Rạng sáng họ mới trở về biệt thự, Thẩm Tịch đã ngủ say, Cố Hà tắm rửa sạch sẽ rồi ôm cậu cùng ngủ. Anh rất mệt, thần kinh căng thẳng được thả lỏng, vừa nằm xuống gối đã thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tịch thức dậy trước. Đây là phòng của Cố Hà. Cậu sửng sốt trong giây lát, sau khi nhìn thấy khuôn mặt anh, cậu muốn níu lấy cánh tay anh nhưng vẫn không có sức, anh vẫn chưa tỉnh, cậu vươn tay chạm vào cọng râu trên cằm anh, gãi gãi, Tiểu Thổ Bao mỉm cười.
Mấy phút sau, Cố Hà bị đánh thức, anh quay lưng về phía mặt trời, nhìn kỹ người trong vòng tay, giọng nói khàn khàn lại dịu dàng quyến rũ: “Em tỉnh rồi à?” Nói xong thì nhắm mắt lại, vứt bỏ những ký ức tồi tệ đêm qua đi, cảm nhận độ ấm của bàn tay Thẩm Tịch trên mặt mình.
Thẩm Tịch “ừm” một tiếng, ngón trỏ chạm vào chỗ da màu lam nhạt dưới mắt anh, hỏi: “Cố Hà, anh có mệt không?”
Cố Hà cười nhẹ, nắm lấy tay cậu rồi hôn lên. Những chuyện đã qua anh không muốn nhắc đến nữa nên chỉ hơi mở mắt rồi mỉm cười gật đầu.
Thẩm Tịch nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua. Cậu biết anh rất tức giận. Cậu chờ đợi nhưng cái gì anh cũng không hỏi. Cậu ôm lấy vai anh, im lặng một lúc rồi mới nói, “Cố Hà, có phải hôm qua anh rất tức giận đúng không?” Giọng nói rầu rĩ truyền vào tai anh.
“Ừ.” Cố Hà gật đầu, nhắm mắt ôm cậu vào lòng, muốn ngủ tiếp.
Thẩm Tịch im lặng, nghịch mấy sợi tóc trên trán Cố Hà, lắp bắp: “A Ngôn… A Ngôn, anh ta chỉ muốn ngọc trai của em, chứ không có bắt nạt em. Nếu anh ta bắt nạt em, em, em sẽ không cho anh ta ngọc trai nhỏ nữa.” Thẩm Tịch chủ động nhận sai, cậu biết đêm qua Cố Hà rất lo lắng, khi ôm cậu, những ngón tay của anh hơi run rẩy.
Nghe cậu nói xong, Cố Hà mở mắt, nhìn bộ dáng cậu ỉu xìu, rũ mắt, bác sĩ gia đình đã kiểm tra cho cậu, Lâm Ngôn chỉ cho cậu uống một ít thuốc ngủ và an thần, vì vậy Tiểu Thổ Bao mới không còn khí lực, nhưng xét cho cùng thì anh ta cũng đã động tâm, chỉ là không có đủ thời gian để làm gì thôi. Cố Hà tức giận, giận cậu vẫn một mực bảo vệ Lâm Ngôn, giọng điệu hơi hung dữ, ngồi dậy nắm lấy vai Thẩm Tịch, “Em không cho chẳng lẽ anh ta sẽ không bắt nạt em à? Anh ta mạnh như vậy, giống như anh ấy, nếu như bị ép thì em cũng chẳng phản kháng được đâu.” Nói xong, anh nhấc người lên, hung ác răn dạy: “Giống như thế này, anh muốn bắt nạt em, em có thể chạy trốn sao?” Vẻ mặt anh giận dữ nhìn chằm chằm Thẩm Tịch.
Thẩm Tịch co rụt vai lại, ôm lấy cổ anh, nói nhỏ với giọng điệu chắc chắn: “Anh sẽ không bắt nạt em đâu.”
Thần sắc Cố Hà cứng lại, không tìm được từ gì để phản bác, anh đơn giản đặt người xuống rồi quay lưng lại: “Anh muốn ngủ, em về phòng đi.”
Thẩm Tịch không đồng ý, dán vào ôm lấy lưng anh, giống như Bailly không được yêu thương, cậu ôm anh nhưng vẫn bị phớt lờ.
Thẩm Tịch ôm anh một lúc rồi rời đi, Cố Hà nghĩ rằng cậu đã ngoan ngoãn trở về phòng, nhưng cậu lại chạy đến trước mặt và chen vào lòng anh. Cố Hà bất lực, người đã chui trong vòng tay của mình, anh còn có thể không ôm sao? Cố Hà vẫn nhắm mắt lại, nghe Thẩm Tịch ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng hỏi: “Cố Hà, anh cũng muốn ngọc trai của em à?”
Cố Hà đau lòng, không tình nguyện gật đầu, nhắm mắt lại. Anh ôm chặt Tiểu Thổ Bao vào lòng. Một lúc sau, một thứ ấm áp chạm vào mắt anh, Cố Hà mở mắt, Thẩm Tịch đang cầm một viên ngọc trai nhỏ, nó tròn xoe, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Cố Hà nhìn vào đôi mắt hồng hồng của cậu, trách cứ: “Ngốc quá.”
Trong tay Thẩm Tịch có mấy viên, rụt rè nâng lên trước mặt anh, trên mặt mang theo nụ cười: “Này, em cho anh tất cả ngọc trai nhỏ. Anh đừng tức giận nữa.”
