Ngọc Tiên Duyên

Chương 17: Sư môn tuyệt học



Pháp đàn của Thần Mục Đường vừa kết thúc thì kỳ Thiên Sơn luận kiếm hàng năm cũng ngày càng tới gần. Các sư huynh đều dốc sức lập kế hoạch tranh đoạt Thiên Sơn bảo vật.

Đệ tử nào giành được danh hiệu đệ nhất sẽ được bảo quản Thiên Tinh Bàn vang danh thiên hạ trong vòng một năm. Thiên Tinh Bàn này giống như một không gian thần bí, bên trong toàn là những tinh vực đồ rất khó hiểu. Các đệ tử đã từng được tham tường bảo vật này đều tiến bộ rất nhanh ở mọi phương diện. Đây quả là một điều kì quái!

Đệ tử đứng thứ hai sẽ được bảo quản Hàn Băng Kiếm một năm. Nếu dùng Hàn Băng Kiếm để luyện tập kiếm pháp sẽ có thể nhanh chóng nâng cao nội công của bản thân và cả các loại kiếm chiêu.

Đệ tử đứng thứ ba sẽ được bảo quản Càn Khôn Ấn một năm. Càn Khôn Ấn là pháp bảo trấn sơn của Thiên Sơn, trận pháp ghi trên đó bác đại tinh thâm, từ trước đến nay vẫn chưa có ai có thể lý giải triệt để công dụng của nó. Chỉ biết rằng bảo vật này dùng để đối phó với yêu ma quỷ quái. Nhưng trước mắt làm gì có loài yêu ma quỷ quái nào dám lên Thiên Sơn gây rối? Như vậy quả là tác dụng thì lớn mà chẳng dùng được là bao.

Đệ tử đứng thứ tư sẽ được bảo quản Kì Môn Bát Quái Kính một năm…

Đệ tử đứng thứ năm sẽ được bảo quản Bích Ngọc Đỉnh một năm…; đệ tử đứng thứ ba mươi hai được bảo quản Vô Thanh Chung một năm…

Tổng cộng Thiên Sơn sẽ giao ba mươi hai món bảo vật cho ba mươi hai người đứng đầu bảo quản….Số lượng thứ hạng phải chăng hơi nhiều? Kỳ thực việc này hoàn toàn là để giải quyết sự tai hại của việc thu nghệ không đồng đều. Muốn học được võ công thượng thừa ư? Vậy thì phải dựa vào bản lĩnh chân chính để tranh đoạt.

Kiều Truy Phong cũng ngừng uống rượu, gọi Hoa Lân đến bảo: “Đồ đệ ngoan! Vi sư biết con luyện công rất cực khổ, vì vậy từ hôm nay trở đi ta sẽ dạy con tâm pháp Túy Kiếm. Con có muốn học không? Khà khà…”

Hoa Lân trước giờ không biết phải làm thế nào với sư phụ mình, đành tỏ vẻ hưng phấn nói: “A a! Hay quá! Con muốn học…”

Kiều Truy Phong đắc ý gật đầu nói: “Hà hà…năm đó Hạng Tiêu Vân muốn bái ta làm sư phụ mà ta cũng không đồng ý! Tư chất của nó hoàn toàn không thích hợp để luyện Túy Kiếm. Con có biết vì sao không?”

Hoa Lân nói: “Vì hắn ngu, hí hí…”

Ai ngờ Kiều Truy Phong gật đầu lia lịa nói: “Hảo đồ đệ! Lại bị con đoán trúng rồi! Đây chính là lý do vì sao ta nhất định phải nhận con làm đồ đệ đó…”

Hoa Lân gãi gãi đầu, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi…

Kiều Truy Phong lại nói tiếp: “Túy Kiếm tuyệt không phải uống rượu say rồi mới múa kiếm. Cái tên Túy Kiếm là do phương vị xuất hiện hoàn toàn vượt ra ngoài ý liệu của đối phương, có lúc lại giống như say rượu. Tư chất cần thiết nhất để luyện Túy Kiếm là phải thông minh, phải tính trước được phương vị từng chiêu của đối thủ…Ta có một câu hỏi muốn thử kiểm tra con! Con có biết khi một người đột nhiên gặp nguy hiểm trước mắt thì người đó sẽ né tránh theo hướng nào không?”

Hoa Lân thấy hơi mù mờ nên lắc đầu hỏi: “Điều này cũng có quy luật sao?”

Kiều Truy Phong nói: “Có! Người đó sẽ tránh sang bên phải do thuận tay phải. Vì vậy con đứng đối diện với hắn phải nhân lúc hắn chưa kịp né tránh, lập tức đâm ra một kiếm vào bên trái vì đó chính là bên phải của hắn.”

Hoa Lân: “A!”

