Ngọc Vô Hà

Chương 13



Thấy Liên Ngọc chỉ kinh ngạc nhìn mình, Cận Song Thành gác bút, lại hỏi một câu: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Liên Ngọc thấp giọng ứng một tiếng, kiệt lực áp chế tiếng rên rỉ đang muốn bật ra, vô thức xê dịch thân thể ra mép bàn.

Cận Song Thành nhìn y một hồi, đi tới trước mặt Liên Ngọc, vừa đưa tay xoa tóc y, vừa nói: “Thế nhưng mặt của ngươi thoạt nhìn rất đỏ….”

Nói còn chưa dứt lời, Liên Ngọc đã túm lấy tay hắn, úp tay lên lòng bàn tay hắn, hai mắt hơi nheo lại nhìn, trong mắt ánh lên vẻ kiều mị.

Cận Song Thành như bị hỏa thiêu mà rút tay về, cố sức đè lại đầu Liên Ngọc, xoa nhẹ một chút, nói: “Ăn đi, đừng suy nghĩ lung tung.”

Nhưng Liên Ngọc lại nhào đến ôm lấy thắt lưng hắn, sau đó như một chú cún con mà ghé vào người hắn hít ngửi, thỉnh thoảng dùng môi chạm vào, chuyển động lên trên.

“Có gì đâu nào, ngươi cũng không bị tổn thất gì.” Thanh âm bật ra từ trong cổ họng hòa lẫn nồng đậm tình dục.

“Liên Ngọc!”, Cận Song Thành cười khổ, kéo từng ngón tay Liên Ngọc đang níu trên tay áo mình xuống, “Ngươi ngồi xuống cho ta.”

Liên Ngọc không nghe theo: “Không muốn! Đã có phản ứng …” Thấy Cận Song Thành thủy chung đứng bất động ở đàng kia, Liên Ngọc hạ mắt, cắn môi, càng tích cực  cọ cọ vào người hắn, trong thanh âm lộ ra một tia cầu xin, “Chỉ một lần thôi, ta chịu không nổi rồi … Thật là khó chịu, Cận Song Thành… chỉ một lần, chỉ một lần…”

Cận Song Thành trầm mặc thật lâu, cuối cùng rốt cục chậm rãi cúi lưng xuống ôm lấy Liên Ngọc.

Bất quá chỉ là đầu ngón tay chạm khẽ vào lưng vậy mà cái loại cảm giác lạnh lẽo mà ngứa ngấy này cũng có thể khiến cho Liên Ngọc thoáng cái càng thêm hứng thú, tay chân cùng lúc quấn lấy người trước mắt.

Bàn tay của Cận Song Thành cẩn cẩn dực dực  tham nhập vào trong y phục của y, từ thắt lưng lướt đến tiểu phúc, một đường xuống phía dưới, sau đó cầm lấy vật yếu đuối từ lâu đã ngẩng đầu ở giữa hai chân y.

Liên Ngọc gắt gao ôm lấy Cận Song Thành, tay vô thức nắm lấy lớp y phục phía sau lưng hắn, hô hấp của y cũng càng trở nên gấp gáp, cuối cùng làm như không chịu nổi nữa mà khẽ nhếch môi liều mạng thở dốc.

Cận Song Thành trên mặt thủy chung không lộ chút biểu tình, bàn tay rất ấm nhưng đầu ngón tay thì lạnh, khẽ vỗ về chơi đùa vật kia, thẳng đến khi Liên Ngọc không thể khống chế rên rĩ mà rên lên hừ hừ, hắn mới bắt đầu thong thả bộ lộng.

“A a…”, Liên Ngọc nhắm lại hai mắt, trọng lượng thân thể cũng dần dần dựa vào cánh tay đang ôm lấy mình, trong miệng phát ra dường như là thanh âm thở dài.

Khoái cảm trong cơ thể càng lúc càng rõ ràng kịch liệt, Liên Ngọc càng nắm chặt tay áo Cận Song Thành, theo bộ lộng quy luật một chút một chút kia, y nhịn không được mở miệng giục: “Nhanh… nhanh một chút…”

Cận Song Thành không lên tiếng, nhưng động tác lại như Liên Ngọc mong muốn mà trở nen nhanh hơn, giữa những tiếng thở dốc của Liên Ngọc tựa hồ cũng có thể nghe được khí tức hắn cố gắng áp xuống.

“A… A…” Liên Ngọc cúi đầu rên rỉ, tay bắt đầu tại trên người hắn lung tung kéo níu, chỉ trong chốc lát, y phục của Cận Song Thành đã bị y kéo đến có chút mất trật tự.

Cuối cùng sau vài cái bộ lộng tốc độ nhanh hơn, Liên Ngọc gắt gao túm lấy y phục của Cận Song Thành thét chói tai, thân thể cũng buộc chặt rướn thân về phía trước, bạch  dịch phun ra đầy tay Cận Song Thành,  trên mặt y cũng nhiễm một lớp hồng nhạt. Sóng mắt lưu chuyển, thần sắc thản nhiên, khinh ngâm theo từng lần hô từ cổ họng tràn ra, liền càng thêm xuân sắc.

