Ngọc Trong Nước, Ngọc Trong Gương

Chương 1: Khu F



Khu F.

"Ấy, lão chột, ném ta cây rìu." – một người đàn ông... à không, nói đúng hơn là một "thứ gì đó" nhìn như con người nhưng lại không phải con người. "Thứ đó" có làn da xanh xao tái mét, nổi bật lên là những đường gân to cộ kéo đến khuôn mặt góc cạnh, kéo lên tận đôi mắt híp. Thân hình hắn ta to tướng cường tráng nên những đường gân càng nổi bật thêm trên cơ bắp cuồn cuộn của hắn. Hắn ta vừa lấy thứ gì đó như đất sét nung có ánh đỏ vàng lóe sáng ra khỏi lò bằng tay không, vừa nói với người(*) đứng gần đó.

(*) mới đầu ta định ghi là "thứ" nhưng nó cấn lắm, văn không xuôi.

"Đã nói bao nhiêu lần rồi đừng gọi ta kiểu đấy! Ngọa Thất! Ngọa Thất nghe rõ chưa hả não toàn cơ bắp kia!" – một người có ngoại hình y như tráng hán vừa nãy nhưng nhỏ con hơn, khuôn mặt cũng nhu hòa hơn. Đặc biệt một bên mắt phải bị chột nhưng con mắt còn lại lại sáng trong to tròn. Rất dễ để nhận thấy đây là một mỹ nam nếu không xảy ra biến cố dẫn đến chột mắt, nhưng hình dạng như vậy thật khó để tiếp nhận rằng trông y cũng rất xinh đẹp.

Tráng hán cười cười, nhẹ nhàng bắt lấy chiếc rìu đang lao thẳng về phía mình.

"A lê, Ngọa Thất, hôm nay không đi chợ hả?" – một người phụ nữ trung niên to to béo béo, làn da cũng xanh xao tái mét y như vậy tiến đến chào hỏi Ngọa Thất đang chăm sóc cây cảnh.

Hình như mọi người ở đây đều thuộc chủng loài này, bởi tùy thân hình khác nhau nhưng màu da ai cũng giống ai.

"Chào buổi sáng, thím Ngự. Hôm nay nhà vẫn còn đồ ăn nên để mai đi thím ạ."

"Nhà ta đông đứa, ăn tí là hết, hahaha. Mà, chồng con đâu? Ta tiện thể đến lấy cái ghế đẩu cho lão gia nhà ta có đặt hắn làm tuần trước."

"A, chàng bên trong, thím chờ con tí để con đi lấy cho."

Ngọa Thất ló đầu vào cửa gỗ nơi tráng hán đang đinh đinh rèn sắt: "Ngọa Triều, thím ngự đến lấy ghế đẩu."

Ngọa Triều dừng lại nghĩ ngợi một chút: "Hình như ở phòng chứa gỗ đó, ngươi vào tìm xem."

Ngọa Thất và Ngọa Triều từ lâu đã kết bái phu thê, vĩnh kết đồng tâm, một khắc không rời. Nghe rằng thuở nọ Ngọa Thất vì đỡ đạn cho Ngọa Triều đã khiến y vĩnh viễn mất đi con mắt phải. Ngọa Triều ân nghĩa tất báo nên kết thúc chiến tranh đã vội ngỏ lời cầu hôn Ngọa Thất, ý muốn để ta chăm sóc ngươi phần đời còn lại, coi như báo đáp nghĩa tình. Nhưng ngặt nỗi Ngọa Thất không chịu đồng ý, y thầm thương trộm nhớ Ngọa Triều đã lâu nhưng muốn ta tình chàng nguyện, không bị ràng buộc gò bó. Ngọa Triều nói xong mới thấy sai, liền vội xin lỗi Ngọa Thất rồi ủ rũ ra về. Ngọa Thất nhìn theo bóng lưng hắn mới thầm nghĩ rằng chưa gì đã bỏ cuộc, đúng là không có thành ý. Nào ngờ hôm sau trước sân nhà đầy hoa dại, cỏ dại cùng mấy bông cẩm tú cầu xanh nhạt nhưng nổi bật giữa vòng tròn rải đầy mấy cây dại ấy. Ngọa Triều đã dùng cách thức cổ lỗ sĩ nhất để cầu hôn Ngọa Thất và cứ thế ngày nào cũng lặp đi lặp lại khiến y cười chảy cả nước mắt. Thì ra Ngọa Triều cũng là vừa gặp đã yêu, nhưng khổ nỗi trái tim khô khan chỉ biết chiến đấu, não toàn cơ bắp nên không hiểu được lòng mình. Cuối cùng, hai người cùng nhau uống rượu ngắm trăng, thổ lộ tình cảm, rồi cùng nhau tiến vào lễ đường, ngập tràn trong vạn lời chúc phúc.

