Ngọc Tiên Duyên

Chương 23: Âm mưu ý chí



Hạng Mạc Thiên chậm rãi nói: “Mười hai năm trước, Diệp Thiên Tông chỉ với Huyền Thiên Kiếm đã diệt tận quần ma, một thân tu vi lại càng chấn kinh võ lâm. Với niên kỉ chưa đến ba mươi, Diệp Thiên Tông thực sự quá phi thường khiến người ta không thể tưởng tượng nổi…Mọi người đều đã tham tường qua bí mật ẩn tàng trong Huyền Thiên Kiếm rồi phải không? Còn một năm nữa là tới kì Thục Sơn kiếm điển, ta hy vọng tiểu sư muội sẽ đích thân xuất mã đoạt lại Huyền Thiên Kiếm!”

Thượng Quan Linh ngần ngại nói: “Tiểu muội nhất định sẽ cố gắng hết sức!”

Hạng Mạc Thiên lại cười khổ nói: “Còn một chuyện nữa…Hiện tại Hạng mỗ võ công thấp kém, không thể đảm nhiệm chức chưởng môn, do đó ta quyết định thoái ẩn, mong các sư đệ cử ra một người tài khác.”

Trịnh Thanh Phong nói: “Sư huynh! Huynh đã vì Thiên Sơn mới mạo hiểm luyện tập tu chân bí điển, những cống hiến của huynh bọn đệ luôn khắc sâu trong tim. Chưởng môn không nhất định phải có võ công cái thế, điều cần thiết là phải có đức độ thu phục lòng người!”

“Đúng vậy, đúng vậy…”

Trong khi tại Thiên Kiếm các, mọi người vẫn chưa thể thống nhất được quyết sách quan trọng có quan hệ tới toàn thể Thiên Sơn thì ở ngoài kia, các đệ tử lại chỉ lo toan tính đến lợi ích của bản thân cùng những chuyện nhi nữ tư tình…

Sau khi về nhà rửa sạch dầu mỡ bẩn bám khắp người, Hoa Lân hung hăng mắng: “Hừ! Cứ đợi đấy, lão tử nhất định sẽ bắt các ngươi phải bồi thường gấp hai lần.”

Hắn thay một bộ y phục mới, trong lúc vô ý bỗng nhìn thấy mép áo trái bị rách một lỗ nhỏ, một miếng vải dính lòng thòng tại đó. Hắn định mặc thêm một chiếc áo khoác ngoài nhưng tìm mãi vẫn không thấy chiếc áo nào khác, thầm nghĩ: “Đêm qua giao thủ cùng Thượng Quan Linh đã hỏng mất một chiếc, nhưng lẽ ra mình phải còn một chiếc nữa mới đúng. Biến đâu mất rồi nhỉ? Thôi, qua loa một chút vậy.”

Hắn dùng ngón tay lòn vào lỗ thủng, cười hê hê nói: “Đồ cũ không đi thì đồ mới không đến. Xem ra lại có y phục mới để mặc rồi, Diệp Thanh sẽ may giúp mình một bộ thôi. Hí hí…”

Đã gần một tháng rồi Hoa Lân không được gặp Diệp Thanh, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi hoang mang, hắn liền chỉnh sửa lại dung nhan rồi đi về phía Thúy Trúc Uyển ở hướng nam. Vào buổi chiều, ánh dương quang chiếu lên thân người có vẻ ấm áp hơn, trong đầu hắn lại đang tưởng tượng ra thân hình mỹ lệ của Diệp Thanh, bất giác ngầm đắc ý…

Thế nhưng khi tới được Thúy Trúc Uyển thì hắn không còn vui vẻ được nữa bởi Hà sư thúc vừa quay về từ Thiên Kiếm các, trực tiếp chặn hắn ở ngoài cổng lớn, lại còn lên tiếng giáo huấn: “Cả ngày chỉ biết ngồi không chẳng làm gì, Thanh Thanh đang bế quan, ít nhất phải tháng sau mới ra ngoài. Dù cho nó có xuất quan thì sau này cậu phải đánh bại nó mới được gặp mặt.”

Hoa Lân thật sự rất tức tối khó mà nhịn nổi, muốn gặp nha hoàn của mình mà cũng khó khăn như vậy sao? Nếu là ở Hoa gia thì hắn đã sớm đá bay Hà Úc Hương ra khỏi cửa rồi. Hiện tại hắn chỉ đành ủ rũ cúi đầu quay về, lúc này hắn mới cảm thấy lỗ thủng trên y phục của mình mới rõ rệt dễ thấy làm sao. Kéo lên nhìn cả nửa ngày trời, hắn thầm nghĩ hay là mình tự vá lấy? Hắn lấy tay chọc vào lỗ thủng đó, không ngờ “roẹt” một tiếng lại làm cho thủng to hơn. Hắn lẩm bẩm nói một mình: “Có nhầm không đó?”

“Ái dà…!” Trước mặt bỗng xuất hiện một nữ tử cười yêu kiều tiến lại.

Hoa Lân ngẩng đầu lên nhìn, cười ha ha nói: “Xin chào tiểu sư thúc! Ha ha…Chúng ta hình như rất có duyên thì phải. Lần nào tôi gặp chuyện cô cũng đều có mặt.”

Thượng Quan Linh xẵng giọng: “Duyên cái đầu cậu ý!...Còn nói linh tinh nữa thì cẩn thận ta đánh gãy cái chân chó của cậu đấy!”

Hoa Lân lau mồ hồi trên trán, lầm rầm nói: “Chẳng lẽ nói chuyện mà cũng mất tự do sao?”

