Đồng thời vào lúc này, Hoa Lân còn “nhìn thấy” mồn một bảy đạo nhân ảnh bên ngoài đang phi tốc vây lại quanh phòng Diệp Thanh, trong tay họ đều cầm bảo kiếm loang loáng hàn quang. Nhưng Hoa Lân đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt, những hình ảnh trong trí óc lúc mờ lúc tỏ, đầu đau tới mức muốn vỡ ra làm đôi, không nhịn được phải rên lên một tiếng…
Tiếng rên của hắn nghe không gấp gáp nhưng trong đêm khuya yên tĩnh tĩnh lại giống như một mệnh lệnh công kích được phát ra. Xoảng xoảng xoảng…trong phòng ngoài phòng, tám thanh kiếm, chín đạo nhân ảnh liền chuyển động ngay sau thanh âm đó. Kiếm quang, ám khí, sát khí đồng thời bạo phát!
Nhập phòng, vây bắt, phá vỡ, thủng tường, một loạt các sự kiện cùng lúc tiến hành!
Hắc y nhân trong phòng Diệp Thanh quả xứng là một cao thủ tuyệt thế, Hàn Tinh kiếm trong tay Diệp Thanh vừa vung ra, lập tức gã đã cảm nhận được kiếm khí lạnh lẽo. Tuy cánh tay trái bị đâm trọng thương do không kịp lách người né tránh nhưng ngay sau đó, gã đã tung ra một màn mưa ám khí khắp tứ phía để ngăn chặn bốn cao thủ đang xông đến bao vây, quay người đạp đổ bức tường gỗ cạnh đó, gã xuyên thẳng sang phòng Hoa Lân.
Thân thủ Diệp Thanh nhanh như thiểm điện, hữu thủ cầm Hàn Tinh kiếm lập tức bổ ra một màn kiếm quang băng lãnh về phía hắc y nhân.
Hắc y nhân đó vừa mới nhảy vào phòng Hoa Lân, do tay trái bị thương nên thủy chung vẫn chậm một bước, cổ tay đã bị kiếm khí chém rụng. Hắc y nhân biết rằng lần này rất khó trốn thoát, quay đầu lại nhìn thấy Hoa Lân đang đờ người ra trên giường, hữu thủ gã rung lên đã thấy xuất hiện một thanh tiểu kiếm dài hai thước, kề sát vào yết hầu Hoa Lân nói: “Kẻ nào dám tiến vào? Ta sẽ làm thịt tên công tử này ngay!”
Bức tường gỗ dày hai tấc trong mắt các cao thủ chỉ như bột phấn, “bùng bùng bùng…” năm đạo nhân ảnh nối đuôi nhau tiến vào, ngoài ra còn có ba người nữa đang chốt chặn trên nóc cửa sổ bên ngoài phòng, Thất Kiếm đã tề tựu đông đủ.
Diệp Thanh gấp gáp hô lên: “Mọi người đừng tới đây! Đừng làm công tử của ta bị thương!”
Thục Sơn Cốc Nhược Hư ngăn mọi người lại, nhìn thẳng vào hắc y nhân nói: “Vân Thiên Hóa, ngươi còn muốn đào thoát ư? Hãy buông trường kiếm trong tay xuống, chúng ta có thể cho ngươi một con đường sống.”
Vân Thiên Hóa liên tiếp điểm vào bảy đại huyệt của Hoa Lân, tả thủ nhấc lên, máu tươi vẫn đang phun ra từ chỗ cổ tay bị chặt đứt, gã hung ác nhìn Diệp Thanh nói: “Hắn là công tử của ngươi? Tốt…Rất tốt! Ta sẽ ban cho hắn một cái chết thê thảm hơn tình cảnh của ta gấp chục lần!”