Cố Hà ngồi dậy, chỉ vào túi trước ngực, “Còn không mau bỏ vào túi cho anh?”
Nụ cười của Thẩm Tịch càng sâu hơn, ngón tay cậu nắm chặt lấy túi trước ngực, đút từng viên ngọc trai vào. Lúc này, Cố Hà mới thoải mái hơn, anh tựa vào đầu giường nhìn Bailly trong sân, trong lòng vẫn còn vương vấn sợ hãi: “Về sau không được rơi nước mắt trước mặt người khác, biết chưa?” Cố Hà dừng lại một lát rồi nói tiếp, giọng điệu có chút hung dữ: “Sau này có viên ngọc trai nào đều phải đưa cho anh hết!”
Thẩm Tịch không muốn Cố Hà giống như ngày hôm qua, trên người có vết máu. Mũi của cậu rất thính, ngửi qua là thấy được, cho nên sau khi Cố Hà nói xong, Thẩm Tịch lập tức tới ôm lấy anh, nhìn ngọc trai nhỏ trong túi, ngoan ngoãn gật đầu.
Cố Hà nhìn bộ dáng của cậu, trái tim lại mềm nhũn, ngu ngốc cũng có cái lợi của ngu ngốc, cậu không biết suy nghĩ thật sự của Lâm Ngôn, như vậy cũng tốt, nỗi sợ kia chỉ mình anh cảm nhận là được rồi. Anh hờ hững hỏi, “À… Hôm qua A Ngôn cho em ăn cái gì?”
Thẩm Tịch nhíu mày, “A Ngôn cho em ăn mấy viên trắng trắng, rất đắng, ăn xong lại buồn ngủ, em không thích.”
Cậu không biết đó là cái gì, dựa vào ý nghĩ trong đầu mà nói ra, nội tâm Cố Hà lại khổ sở, im lặng một lát mới chậm rãi hỏi: “Vậy bây giờ em có muốn ngủ không?”
Thẩm Tịch lắc đầu, sau đó lại cảm thấy có gì đó không ổn, do dự gật đầu, “Hình như có một chút…”
Cố Hà bật cười, “Vậy thì ngủ một giấc, được không?”
Thẩm Tịch lắc đầu, hơi xấu hổ: “Em đói bụng, còn muốn chơi với Bailly nữa.”
Cố Hà chỉ có thể mỉm cười đồng ý rồi để Thẩm Tịch về phòng tắm rửa, anh cũng thế, cạo râu, mặc quần áo ở nhà, trừ bỏ dưới đôi mắt có chút xanh nhạt, tinh thần lại rất thoải mái.
Khi ra khỏi phòng, Thẩm Tịch đã ngồi vào bàn ăn, đút cho Bailly gà xé, lắc lắc bắp chân trắng nõn, dì Tống đang chuẩn bị trong bếp, Cố Hà bước tới ngồi xuống rồi nói với cậu: “Lát nữa dì Tống mới xong, chúng ta dắt Bailly ra sân chơi một lúc nhé.” Anh vừa dứt lời, Thẩm Tịch đã đứng dậy, cầm một miếng gà xé trêu con chó lớn.
Những bông hoa hồng trong vườn đã qua mùa nở, mấy chiếc lá xanh lục lấm tấm giọt nước, được nắng mai chiếu vào, vừa xinh đẹp vừa tươi mát. Cây dong riềng nở hoa đỏ rực, chói lọi một góc vườn. Thẩm Tịch đang chơi đùa với Bailly. Cố Hà nhắm mắt nhớ lại đêm qua, như một hồi ác mộng. Bởi Tiểu Thổ Bao vẫn luôn kêu “A Ngôn”, nên anh mới không đưa người đến đồn cảnh sát, chỉ yêu cầu anh ta đừng xuất hiện ở thành phố này nữa, anh đã nhìn thấy bốn viên ngọc trai mà Thẩm Tịch đưa cho anh ta, nhưng anh không đòi lại, vì đó là Tiểu Thổ Bao tặng cho bạn mình.
Chơi được một lúc, Thẩm Tịch đổ mồ hôi, hai má hồng hồng, ôm không nổi con chó lớn, ngồi trên xích đu ra hiệu cho nó, Bailly linh hoạt nhảy lên liếm mặt Cố Hà. Cố Hà vươn tay chặn miệng lại miệng chó, Thẩm Tịch liếc nhìn đồng hồ treo tường trong nhà, nhớ tới việc cậu phải đi làm, lại hốt hoảng: “Cố Hà, hình như hôm nay em vẫn phải đi làm đúng không?”
Cố Hà bình tĩnh trả lời: “Không, em không cần đến làm ở bể bơi nữa.”
“Tại sao?” Thẩm Tịch khó hiểu ngơ ngác hỏi anh.
“Nơi đó đầy nước, nguy hiểm quá.” Cố Hà cười cười trả lời, mang theo ý đùa giỡn.
Thẩm Tịch nhất thời không hiểu được ý của anh, sau khi hiểu ra lỗ tai lại đỏ lừ, lắp bắp giải thích: “Em, em, không phải em muốn lừa anh…”
Cố Hà nắm lấy tay cậu, cười nói: “Anh không trách em, thế nhưng em đã hứa sau này tất cả ngọc trai đều phải giao cho anh đấy.”
“Ừm.” Thẩm Tịch gật gật đầu, kỳ thực không cần Cố Hà nói, cậu vốn muốn đưa cho anh tất cả ngọc trai nhỏ của mình.