nhắc nhở mình không được động vào chỗ đấy nữa. Lần sau không nhịn được cơn ngứa tay, cô lại lặng lẽ chạm vào chỗ răng khôn, tựa như cô có thể từ trong chuyện này tìm thấy cảm giác vừa đau vừa xót như lúc làm với Lục Đình Trấn.
Cô vẫn phấn đấu học hành, bỏ công bỏ sức đến mức ngay cả Lục Đình Trấn cũng không nhìn nổi nữa, phải bảo cô chăm ra ngoài đi lại, đi giải khuây với bạn bè. Chương Chi Vi không có nhiều bạn, chỉ có một mình Mạnh Bội San. Cô ấy là con nhà có truyền thống làm bác sĩ, bố và anh trai là bác sĩ, học thẳng lên tiến sĩ. Nhà cô ấy vừa mua nhà mới, có điều vẫn đang trang hoàng, vì vậy cô ấy vẫn ở trong nhà cũ.
Nhà của Mạnh Bội San ở trong tòa cao ốc ở vịnh Đồng La, hơn chục tầng, mỗi tầng có khoảng mười lăm hộ gia đình, có thang máy. Nhà họ mua hai căn hộ hơn sáu mươi mét vuông, đập thông với nhau, vì vậy không gian trong nhà lớn hơn những căn hộ khác. Chương Chi Vi cũng được coi là “khách quý”, mỗi lần đến nhà, bố của Mạnh Bội San đều rất khách sáo. Tự cô thấy không thoải mái, lâu dần cô chỉ hẹn gặp Mạnh Bội San ở trong trung tâm thương mại ở lầu dưới.
Thi thoảng họ cũng bắt gặp cặp đôi đi thuê phòng, Mạnh Bội San đều cười khúc khích, tâm tư cô ấy đơn thuần, là một đóa hoa trong nhà kính được bố mẹ che chở cẩn thận.
Chỉ có mình Chương Chi Vi nhìn chằm chằm vào đôi tình nhân như có điều nghĩ ngợi, chuyện đó sung sướng lắm hay sao? Vì sao mỗi cặp đôi mà cô nhìn thấy đều tỏ ra thân mật gần gũi, vì sao mấy người phụ nữ đều cười tươi như hoa?
Chương Chi Vi không hiểu, cô nghĩ rằng chuyện ấy giống hi sinh hơn.
Nhưng Lục Đình Trấn không cần sự hi sinh của cô.
Chắn chắn là anh cũng thấy sung sướng, nhưng chưa biết chừng cũng không sung sướng, vì có dâng tận miệng anh cũng chẳng cần.
Đúng là kỳ lạ.
Chớp mắt đã gần đến cuối năm, ông chủ Lục và bà Lục muốn đi Tu viện Vạn Phật dâng hương, cúng bái.
Người làm ăn đa phần đều mê tín, tìm kiếm phong thủy, tin vào các bậc thầy, thờ phục Phật Thích Ca, Chương Chi Vi cũng đi cùng người nhà họ Lục. Ngày hôm nay người đến dâng hương cúng bái nườm nượp trong bảo tháp cao chín tầng. Cô không tin nhân quả báo ứng, ngẩng đầu nhìn câu đối, những dòng chữ thư pháp bằng bút lông.
*Tạm dịch nghĩa: Ai lên bảo tháp mọi việc sẽ được thuận lợi như ý, trời ban phước lành, phúc tinh cao chiếu.
Lục Đình Trấn cũng có mặt, mấy người họ cùng đi gặp một vị cao tăng. Trước khi ra về, vị cao tăng lại mời anh ở lại.
Chương Chi Vi những tưởng ông ta muốn nói mấy lời bùi tai gì đó, nhưng ông ta lại vuốt râu, nghiêm nghị hỏi Lục Đình Trấn: “Thí chủ có muốn theo ta xuất gia chăng?”
Chương Chi Vi không giữ được bình tĩnh, kêu lên: “Hả?”
Lục Đình Trấn cũng không nhịn được cười, nói: “Tục niệm của con chưa dứt, sợ không thể quy y.”
Vị cao tăng lại hỏi: “Có thể nói chuyện riêng không?”
Nói chuyện riêng gì chứ?
Lục Đình Trấn cuối cùng vẫn ở lại.
Chương Chi Vi và bà Lục đi ăn món chay trước, trong tu viện có nhà bếp làm món chay, có những món chay theo kiểu rim. Khoảng chừng hơn mười phút sau, Lục Đình Trấn bình thản đi tới, trên cánh tay có thêm một chuỗi tràng hạt rất đẹp, không phải gỗ. Thấy Chương Chi Vi tò mò, anh cởi ra, quăng cho cô chơi với vẻ không coi trọng: "Tặng đấy.”
Ông chủ Lục hỏi han: “Cao tăng đã nói những gì?”
Chương Chi Vi mím môi, mắt cô sáng rực, cầm chuỗi tràng hạt ngắm đi ngắm lại, đeo vào tay mình. Lục Đình Trấn đã tặng cô rất nhiều thứ, nhưng chuỗi tràng hạt này có thêm một ý nghĩa khác, cô rất thích.