Diệp Thanh sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, kỳ vọng nhìn Hoa Lân như đang thắc mắc. Với võ công của công tử dù không địch lại cũng không thể dễ dàng thúc thủ chịu trói như vậy được chứ? Nàng thật sự không sao hiểu nổi…
Hoa Lân cười khổ hai tiếng, bản thân hắn cũng không biết vì sao mới chỉ dùng một chút công phu “nghe gió đoán hướng” mà nội công hùng hậu lúc trước lại bị tiêu hao đến dường này? Hắn không biết rằng “Sưu Thần đại pháp” khi nãy vừa sử dụng đã không còn thuộc phạm trù võ công, thứ bị tiêu hoa chính là sức mạnh tinh thần, một khi phát huy cảnh giới siêu nhiên này chắc chắn sẽ bị tổn thương nguyên khí trầm trọng.
Vân Thiên Hóa cũng cảm thấy váng đầu hoa mắt, máu nơi cổ tay tuôn ra ồ ạt như nước chảy, bất cứ ai cũng không thể nào chịu nổi. Cổ tay phải rung lên, đoản kiếm đã rạch một vệt máu trên yết hầu Hoa Lân, gã lạnh lùng nói: “Các ngươi hãy lui ra khỏi phòng năm mươi trượng, để ta đi, nếu không ta sẽ lập tức giết chết tên công tử này.”
Diệp Thanh kinh hoàng thét lên: “Không được làm thương hại công tử!”
Thất Kiếm suy cho cùng vẫn là những cao thủ chính phái, họ do dự chốc lát rồi thoái lui khỏi phòng, rất nhiều hảo thủ võ lâm sớm đã tụ tập bên ngoài, Thất Kiếm sợ sẽ xảy ra chuyện nên nhất nhất đẩy mọi người lùi lại.
Vân Thiên Hóa thấy Thất Kiếm đã rút lui, liền cười âm hiểm nói: “Tiểu cô nương đừng đi vội, ta còn có chuyện để cô làm đây!”
Diệp Thanh dừng bước, nghiêng người quay đầu lại nhìn gã.
Vân Thiên Hóa tuy bị trọng thương mà vẫn còn tâm tình hưởng thụ mỹ sắc, gã vừa phục dược vừa nhìn đánh giá thân thể tuyệt trần của Diệp Thanh. Một trận sơn phong ùa vào thổi tung chiếc váy trắng quyến rũ của nàng, đồi ngực nhìn nghiêng của nàng trông rất nảy nở, dây lưng quấn quanh eo bay lất phất theo gió, mùi u hương cơ thể thoang thoảng lẫn vào trong không khí. Hoa Lân cũng như say như mê, lẩm bẩm nói: “Thanh Thanh! Muội vẫn không cho ta cơ hội thì không chừng lần sau sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu.”
Toàn thân Diệp Thanh run lên, không hiểu vì sao khi nghe thấy những lời Hoa Lân tự nhẩm nói, trong lòng nàng đột nhiên sinh ra một dự cảm không tốt, một thứ linh cảm rất mạnh mẽ. Nàng chưa kịp suy nghĩ kỹ thì Vân Thiên Hóa đã cười ha ha nói: “Hà! Xú tiểu tử quả nhiên hiểu rõ dụng ý của ta. Xem ra chúng ta cũng cùng một giuộc rồi!”
Ngoảnh đầu lại nhìn Diệp Thanh, Vân Thiên Hóa phấn khởi quát: “Ngươi hãy từ từ cởi từng mảnh, từng mảnh y phục cho ta, nếu không chỉ cần một kiếm là tên công tử nhà ngươi sẽ đi đời! Dù sao ta đã đứt một cánh tay thì sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì.”
“Hả?” Diệp Thanh kinh động phi thường.
