Ngọc Tiên Duyên

Chương 31: Sơn ngoại hữu sơn



Ngoài cửa sổ nguyệt quang bồng bềnh phiêu dạt, trên đường phố dần vắng bóng hành nhân. Ánh trăng thanh khiết chiếu rọi khắp tiểu phương bàn thành, làm toát lên vẻ yên bình tĩnh lặng.

Tên tiểu tặc đứng bất lực phía sau giường, ngoài tiếng thở đều đặn của Hoa Lân thì chỉ còn nghe thấy tiếng dế kêu rả rích. Tiểu tặc hết sức bội phục khả năng ngủ của Hoa Lân. Hắn ngủ thật sự, không hề e sợ tiểu tặc có thể tự giải khai huyệt đạo, một kiếm chém chết hắn.

Thế nhưng sau vô số lần xông phá huyệt đạo, cuối cùng tiểu tặc đã hiểu ra lý do vì sao Hoa Lân có thể thản nhiên ngủ say sưa như vậy.

Y đang buồn bực ấm ức thì đột nhiên một bóng đen xẹt qua trước cửa sổ, trong tình huống không chút khả năng đã lẻn vào trong phòng, thân thủ đó khiến tiểu tặc phải thở dài không bằng.

Bóng đen đó quả nhiên thân thủ lợi hại, vừa tiến vào đã phát hiện ra có người đứng ở góc giường phía sau, hữu thủ vung lên, hai mũi ám khí loang loáng bắn về phía tiểu tặc.

Tiểu tặc kinh hãi biến sắc, lòng thầm thở dài, trong đầu nghĩ rằng cái chết này thật là không minh bạch, không ngờ lại chết trong tay một kẻ đồng đạo, chỉ có thể tự trách mình quá xui xẻo.

Ai ngờ chỉ trong khoảnh khắc, bóng đen đó bỗng đứng im bất động, hơn nữa hai đạo ám khí kia cũng đột nhiên biến mất trong không khí, vẫn chưa hề chạm tới người tên tiểu tặc.

Chỉ thấy Hoa Lân nằm trên giường lại vươn người một cái rồi nhảy xuống đi đến lục soát khắp người bóng đen kia. Lần này hắn tỏ ra rất hài lòng, giơ một nắm ngân phiếu trong tay lên hưng phấn nói: “Ngươi nhìn người ta đây này, đống màu mỡ này tuyệt đối có thể tưới được mấy mẫu ruộng tốt đấy. Đây chính là sự khác biệt giữa kẻ thành công và kẻ thất bại…Minh bạch chưa? Ngươi còn phải học hỏi thêm! Làm trộm như ngươi chỉ được cái danh hão thì đừng có mà giả mạo!”

Những câu này đương nhiên là để giáo huấn tên tiểu tặc đứng sau giường, ai ngờ y không những không nổi giận mà ngược lại còn mừng lớn. Y thầm nghĩ mình cũng chưa đáng phải uất ức, một kẻ trong nghề bản lĩnh cao minh hơn y gấp bội mà còn bị trúng chiêu nữa là. Y bỗng cảm thấy đau hai bên sườn, bỗng nhiên giải khai được một huyệt đạo, liền bật cười “ha ha ha…”

Bóng đen đến sau vốn đang ngơ ngác không hiểu gì cũng lập tức nghĩ thông mọi chuyện, trong lòng hoảng sợ. Thì ra bản thân gã mới là vật đi săn của người khác ư?

Lúc này bên ngoài cửa sổ lại có một bóng đen nhảy vào, những người trong phòng đều thấy vô cùng bất ngờ, cười thầm: “Hôm nay làm sao thế nhỉ? Nơi đây hình như biến thành cái ổ trộm rồi.”

Nhưng bọn họ đều đoán sai! Bóng đen đó vừa nhảy vào đã hét lớn: “Lũ chuột vô danh kia trốn ở đâu rồi?...”

“Ơ…” Tình cảnh trong phòng khiến gã sững người bởi lẽ hai tên tiểu tặc thật ra nào có trốn đi đâu được. Gã chỉ biết trợn mắt há hốc mồm nhìn Hoa Lân.

Hoa Lân vội nhét ngân phiếu vào trong lòng, xoa xoa bụng nói: “A! Không ngờ Tằng lão đại lại là một cao thủ. Thất kính thất kính!...Tới đây tới đây, mọi người đừng có đứng ngẩn ra như vậy. Ta đói bụng rồi, hôm nay bản thiếu gia sẽ đãi khách!” Nói xong hắn thuận tay giải khai huyệt đạo dưới chân của hai tên “dạ hành nhân” rồi kéo chúng xuống lầu, đi thẳng tới Thúy Hồng lâu. Đêm hôm khuya khoắt thế này cũng chỉ có mỗi Thúy Hồng lâu là nơi mở cửa buôn bán thâu đêm.

Lên tới tửu lâu, trong bốn người chỉ có Hoa Lân là ồn ào vui vẻ. Hắn gọi một bàn đầy rượu và thức ăn, sau một chập nhai nuốt như hùm như hổ, khi đã no bụng rồi mới nói với ba người kia: “Ầy! Mọi người nể mặt ta một chút được không? Uống rượu, uống rượu đi!”

Tằng Minh thắc mắc nói: “Tiểu huynh đệ, cậu không sao chứ? Chuyện này rốt cục là như thế nào?” Hoa Lân vẫn không trả lời.

Một lúc sau, tên tiểu tặc cuối cùng đã thông suốt, chủ động nói: “Này! Cậu không giúp ta giải khai huyệt đạo trên tay thì làm sao ta ăn được? Dù thế nào đi nữa ta cũng phải đòi lại ba mươi lạng của mình.”

