Ngốc Nữ Nghịch Thiên Phế Vật Đại Tiểu Thư

Chương 43: 43





Cổ kiếm nhìn vô cùng bình thường, toàn thân bị bao quanh bởi lớp rỉ sét cùng bùn đất, nếu không nhìn kỹ, căn bản chỉ thấy một thanh sắt hình chữ nhật, hơn nữa chiều dài có chút ngắn, chỉ dài hơn khoảng hai tấc so với chủy thủ bình thường.
"Ngươi xem thử nó có vấn đề gì không?" Diệp Tịch Dao hỏi.
Lúc này, tiểu shota cũng từ trong thần thức đi ra, theo sau chân mày nhỏ đáng yêu nhăn lại, bẹt miệng trả lời:
"Đúng là hương vị máu này rồi, bây giờ còn có thể ngửi được, chính là.." Được rồi, hắn đúng là không nhìn ra được vấn đề gì cả!
Diệp Tịch Dao không nói gì.

Nhưng đồ vật đã mua, cũng không thể trả lại.

Nhìn cổ kiếm trong tay, lập tức dùng sức ném xuống mặt đất, nhưng vết rỉ sét cùng bùn đất vẫn giống như trước không hề rớt xuống!

Nhất thời Diệp Tịch Dao liền sửng sốt, mà tiểu shota bên cạnh lại trừng mắt lên, lập tức nói: "Dùng linh lực hoặc linh hỏa thử xem."
Diệp Tịch Dao nghe lời làm theo, trước tiên dùng linh lực rót vào trong cổ kiếm.

Nhưng cổ kiếm không phải pháp khí, căn bản rót không đi vào.

Theo sau lại dùng linh hỏa, trong khoảnh khắc, chỉ thấy một đoàn linh hỏa màu đen bay lên trời, rỉ sét cùng bùn đất rốt cuộc cũng buông lỏng một chút.
"Dùng được! Dùng được! Hơn nữa mùi máu ngày càng đậm!" Tiểu shota kinh hỉ oa oa kêu to.

Đôi mắt Diệp Tịch Dao cũng sáng lên, đến lúc cảm thấy cổ kiếm kia hơi hơi chấn động, Diệp Tịch Dao lập tức thu hồi linh hỏa.
Lúc đầu cổ kiếm chỉ chấn đông nhỏ, nhưng càng về sau chấn động ngày càng lớn, cuối cùng chỉ nghe trong không khí truyền đến một tiếng ông, rốt cuộc cổ kiếm cũng ngừng lại, tiếp theo răng rắc vài tiếng nhỏ vụn vang lên, rỉ sét cùng bùn đất trên thân cổ kiếm bắt đầu xuất hiện cái khe, sau một lúc, chỉ thấy rỉ sét cùng lớp bùn đất bắt đầu bóc ra rơi xuống dưới..
Rốt cuộc diện mạo vốn có của cổ kiếm cũng hiện ra!
Cả vật thể đen như mực, song hai bên lưỡi kiếm lại ửng đỏ như máu, ở giữa thân kiếm có một cái cái khe ngăn cực nhỏ, trên chuôi đuôi kiếm có khắc một ít hoa văn đơn giản, mà ở giữa hoa văn, lại có dòng cổ văn kì lạ.
Cổ văn kia có một chút giống với chữ tiểu triện, đời trước Diệp Tịch Dao xuất thân từ thế gia y dược, nghiên cứu phương thuốc cổ truyền, tự nhiên cũng đọc được cổ văn này.

Mơ hồ lập tức liền nhận ra hai chữ: Trạm Phi!
Trạm Phi, hẳn đây là tên của cổ kiếm, lập tức theo thói quen Diệp Tịch Dao liền đem tay thử xem xét mũi kiếm, cũng không nghĩ tới ngón tay của nàng lại vô tình bị cứa một đường, nháy mắt máu liền chảy ra!
Đủ sắc bén!
Tiếp theo máu của Diệp Tịch Dao chảy ra, lại chậm rãi tụ lại nhập vào trong trong khe kiếm, tiếp sau đó, chỉ chớp mắt công phu, vết máu lại biến mất vô tung vô ảnh!

"Trạm Phi sao, quả nhiên là một hảo kiếm.." Diệp Tịch Dao không nhịn được mà nói một câu.

Nhưng dứt lời, cổ kiếm lại giống như đang trả lời, ông một tiếng, ngâm khẽ ra tiếng.
Nhất thời Diệp Tịch Dao liền mừng rỡ, không biết rằng, ngay từ lúc mà nàng chỉ liếc nhìn nó một cái, từ ban đầu là một vật chết, theo sau liền cùng nàng trở một thành đồng bọn có linh hồn!
**
Chiếm được một cổ kiếm tốt, tâm tình Diệp Tịch Dao liền tốt lên.

Đáng tiếc lúc sau lại lật xem mấy cái đồ vật này nọ của lão quái đầu, lại đều thấy vô cùng bình thường.
Chỉ là một ít đồ vật nhỏ vụn vặt, đều là pháp khí có chút cấp bậc xích giai, đối với Diệp Tịch Dao mà nói cũng không có tác dụng gì.

Còn lại là mấy quyển sách cổ, phần lớn đều là một ít phương thuốc tầm thường, Diệp Tịch Dao cũng lười liếc mắt nhìn một cái.
Chỉ là có một quyển sách cổ ghi chép lại thuật luyện đan, nhưng thật ra lại hấp dẫn sự chú ý của Diệp Tịch Dao.


Xem một lúc sau, nhưng lại làm cho nàng mở rộng tầm mắt.
Đảo mắt công phu, đến thời điểm buổi tối đi ra ăn cơm.

Mấy tiểu nha hoàn gõ cửa vào nhà bày cơm ra, mà đúng lúc này, tiểu nha hoàn Thúy Hoàn lại cầm một cái hộp đi tới, cung kính nói:
"Tiểu thư, vừa mới ở ngoài phủ có người đưa tặng đồ vật lại đây, chỉ đích danh là đưa cho tiểu thư ngài." Nói xong, Thúy Hoàn hai tay cung kính đưa cho Diệp Tịch Dao.

Diệp Tịch Dao ngẩn ra, nhưng lập tức ánh mắt chợt lóe, sau đó bất động thanh sắc đem mấy tiểu nha hoàn trong phòng đều đuổi ra ngoài.
Bởi vì, ngay tại vừa rồi, nàng lại ngửi thấy trong hòm có một mùi máu tươi quen thuộc!.