Thượng Quan Linh đột nhiên nghiêm mặt nói: “Ngày mai Thiên Sơn sẽ phái vài đệ tử tiến nhập giang hồ để rèn luyện thực tế, cậu phải luyện công chăm chỉ hơn, biết chưa?”

“Vâng!” Hoa Lân đáp lời, hai con mắt cứ nhìn lên nhìn xuống khắp người Thượng Quan Linh.

Sắc mặt Thượng Quan Linh bỗng đỏ hồng, “hừm!” một tiếng rồi quay người rảo bước đi xa dần, chớp mắt đã biến mất nơi cuối đường.

Trong đầu Hoa Lân vẫn còn lưu giữ hình ảnh của nàng, rất lâu sau vẫn chưa thể hồi thần…

Về đến Thạch Hiên Cư, sư tôn Kiều Truy Phong chẳng biết đã chạy đi đâu, hắn đành một mình ngồi đả tọa trong nhà. Vận khởi thần công, hắn bắt đầu vận hành Huyền Băng Quyết không biết mỏi mệt…

Đêm nay mọi người đều đã ngủ say từ sớm. Phía đông đột nhiên vang lên một tiếng gào khóc thảm thiết, những đệ tử gần đó đều bật dậy nhìn ra, rất nhiều thân ảnh cấp tốc tụ tập về phía Trần Phong các.

Trần phong kiếm Hứa Văn Hà ở gần đó nên tới nơi sớm nhất. Người bị thương chính là đệ tử Liễu Tùng Minh của ông, tiểu tử đáng thương này trong lúc ngủ đã bị người dùng thiết côn đánh gãy hai chân, tình cảnh thê thảm như heo bị chọc tiết.

Hứa Văn Hà vội vàng tiếp cốt trị liệu cho Liễu Tùng Minh, một lúc sau rất nhiều người đã quây quanh giường để giúp đỡ. Triệu Vị Mình lấy tay phẩy phẩy ở mũi, nhíu mày nói: “Mùi gì thế nhỉ?”

Đột nhiên mọi người đều cảm thấy váng đầu, óc căng ra, liền thốt lên kinh hãi: “Mẹ nó! Là mê hương!”

Có người hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Không biết nữa!” Mọi người đều ngơ ngác không hiểu gì.

Hứa Văn Hà sau khi đã nối lại đoạn xương gãy cho Liễu Tùng Minh liền hỏi: “Con có nhìn thấy kẻ nào đã làm chuyện này không?”

Liễu Tùng Minh nhịn đau lắc đầu: “Con…con ngủ say quá, bỗng nhiên con cảm thấy hai chân đau dữ dội, chịu không nổi mới rên lên một tiếng, sư tôn…con…”

Kỳ thực lúc Hứa Văn Hà bước vào đã ngửi thấy trong phòng có một mùi gì đó khiến hoa mắt váng đầu, do đó cũng đoán rằng Liễu Tùng Minh không nhìn rõ ai đã hạ thủ. Cửa sổ đã bị mở ra, Hứa Văn Hà đi đến phát hiện ra trên bệ cửa có dính một ít bùn đất, xem ra kẻ trộm đã trèo vào qua cửa sổ. Đột nhiên ông lại nhận thấy trên then cửa gỗ có treo một miếng vải nhỏ liền lặng lẽ nắm lấy như không có chuyện gì xảy ra rồi ngoảnh đầu lại nhìn Liễu Tùng Minh lạnh giọng nói: “Hừ! Ta đã nói với con từ trước rồi, làm người phải nhân hậu thành thật. Hôm nay con bị ám toán chứng tỏ thường ngày con xử sự rất có vấn đề. Nói đi, những ngày nay con đã đắc tội với ai?”

Liễu Tùng Minh sợ hãi nói: “Không…không có ạ.”

Lý Tuấn, Triệu Vị Minh mấp máy môi định nói rồi lại thôi.

Trần Kiệt từ trước đến nay vốn có thù với Hoa Lân bỗng tỉnh ngộ, nói lớn: “Chẳng lẽ là tên tiểu tử Hoa Lân đó?”

Chung Thiên Thủy vội gật đầu nói: “Đúng rồi! Tiểu tử Hoa Lân tự mình không may làm rơi vỡ đĩa thức ăn lại đi trách người khác. Hiện giờ hắn lại không tới thăm Liễu sư huynh, nhất định là có tật giật mình.”

“Đúng đúng đúng…Nhất định là hắn!” Lũ sư đệ đồng thanh nói.

Hứa Văn Hà lạnh lùng nói: “Tùng Minh! Có phải con đã khi phụ Hoa Lân không?”

Liễu Tùng Minh sắc mặt trắng bệch, lí nhí nói: “Đâu…đâu có! Buổi…buổi trưa lúc ăn cơm do đông người quá nên hắn bị xô vào, con…con không cẩn thận đứng trước mặt hắn nên hắn không tránh được!” Gã đau tới mức trên mặt không còn tí huyết sắc, nhìn không ra có chút giả dối nào.

Triệu Vị Minh, Lý Tuấn nói khích thêm: “Trưa nay đông người nên làm sao có thể trách Liễu sư huynh chắn đường của hắn được? Hơn nữa cũng không phải là Liễu sư huynh đụng phải hắn…Tiểu tử Hoa Lân thật đáng xấu mặt, thủ đoạn ám toán này mà cũng dùng tới nữa.”

Chú thích: Diệp Thiên Tông mười hai năm trước được xưng là thiên hạ đệ nhất cao thủ, nghe đồn kiếm khí của ông đạt tới trình độ có thể giết một người cách cả nghìn dặm, nhưng không hiểu tại sao ông bỗng nhiên không xuất đầu lộ diện nữa.  Trước Sau