Hoa Lân cười ha ha nói: “Có lý!” rồi giải khai huyệt đạo trên tay y.

Tên tiểu tặc đó quả nhiên cũng không vừa, y lại gọi thêm một bàn đầy rượu thịt nữa, quyết phải ăn cho thủng túi Hoa Lân.

Hoa Lân hôm nay gom được hơn vạn lạng bạc nên rất hào phóng, cười ha ha nói: “Không cần khách khí, không cần khách khí! Cứ ăn thoải mái đi!”

Tằng Minh vốn không hiểu chuyện gì, bây giờ mới để tâm suy nghĩ cẩn thận, lập tức đã minh bạch những điều bí ẩn bên trong. Trong lòng thầm kinh sợ, nhưng ngoài mặt gã vẫn vui vẻ cười nói: “Thủ đoạn của tiểu ca quả nhiên phi phàm, gạt được cả tiểu lão nhi ta vào cuộc. Tại hạ Cổ Duyên, chi bằng chúng ta hãy kết làm bằng hữu? Hai ta liên thủ nhất định có thể thâu tóm hết ngân lượng trong thiên hạ…”

Hoa Lân cầm một cái đùi gà nhai ngầu nghiến, nhồm nhoàm nói: “Xì! Ta không có nguyện vọng lớn lao như ngươi đâu, bản thiếu gia chỉ cần có tiền tiêu là đủ rồi.”

Cổ Duyên cười nói: “Quý tính tiểu ca là gì? Cứ coi như chúng ta không liên thủ thì cũng có thể làm thân một chút.”

Hoa Lân lườm gã một cái nói: “Quý tính cái gì? Ta tên Hoa Lân, Hoa trong Hoa Sơn, Lân trong kì lân! Ngươi cho rằng ta giống ngươi u? Tên thật đó ạ, hừ!”

Cổ Duyên xấu hổ đến toát mồ hôi nói: “Xin lỗi xin lỗi! Đây gọi là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Ha ha ha…”

Hắc y nhân kia vẫn một mực trầm mặc không thốt lời nào, vẻ mặt cay đắng, bị mất hơn vạn lạng bạc thì làm sao có thể cao hứng cho được. Gã chỉ có thể trách mình quá tự phụ, mang theo nhiều ngân phiếu như vậy đi “dắt dê”, chẳng phải tự phụ thì là gì? Lần này thất thủ cũng do gã quá sơ suất, không ngờ trong phòng có hai người mà mục tiêu chính lại là kẻ ngủ trên giường. Gã không phục!

Hoa Lân rất rộng rãi, giải khai huyệt đạo toàn thân của hai tên “cường đạo”. Tên tiểu tặc sửng sốt rồi ha ha cười rộ nói: “Hôm nay thật là thống khoái! Tiểu đệ Tây Môn Vô Ngân, thực sự bội phục thủ đoạn của các hạ, không biết có thể bái các hạ làm sư phụ được không?”

Hắc y nhân nãy giờ vẫn im lặng không ngờ sau khi được giải khai huyệt đạo bỗng đứng bật dậy, âm trầm nói: “Tiểu bằng hữu! Thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu! Sau này sẽ gặp lại!” Nói xong quay người đi khỏi.

Hoa Lân gãi gãi đầu nói: “Có ý gì vậy?’

Tên tiểu tặc tự xưng là Tây Môn Vô Ngân cười nói: “Ý hắn là lần sau sẽ tìm cậu tính sổ! Ha ha ha…”

Cổ Duyên trịnh trọng nói: “Ta cảm thấy cậu nên giáo huấn hắn một trận, nếu không lần sau rất có thể sẽ phải chịu thiệt đấy.”

Hoa Lân cũng không phải kẻ ngốc, đột nhiên chạy theo sau hắc y nhân gọi: “Nếu ngươi không có gan để lại danh tính thì ta không có hứng thú chơi với ngươi đâu.”

Hắc y nhân dừng bước trước cửa, toàn thân tán phát hàn ý lẫm liệt, vẫn không ngoảnh đầu lại nói: “Giang Ninh Phi Ưng đường, Ngân ưng Sở Hạo Phi!...Ngươi mau quay về chuẩn bị quan tài đi! Cáo từ!” Thân ảnh chớp động, chớp mắt đã xuống khỏi Thúy Hồng lâu.

Cổ Duyên và Tây Môn Vô Ngân ánh mắt hoảng loạn, Giang Ninh Phi Ưng đường là một tổ chức rộng lớn thần bí, không ngờ nhị đương gia Ngân ưng lại bại trong tay Hoa Lân, lần này thì phiền phức to rồi.

Tây Môn Vô Ngân động dung nói: “Xong rồi Lân thiếu ơi!...Lần này cậu thực sự không nên dễ dàng để hắn đi như vậy, dù thế nào cũng phải tra hỏi kĩ đã chứ. Một kẻ giang hồ tiểu tốt như ta bại dưới tay cậu cũng chẳng sao nhưng nhị đương gia của Phi Ưng đường thì không giống thế đâu…Ài! Sau này cậu gặp phiền phức lớn rồi.”

Cổ Duyên cũng thầm lo lắng cho Hoa Lân, Phi Ưng đường chuyên làm những trò giấu mặt, thủ đoạn quỷ dị phi thường, dựa vào chút ít kinh nghiệm giang hồ của Hoa Lân thì quả là vô cùng hung hiểm. Gã quan tâm hỏi: “Còn chưa thỉnh giáo sư môn của Tiểu Lân?”

Hoa Lân thẳng thắn đáp: “Hê hê! Ta vừa bị Thiên Sơn trục xuất khỏi môn phái!”

“Hả?” Mọi người đều thất kinh, ngay cả vị cô nương đang đứng ngủ gật ở một góc cũng phải giật nảy mình…  Trước Sau