Một lát sau, Ngọa Thất cầm chiếc ghế đẩu bằng gỗ thấp đưa đến cho thím Ngự: "Thím ơi, phải cái này không ạ?"

"Chuẩn rồi, cảm ơn con nha. Thím về đây."

"Vâng thím về cẩn thận."

Tối đến, Ngọa Triều và Ngọa Thất cùng nhau dùng cơm. Dùng được nửa bữa mới thấy thiếu thiếu gì đó, Ngọa Thất liền quay sang hỏi: "Quái lạ, sao giờ này tiểu Ngọc còn chưa về?"

Ngọa Triều đang ăn như hổ đói cũng phải dừng lại, Ngọa Thất bồi thêm một câu: "Bình thường muộn lắm em ấy cũng về đúng giờ cơm mà."

Hai vợ chồng nhìn nhau, chẳng nói chẳng rằng chạy vội ra cửa, bữa ăn như vậy liền bị bỏ dỡ.

Chưa đầy nửa khắc, cả làng đã nghe tiếng kêu thảng thốt rồi vội chạy ra ngó xem có chuyện gì.

Trưởng lão đến trước mặt Ngọa Thất, hỏi: "Chuyện là như nào?"

"Thưa trưởng lão" – Ngọa Thất cung kính chắp tay một cái – "Tiểu Ngọc mất tích rồi, Ngọa Triều chàng ấy đang đi tìm trong rừng."

Vừa dứt lời, Ngọa Triều cũng về tới nơi. Hắn vội vàng làm động tác như Ngọa Thất vừa nãy rồi báo cáo: "Ta đã tìm hết xung quanh rừng trong phạm vi năm dặm, không thấy tiểu Ngọc. Với tính cách của nó sẽ không đi sâu vào rừng quá ba dặm, nên chắc chắn em ấy không có trong rừng", câu sau là nói với Ngọa Thất.

Trưởng lão thầm suy xét tình hình, chậm rãi nói: "Tiểu Hữu không thể ở đâu ngoài cái làng này được. Nhưng nếu không thể tìm thấy, ta e rằng nó đã lên khu E."

"Khu E!?" – cả làng đồng thanh hỏi.

"Khoan đã thưa trưởng lão, khu E là sao chứ? Chẳng phải ông bảo rằng chỉ có một cánh cổng duy nhất dẫn đến khu E nằm tận sâu trong rừng thôi sao!?" – Ngọa Thất rống lên, Ngọa Triều liền giữ y lại, ôm vào lòng để tránh y làm loạn.

"Đúng là chỉ có một cánh cổng ở đó, nhưng lại có rất nhiều lỗ hổng. Tuy nhiên muốn tìm ra lỗ hổng thông qua thì cần máy dò thật chính xác và tránh để bị phát hiện vì hành vi này đã bị cấm ở thế giới loài người. Nhưng những dân buôn lậu vẫn thường dùng cách này để thuận tiện buôn bán. Chắc hẳn chúng đã ngửi thấy mùi mấy loài cây quý ở đây mà liều lĩnh đến khu F để khai thác mà bỏ qua lời cảnh cáo khu F chúng ta một đi không thể trở về. Ta nghĩ rằng trong lúc mở lỗ hổng đến đây, còn một đến hai phút để nó đóng lại, và đúng lúc Tiểu Hữu đang chơi ở gần đó thì thấy, rồi nhân cơ hội chúng nó đi hết mà bước qua lỗ hổng. Bởi vì mới chiều nay ta nhận được tin tức bắt được năm tên loài người lởn va lởn vởn trong rừng, đội tuần tra đã ra tay và nhốt vào nhà lao."