Y hơi khép mắt tựa ra sau, toàn thân mềm mại như không xương, nhưng tay lại không an phận mà di động trên người Cận Song Thành, như là tùy thời sẽ đem y phục Cận Song Thành xả xuống.

Cận Song Thành thong thả đứng dậy, động tác rất nhỏ kia lại kinh động đến Liên Ngọc, y mở mắt ra, liền thấy Cận Song Thành đã rút tay về, xoay người đi đến cửa.

“Cận Song Thành…”, Liên Ngọc kêu một tiếng, lời ra khỏi miệng thì lại nghe thấy sự run rẩy trong giọng nói của mình.

Như là mong chờ cái gì, lại như là sợ hãi cái gì.

“Hồng Nhi, chuẩn bị nước nóng, đưa đến gian kế bên.” Cận Song Thành không đáp lại, chỉ ở trước cửa phân phó bên ngoài một tiếng, liền quay lại vẽ tiếp bức tranh của mình, chậm rãi chấm bút điểm mực.

“Cận…”, Liên Ngọc mở miệng, lại gọi không được.

“Tự đi tẩy trừ sạch sẽ đi.” Một lát sau Cận Song Thành chỉ nói một câu như thế, trong giọng nói nghe không ra tức giận, nhưng cũng nghe không ra vui sướng, cái loại cảm giác như đang che giấu tâm tình khiến cho Liên Ngọc kinh hoàng, “Ở đây không phải là Tần lâu, ngươi cũng đã không còn là tiểu quan Tần lâu, chuyện như ngày hôm nay nếu xảy ra, ngươi hẳn là hiểu được phải khống chế và xử lý thế nào.”

“Nếu ta không biết thì sao?”, Liên Ngọc như con chó bị giẫm phải đuôi mà nhảy dựng lên, trải qua phát tiết khiến cho y nhuyễn cước mà ngã xuống trở lại, “Ta đã nói với ngươi, ta chính là như thế này, thân thể này chính là như thế, hoặc là ngươi tới thay ta phát tiết, hoặc ngươi tìm người đến, nếu đã chán ghét, tùy tiện tìm một chỗ đem ta bán đi cũng được!” Nói xong lời cuối cùng, chính y cũng sững sờ

Cận Song Thành ngạc nhiên ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt hốt hoảng của y.

Liên Ngọc nhìn vào hai mắt Cận Song Thành, hắc bạch phân minh, nhưng cái gì đều thấy không rõ, khiến cho y có một loại cảm giác tùy thời sẽ bị hấp dẫn, và cả sợ hãi bởi vô pháp chạy trốn.

Thật lâu sau, y lui về phía sau, đụng vào ghế, cái ghế rầm một tiếng ngả xuống đất, y lại đột nhiên như trốn chạy mà chạy ào ra ngoài.

Ta sẽ không cưỡng cầu, ta không dám nữa, đừng đuổi ta đi, đừng đem ta bán đi, đừng, đừng…

Quân Đắc, ta yêu ngươi như vậy… Vì sao lại tuyệt tình như thế?

Liên Ngọc một đường chạy ra khỏi viện tử, mưa tầm tã vũ lạc trên người, băng lãnh tận xương, đau đớn đeo bám không thể trốn tránh.

Chạy qua hồ sen thì mưa càng lớn hơn, chân Liên Ngọc như nhũn ra, trước mắt bị nước mưa khiến cho một mảnh không rõ, vô thức vươn tay tưởng bắt được cái gì, nhưng lại ngã xuống hồ sen, uống liền mấy ngụm nước mới vùng vẫy ngoi được đầu lên.

Gió thổi qua, trên người lạnh đến phát run, nhưng lại dần dần tỉnh táo lại, lội vào bờ hồ, Liên Ngọc chậm rãi đem đầu chôn giữa hai khuỷu tay.

“Hắn không phải… Hắn rõ ràng không phải Lạc Quân Đắc a…”

“Trong chúng ta cũng không có ai thật lòng yêu thương người kia … ai cũng không…”

“Không phải sợ, không phải sợ, không phải sợ…”

Thân thể  Liên Ngọc run càng ngày càng lợi hại, thầm thì trong miệng cũng càng lúc càng nhanh, tới cuối cùng, chỉ còn lại nỉ non giống như nói mê, một tiếng một tiếng, mang theo nghẹn ngào, đến cuối cùng liền nghe không rõ nữa.

“Liên Ngọc!”

Xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng Cận Song Thành kinh hô, sau đó là tiếng bước chân vội vã, Liên Ngọc cả người chấn động, như là con cá trong chậu bị kinh động, tay buông lỏng, cả người liền chìm xuống nước.