Ngọc Vô Hà

Chương 21



Mấy ngày sau đó, Cận Song Thành không xuất hiện nữa, Liên Ngọc cũng an phận ngây ngốc ở trong phòng dưỡng bệnh dưỡng thương.

Có Vãn Hà ở bên, sinh hoạt tự nhiên cũng thuận tiện lên không ít, chỉ là Vãn Hà  cho tới bây giờ đều an tĩnh hờ hững, cũng không mang lại cho viện tử thêm chút sinh khí nào.

Cận Song Thành mỗi ngày đều tự mình phân phó dược thiện, đại thể là dùng dược liệu hay nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, thời gian đầu, còn cố ý phân phó Vãn Hà, nhất định phải làm cho Liên Ngọc ăn, đến sau đó phát hiện Liên Ngọc cơ bản đối ai cũng không cự tuyệt, liền như chủ nợ đòi được nợ mà yên tâm thoải mái, hắn cũng liền thôi, chỉ là thỉnh thoảng nhớ tới thì nghĩ đến hình ảnh Liên Ngọc bị buộc uống dược mà tức giận rất là thú vị.

Hai ba ngày sau, vết thương trên người Liên Ngọc cũng đã lành lại, liền đi quanh Cận gia đại trạch, Vãn Hà chỉ an phận theo sau, buổi tối hướng Cận Song Thành thuật lại, Cận Song Thành cũng không để ý gì nhiều.

Mãi cho đến một ngày kia Liên Ngọc y phục nón nảy chỉnh tề nói muốn ra phố, Vãn Hà mới ngẩn người, lộ ra một tia kinh ngạc.

Liên Ngọc nhìn nàng một cái, khiêu khích cười: “Ngươi nếu như không vui, có thể lưu lại.”

“Thiếu gia phân phó, công tử đi đâu, Vãn Hà phải theo đó.”

Liên Ngọc trừng mắt nhìn nàng, một lát sau không nói một tiếng xoay người, Vãn Hà bước nhanh đuổi theo, nhưng cảm giác được người phía trước cũng không tức giận.

Ở cạnh càng lâu càng nhận ra thái độ của y tựa hồ như một loại giận dỗi của hài tử, không nể mặt nhưng lại ngóng trông có người đến dỗ dành.

Thành Hoài An tất nhiên là náo nhiệt phi phàm, sau khi Liên Ngọc tới Cận gia vẫn chưa từng ra khỏi cửa, tại Dương Châu thì cũng không có cơ hội vào ban ngày đi trên đường phố, lúc này đi như vậy, tâm tình thật tốt, nhưng lại có vẻ lo lắng.

Vãn Hà theo y đi hết nửa đường, khi rốt cục buông tha tìm hiểu xem người này muốn ra ngoài làm gì, Liên Ngọc lại hướng một hiệu thuốc bắc đi vào.

“Vị công tử này, là muốn bốc thuốc sao?”

Học đồ trong phô tử ra chào, Liên Ngọc nhìn thoáng qua từng ngăn tủ trong điếm, lại lén quay đầu lại liếc sang Vãn Hà một chút, từ trong tay áo lấy ra một đồng tiền, đặt ở trên bàn: “Nhiêu đó tiền, toàn bộ lấy tỳ ma cho ta.”

“Tỳ ma?”, Cận Song Thành từ bức họa đã vẽ xong ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn Vãn Hà.

Vãn Hà gật đầu: “Cuối cùng điếm gia cấp công tử một bao đại khái có ba bốn lượng tỳ ma, còn nhắc nhở vài lần nhất định phải chú ý lượng dùng.”

“Ba bốn lượng…”, Cận Song Thành sờ sờ mũi, “Nhiêu đó có thể đem trên dưới Cận gia một lần giết sạch.”

Vãn Hà cúi đầu không dám đáp lời.

Đúng lúc này, Nghiễn Tri từ ngoài cửa chạy vào, vẻ mặt hoảng trương: “Thiếu, Thiếu gia…”

“Chuyện gì?”

“Hạ nhân trong phòng có mấy người dường như bị bệnh… Đều là chứng bệnh như nhau, tay chân vô lực, buồn nôn choáng đầu, có một hai người còn đi tả nôn mửa, quản gia nói là có dịch gì đó, bảo ta đến đối Thiếu gia nói một tiếng.”

Cận Song Thành nhíu nhíu mày, thật lâu mới quay đầu nhìn về phía Vãn Hà, Vãn Hà cũng có chút minh bạch, vẻ mặt xấu hổ cúi đầu: “Vãn Hà thất trách.”

Cận Song Thành lắc đầu cười khổ: “Đều không phải lỗi của  ngươi.” Hắn chần chờ  một chút, quay đầu đối Nghiễn Tri, “E là ăn phải thức ăn hỏng, ngươi bảo quản gia thỉnh đại phu đến xem.”

Nghiễn Tri nghi hoặc ứng lời, nhìn thoáng qua Vãn Hà, mới xoay người đi ra khỏi phòng.