Tay phải của Vân Thiên Hóa khẽ gia lực, máu trên yết hầu Hoa Lân chảy xuống tí tách theo lưỡi kiếm. Ánh mắt Diệp Thanh vụt hiện lên thần sắc hoảng loạn, đau buồn nhìn Hoa Lân, tay trái nàng bắt đầu kéo dây lưng quanh eo…
Hoa Lân trầm giọng nói: “Dừng tay! Cứ coi như hôm nay muội cứu được ta nhưng ngày mai ta…” nói chưa dứt câu thì Vân Thiên Hóa đã điểm vào thanh đới của hắn, lạnh giọng nói: “Cởi mau…! Ngươi chặt tay ta, ta nhìn ngắm ngươi, thế cũng là tiện nghi cho ngươi rồi.”
Lúc này, trong đầu Hoa Lân chợt hiện lên từng chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Mười ba năm nay, Diệp Thanh vì bảo vệ hắn mà đã từng đỡ thay cho hắn một kiếm, vì hắn mà nàng cam lòng rời khỏi Thiên Sơn, vào Tết Đoan Ngọ khi ma bệnh của hắn phát tác, nàng luôn thức suốt đêm chăm sóc hắn không hề nghỉ ngơi, tình cảm đó thật khiến người ta phải động lòng. Hắn biết rằng Diệp Thanh nhất định sẽ vì hắn mà chịu cởi bỏ y phục, chỉ mong sao hắn có thể tự sát trước lúc đó thì mọi chuyện sẽ ổn. Do đó, Hoa Lân liều mạng thôi động chân khí tản mác trong cơ thể, luồng nhiệt lực phiêu diêu bất định chính là tất cả hy vọng của hắn.
Diệp Thanh thê lương nhìn Hoa Lân. Kiếm của Vân Thiên Hóa đã đè sâu vào yết hầu Hoa Lân, căn bản không có chút cơ hội nào để nàng ra tay cứu hắn. Nhớ lại trên Ngữ đạo năm đó, Hoa Lân chính nghĩa lẫm liệt bảo vệ nàng, thêm vào đó là tình cảm yêu thương sâu sắc thường ngày, nàng buồn bã tháo bỏ dây lưng…
Đột nhiên Vân Thiên Hóa cảm thấy lưỡi kiếm hẫng hụt, một trận khí kình hùng dũng tràn đến. Cũng may là võ công của gã cao thâm khó đoán, vừa nhận thấy tình hình không ổn đã nương theo luồng khí kình cuồn cuộn đó mà đập người vào cửa sổ thoát ra ngoài…
Y phục của Diệp Thanh đang thoát đến ngang người nên cũng không làm gì được gã, chỉ có thể trợn mắt nhìn tên dâm tặc “rầm” một tiếng đụng vỡ song cửa sổ, người rơi xuống dưới vách núi.
Lại thấy hàn quang lóe lên, Vân Thiên Hóa gào lên thảm thiết, không ngờ nơi ven núi vẫn còn có người phục kích.
Hoa Lân ôm chầm lấy Diệp Thanh, lòng nhói đau, hắn giúp nàng kéo y phục lên ngang vai. Tả thủ quấn chặt quanh eo Diệp Thanh, Hoa Lân nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt lấp lánh trên mặt nàng. Sau đó Hoa Lân bế nàng tới ngồi trên giường, âu yếm vỗ về mái tóc mượt mà, hắn hôn lên trán nàng nói: “Lần sau không được ngốc thế nữa, biết chưa?...Dù muội có cứu được ta đi nữa, muội nghĩ xem ta còn mặt mũi nào mà sống tiếp cơ chứ? Sau này không được hy sinh bản thân, cứ vung một kiếm dứt khoát hạ sát địch nhân, ta cũng muốn xem xem rốt cục hắn có đảm lượng giết ta hay không.”
Diệp Thanh rúc sâu vào lòng hắn, thấp giọng ậm ừ mấy tiếng. Hoa Lân vốn đã bị váng đầu, ngủ không được mà đỡ lấy nàng cũng không xong. Sau khi Hoa Lân an ủi nàng một hồi lâu, Thất Kiếm lại tiến vào, họ trông thấy hắn đang ngồi ôm mỹ nhân nên đành phải ngượng ngùng thoái lui.