"Tiểu Ngọc... không... tiểu Ngọc của ta... huhu... tiểu Ngọc bé bỏng của ta..."

"Thất Thất, nén đau thương." – Ngọa Triều an ủi, hôn trán dỗ dành.

Dư Ngọc Hữu là do Ngọa Thất nhặt về nuôi. Mới đầu Dư Ngọc Hữu còn rất bình thường, da dẻ hồng hào trắng nõn nằm trong nôi nhỏ say say ngủ, Ngọa Thất nhìn đến tâm nhũn thành nước, liền vội đem về khu F cho mọi người chiêm ngưỡng báu vật nhỏ.

Mọi người ai cũng trầm trồ khen ngợi đáng yêu ngọt ngào, trưởng lão cũng chơi chơi với bé đến quên cả giờ giấc. Nhưng ông vẫn phải nói một điều: "Nuôi thì nuôi, nhưng phải biến đứa bé này thành đồng loại, không thì bản tính khát máu của chúng ta sẽ trỗi dậy không lâu nữa đâu."

Ngọa Thất do dự, nhưng vẫn làm theo lời trưởng lão. Y cắn răng nhắm mắt nhắm mũi cắm phập hai cái răng nanh hơi dài lên tay đứa bé, hút một hơi rồi truyền thứ gì đó vào. Đứa bé trong lòng la khóc dữ dội nhưng y cũng chỉ biết ôm ôm dỗ dành, một lát sau vì khóc mệt nên bé con chìm vào giấc mộng. Cả đêm Ngọa Thất thức trắng canh giữ xem có chuyển biến gì không, nhưng đến sáng ra ngoại trừ màu da thay đổi thành tái mét, có ốm ra đôi chút cũng không có chuyển biến gì bất thường. Liền thầm cảm ơn đứa nhỏ này không trải qua giai đoạn thời nguyên thủy, không thì rất phiền phức và cũng đau lòng.

Ngọa Thất họ Dư nên đặt tên cho đứa nhỏ là Dư Ngọc Hữu, "Hữu" trong "hữu duyên thiên lý năng tương ngộ", còn "Ngọc", y mong rằng sau này đứa nhỏ tâm sáng như ngọc, lương thiện nhu hòa.

Sau bao nhiêu năm gắn bó, Dư Ngọc Hữu luôn miệng gọi Ngọa Thất là ca ca, đi đâu cũng ca ca, ca ca là nhất. Đến tận giờ đã mười tám năm, họ vẫn luôn tình cảm như vậy. Nhưng tại thời điểm này, y tuyệt vọng đau lòng cho đứa nhỏ, sợ rằng đứa ngốc ấy đã bị ăn thịt đến không còn xương, hay bị đem đi làm vật thí nghiệm, nước mắt như những viên trân châu bị đứt dây thi nhau rơi xuống. Ngọa Triều không dỗ được liền dứt khoát bế y lên, cáo từ một câu rồi ôm người về nhà. Trưởng lão cũng đuổi đám người dân ai về nhà nấy, trả lại bình yên thanh tĩnh cho ngôi làng.

Khu E.

"Nói xem, loài quái vật kia, ngươi từ đâu tới?" – người đàn ông ngồi bắt chéo hai chân trên chiếc ghế bành phủ thêm lớp nhung đỏ khí chất bất phàm, chán ghét liếc mắt xuống người đang bị ép quỳ phía dưới hỏi như ra lệnh.

Dư Ngọc Hữu ngơ ngác nghiêng đầu: "Hởởở--"