Kiều Truy Phong: “Đương nhiên cũng có khả năng hắn thuận tay trái. Tuy trường hợp này chỉ có một phần nghìn nhưng con chỉ cần giao thủ với hắn vài chiêu là biết được hắn thuận tay nào…Đương nhiên, bí quyết của Túy Kiếm không chỉ có vậy! Nói chung, mục đích của Túy Kiếm là phong tỏa mọi khả năng của đối phương, phải xuất thủ trước khi đối phương kịp động thủ. Có khi con chỉ cần dùng vài chiêu kiếm pháp là đã dồn đối phương vào tử địa, tấn công liên tục sẽ khiến cho hắn không kịp trở tay. Tổ hợp công kích liên hoàn mới có thể giành được tiên cơ, khắc chế địch. Điều này có thể phát huy khi lâm trận hay không thì phải tùy thuộc vào tư chất của từng người, Hạng Tiêu Vân còn kém con xa …”

Hoa Lân dần dần minh bạch điểm ảo diệu của kiếm pháp này, hắn cười thầm: “Thì ra sư phụ cũng là một cao thủ lắm tâm kế! Bản thân mình là người quen dùng thủ đoạn kỳ thực chính là dựa theo đạo lý này, đầu tiên lung lạc rồi từng bước từng bước dẫn dụ người khác.”

Nhưng Hoa Lân e ngại là thứ kiếm pháp này quá khó coi, có lúc lại phải kéo lê kiếm rồi uốn lưng hệt như đang uống rượu say túy lúy, vì vậy hắn vẫn thích Tuyệt Trần kiếm pháp của Thượng Quan Linh hơn, trông rất đẹp mắt, một chiêu Độc Phách Hoa Sơn đúng là có khí phách bao trùm sơn hà.

Nhưng Túy Kiếm là tuyệt học độc môn của Kiều sư phụ, không luyện thì không được. Hơn nữa tư chất của hắn lại rất thích hợp để học Túy Kiếm, suy đoán ý đồ của người khác chính là điểm mạnh của hắn.

Cuối cùng Hoa Lân luyện tập cả hai loại kiếm pháp Túy Kiếm và Tuyệt Trần Thất Thập Nhị Thức. Hắn bỗng cảm thấy rất thú vị, kiếm pháp trở nên phiêu diêu biến ảo cực kì khó đoán.

Hôm nay là ngày mười ba, theo thường lệ thì đêm nay Hoa Lân lại phải lên Bích Vân Phong để nghe Thượng Quan Linh chỉ điểm kiếm pháp. Nhưng do lần trước Hoa Lân đã thất ước nên lần này cảm thấy lo lắng không yên. Hắn trộm nghĩ: “Nếu Thượng Quan Linh đã hết giận thì đêm nay nhất định sẽ lên Bích Vân Phong truyền thụ kiếm pháp cho mình.” Vì vậy từ rất sớm Hoa Lân đã leo lên Bích Vân Phong lặng lẽ chờ nàng.  Hoa Lân ngồi ở ven núi, trầm mặc nhìn ra Thiên Nhận Phong ở đằng xa.

Ngọn núi đó vươn cao tận chân mây trông như một chiếc đinh sắt chổng ngược. Hoa Lân đột nhiên nảy ra ý nghĩ kì lạ, nếu hắn có thể trèo lên ngọn núi đó thì chứng tỏ khinh công đã luyện thành. Tưởng tượng ra cảnh mình chống kiếm đứng ngạo nghễ trên Thiên Nhận Phong, hình ảnh đó nhất định sẽ rất oai hùng, Hoa Lân bất giác nhoẻn miệng cười.

Thượng Quan Linh quả nhiên không sai hẹn, nàng cũng không rõ tại sao mình còn tới đây. Có lẽ chỉ vì ngộ tính của Hoa Lân rất cao nên nàng không nỡ dừng việc truyền thụ, tìm được một truyền nhân như Hoa Lân mới có thể phát dương quang đại cho Tuyệt Trần Thất Thập Nhị Kiếm. Nàng viện vào lý do đó để tự giải thích cho hành động của mình.

“Cậu đang cười gì vậy?” Thượng Quan Linh vừa lên tới Bích Vân Phong đã nhìn thấy Hoa Lân đang cười một mình nên nàng cảm thấy hơi mất thoải mái.

Hoa Lân nói rất thẳng thắn: “Tôi đang nghĩ tới cảnh mình cầm kiếm đứng trên Thiên Nhận Phong ở đối diện, cảm giác ngạo thị thiên hạ đó nhất định là rất sảng khoái! Hê hê…”

“Ái chà…Cậu đang nghĩ vậy thật à?” Thượng QUan Linh không nhịn được phải bật cười. Nàng rất thích tính cách nghĩ gì nói đấy của Hoa Lân, nhẹ nói: “Cậu không cần phải mang kiếm theo đâu, trên đó có sẵn một thanh tuyệt thế hảo kiếm rồi!”

Hoa Lân kinh ngạc nói: “Trên đó có một thanh tuyệt thế hảo kiếm? Sao cô biết?”

Thượng Quan Linh nói: “Vì đó chính là thanh kiếm mà ta đã để lại trên Thiên Nhận Phong tám năm trước!”

“Tại sao?”

Sắc mặt Thượng Quan Linh đột nhiên trầm xuống: “Vì ta bỗng nhiên không thích nó nữa! Hơn nữa từ đó về sau ta vĩnh viễn không cần bất kì thanh tuyệt thế hảo kiếm nào nữa.”

Hoa Lân dày mặt nói: “Lợi hại lợi hại! Nếu tôi luyện tới cảnh giới ngưng thủy thành kiếm của cô thì tôi cũng chẳng cần bảo kiếm gì nữa.”

Tâm trạng Thượng Quan Linh đã thoáng hơn, hỏi: “Tại sao hôm đó cậu không tránh?”  Trước Sau