Diệp Thanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy vết kiếm trên cổ Hoa Lân đã thành sẹo, liền khẩn trương hỏi: “Công tử! Còn đau không? Có chỗ nào khó chịu không? Có thấy váng đầu không?’
Hoa Lân cười nói: “Những chỗ khác đều không sao, chỉ hơi mệt thôi.”
“A?”
Diệp Thanh cẩn thận băng bó thay thuốc cho hắn rồi mới yên tâm. Lại thấy trong phòng rất bừa bộn, nàng nhíu mày đang định dọn dẹp thì bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa: “Tại hạ Hoa Sơn Ngụy Xung, chẳng hay thiếu hiệp đã khỏe chưa?”
“Mời vào!”
Sau khi vào phòng Ngụy Xung liền tỉ mỉ quan sát thương thế của Hoa Lân. Gã nhận thấy sắc mặt của Hoa Lân ngoại trừ vẻ mỏi mệt ra thì không có gì bất ổn, lúc này gã mới thở phào nói: “Còn may còn may!...Khi nãy đã làm liên lụy đến công tử, thực sự rất áy náy! Tên dâm tặc đó võ công quả là cao cường, một cao thủ đã đả thương hắn trên ven núi nhưng vẫn để hắn chạy mất, tức thật!”
Hoa Lân đứng bật dậy nói: “Cái gì? Để hắn chạy mất? Không phải chứ? Ngoài kia là vách núi trăm trượng cơ mà!”
Ngụy Xung bối rối nói: “Chúng tôi cũng rất buồn bực về chuyện này, Trương sư huynh, Cốc sư huynh đã xuống dưới vách núi tìm kiếm nhưng không thu được kết quả gì, xem ra khinh công của hắn đúng là quán tuyệt thiên hạ.”  Hoa Lân và Diệp Thanh trao nhau một ánh mắt, đều cảm thấy võ công của tên dâm tặc quả thật cao cường, thảo nào gã tung hoành giang hồ đã mười năm mà vẫn chưa phải đền tội.
Ngụy Xung hổ thẹn nói: “Hiện tại các vị sư huynh đệ đều đang dốc sức truy bắt hắn, xin hãy yên tâm! Chúng tôi nhất định sẽ bắt hắn phải khuất phục trước lẽ phải. Ây dà…Chúng tôi đã giải quyết những tổn thất lúc nãy, bên phải vẫn còn một gian phòng thượng đẳng, xin mời nhị vị di giá sang đó nghỉ ngơi!”
Hoa Lân ngáp một cái, gật đầu nói: “Vậy phải cảm ơn Ngụy huynh rồi…mệt thật!”
Sắc mặt Diệp Thanh bỗng đỏ bừng…
Chú thích:
Kỳ thực giai đoạn sơ cấp của tu chân chính là luyện tập nội công, vốn có cùng nguồn gốc với võ học.
Theo những điều kí tải trong “Trung Hoa đạo giáo công pháp đại toàn”, sáu giai đoạn trước tu chân giảng về luyện khí, sáu giai đoạn sau nghiêng về ngộ đạo. Dựa vào tu vi cao thấp mà nói, có thể phân ra mười hai giai đoạn:
Tầng thứ nhất: Tập Khí cảnh giới
Tầng thứ hai: Thai Kết cảnh giới
Tầng thứ ba: Hoàn Khí cảnh giới
Tầng thứ tư: Thai Tức cảnh giới
Tầng thứ năm: Tích Cốc cảnh giới
Tầng thứ sáu: Nội Đan cảnh giới
Tầng thứ bảy: Nguyên Anh cảnh giới
Tầng thứ tám: Thanh Hư cảnh giới
Tầng thứ chính: Chứng Ngộ cảnh giới
Tầng thứ mười: Thần Hiệp cảnh giới
Tầng thứ mười một: Bàn Niết cảnh giới
Tầng thứ mười hai: Đại Thừa cảnh giới