Có điều Chương Chi Vi đang theo học trường công giáo, tất nhiên không thể đeo thứ này. Lúc đi học cô sẽ cởi ra, đợi về đến nhà cô lại đeo vào tay. Cô rất thích chuỗi tràng hạt này, cũng nâng niu nó như báu vật, gần như không rời tay. Mạnh Bội San trêu cô, hỏi cô có phải sắp cạo đầu làm ni cô không?
Chương Chi Vi bĩu môi: "Mình đây là thành kính hướng Phật.”
Nhưng tiếc là người ngoài không biết, vẫn có rất nhiều nam sinh ngấp nghé theo đuổi cô. Dáng dấp Chương Chi Vi không tệ, mắt hạnh má đào, một gương mặt mỹ nhân phương Đông điển hình. Cô học trường nữ, nhưng điều này cũng không thể ngăn chặn những tên nam sinh tràn trề hooc-môn trèo tường vào trường. Vào dịp nghỉ lễ, họ sẽ mượn danh nghĩa bạn bè mời cô ra ngoài, hoặc mua những món đồ mới lạ, tặng cho cô để lấy lòng.
Chương Chi Vi chẳng buồn để ý đến bọn họ, thi thoảng hứng lên mới nói nhiều hơn vài câu.
Tuy nhiên cuộc trò chuyện mà cô không mấy lưu tâm đã gây ra một chuyện ngoài ý muốn.
Đối phương là con trai cả của gia đình làm ngân hàng nào đó, họ Lâm, là một nam sinh ngoan ngoãn điển hình, đeo kính đen, vẻ ngoài nho nhã tri thức. Anh ta đang học đại học Cambridge, em gái anh ta học cùng trường với Chương Chi Vi. Một ngày nọ, Lâm Sinh lái xe đến đón em gái, vô tình nhìn thấy Chương Chi Vi đang đi trong dòng người, anh ta đã động lòng ngay lúc đó, nhớ nhung không quên, về đến nhà là nói ngay cho bố mẹ.
Dù sao cũng là đứa con được ông chủ Lục nuôi dạy từ nhỏ.
Bà Lâm nhanh chóng dẫn con đến nhà thăm hỏi, thăm dò tình hình bên nhà họ Lục.
Sau khi bị bà Lục gọi, Chương Chi Vi mới ý thức được cục diện khó xử này, một mình cô đứng ngồi không yên, chỉ lúng túng đứng im tại chỗ, miễn cưỡng nghe người lớn hai nhà tâng bốc nhau, và cả ánh mắt dào dạt tình cảm phía sau mắt kính của anh chàng Lâm Sinh kia.
Lục Đình Trấn ngồi bên tay phải cô, hờ hững nói: “Vi Vi vẫn còn ít tuổi, tôi không muốn con bé làm quen với bạn khác giới lúc này.”
“Không vội không vội.” Lâm Sinh vội vàng nói: “Lần trước cháu nghe Vi Vi nói rồi, chẳng phải em ấy cũng chuẩn bị đăng ký học Cambridge sao? Cháu mới nghĩ bụng, một mình em ấy ở bên đó, làm quen với cháu...”
Những lời còn lại, Chương Chi Vi không thể nghe nổi nữa.
Cô nào có nghĩ còn có chuyện như thế này, chỉ biết trợn tròn mắt không nói nên lời.
Cô nói mình muốn đăng ký học Cambridge lúc nào? Có bao giờ cô từng nói những lời như vậy? Hoặc có thể cô cũng từng nói... nhưng cô chỉ nói vậy mà thôi, ai mà ngờ còn có một tên si tình coi đó là thật.
Chương Chi Vi nhìn Lục Đình Trấn bằng ánh mắt cầu cứu, nhưng anh chưa từng nhìn cô dù chỉ một lần, chỉ nói: “Lời của trẻ con, không thể coi là thật.”
...
Cuối cùng, Lâm Sinh và bà Lâm đành ôm nỗi thất vọng mà ra về.
Lục Đình Trấn nán lại nói chuyện với vợ chồng ông chủ Lục một lúc, thấy sắc trời đã tối, mới đưa Chương Chi Vi về nhà.
Quả thực nền nhiệt đã giảm sút, thời tiết vào tháng mười một đã trở nên lạnh lẽo, Chương Chi Vi lại yêu cái đẹp, bên trong chiếc áo dạ chỉ là chiếc váy lụa mỏng manh. Buổi trưa không thấy lạnh, khi về đêm mới cảm thấy lạnh căm, cô chỉ lặng lẽ siết chặt đôi vai mình.
Lục Đình Trấn không nói năng gì, hai người lên xe, chiếc xe nổ máy chạy về nhà. Chương Chi Vi duỗi tay ra, chuỗi tràng hạt kêu lên, cô nói bằng giọng khẩn khoản: “Cháu hoàn toàn không quen anh ta, ngay cả tên anh ta là gì cháu cũng không biết.”