Lưu lại hai người ở nơi đó, Cận Song Thành thật lâu sau mới than nhẹ một tiếng, mở miệng nói: “Còn muốn thay y đòi lại công đạo, y lại tự mình đi đòi nợ trước.”

Vãn Hà chẳng biết phải đáp lại thế nào, chỉ cúi đầu đứng đó, trong lòng khó hiểu.

“Chỉ là buồn nôn choáng đầu… Như vậy đủ rồi sao?”, Cận Song Thành như cũng không lưu ý đến nàng, chỉ thì thào tự nói, trong thanh âm có một mạt rất đạm rất đạm thương tiếc, khiến cho Vãn Hà cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Hảo một trận, Vãn Hà mới nghe được Cận Song Thành nói: “Y ngủ chưa? Ta đi xem y.”

Vãn Hà gật đầu, thấy Cận Song Thành trực tiếp đi ra ngoài cửa, cũng không có ý muốn nàng theo, nàng liền chần chờ một chút, liền cũng đi ra khỏi phòng, đứng ngoài cửa viện tử.

Cận Song Thành một đường đi tới viện tử Liên Ngọc trụ, ngọn đèn dầu bên trong đã tắt, trong phòng ngoài phòng một mảnh tĩnh lặng, tại trong đêm tối có vẻ tiêu điều.

Hắn tại cửa đứng một trận, lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, mạnh mẽ đẩy cửa mà vào, hai ba bước đi tới bên giường, đẩy chăn lên, quả nhiên không có một bóng người.

“Liên… Ngọc.” Hắn gọi một câu, liền im bặt, đứng ở đàng kia, có chút mờ mịt.

Đứng yên thật lâu, lâu đến mức ngay cả hắn cũng không biết mình đang chở đợi điều gì, ngoài cửa lại truyền đến một trận tiếng bước chân, Cận Song Thành vội quay đầu lại, nhìn thấy một người mở cửa vội lủi vào trong.

Nương theo ánh trăng, người kia mặc một kiện ngoại y màu trắng, tóc rối tung, rón ra rón rén đi vào, trong bóng đêm hoang vắng thật có vài phần u thâm.

Cận Song Thành thoáng cái nở nụ cười, thả lỏng người, nhẹ giọng gọi: “Liên Ngọc.”

Người nọ lại bị hoảng sợ, thấp giọng kêu một tiếng, Cận Song Thành lúc này mới nhớ tới phải thắp đèn.

Chờ ngọn đèn dầu thắp sáng lên, quả nhiên liền thấy Liên Ngọc sắc mặt tái nhợt  đứng ở đàng kia, một thân ngoại y bạch sắc, như du hồn nửa đêm.

Y trước cứ ngơ ngác nhìn Cận Song Thành, một lát sau lén lui lại một bước, thấy Cận Song Thành không có phản ứng, liền lui thêm một bước, một bộ dáng muốn nhanh chân bỏ chạy.

Cận Song Thành bước nhanh đến bắt được tay y, cảm giác được phía trên lạnh lẽo, liền nhịn không được quát một tiếng: “Hơn nửa đêm không ngủ mà đi đâu?”

Liên Ngọc mím môi không nói lời nào, trong mắt xẹt qua một tia kinh hoàng.

Cận Song Thành nhìn thấy, liền nhịn không được mà thở dài: “Làm ra chuyện xấu, muốn chạy trốn?”

Không nghĩ tới lời này vừa nói ra, Liên Ngọc liền thay đổi sắc mặt, trong mắt cũng thêm vài phần quật cường cùng cảnh giác.

“Hạ nhân trong phòng có người bị mao bệnh, Vãn Hà nói ngươi ban ngày trên  phố mua tỳ ma.”

Liên Ngọc trầm mặc thật lâu, mới thốt một tiếng: “Vậy thì thế nào?”

“Vốn định thay ngươi đòi công đạo, ngươi lại tự mình báo thù, ta còn có thể thế nào?”, Cận Song Thành cười cười, đem người kéo vào trong phòng, đẩy ngồi xuống ghế.

Liên Ngọc trong mắt âm trầm, nhưng chậm chạp không lên tiếng.

“Đêm đó…”

“Bất quá là bị chó cắn một ngụm!”, Liên Ngọc vội ngắt lời Cận Song Thành, một lát nhếch cằm lên, bày ra tư thái khiêu khích, “Ta tìm không được con chó kia, không thể làm gì khác hơn là đem mấy kẻ tương tự đều giáo huấn một lần. Ngươi muốn nói ta liên luỵ người vô tội thì cũng mặc.”

Cận Song Thành vô thức nhíu mi, nhưng có thể cảm giác được trong lòng mình đang ngầm thở phào nhẹ nhõm, đang định nói, Liên Ngọc đã từ trong tay khiêu khích giãy dụa, rời khỏi vài bước, sau đó cố sức kéo kéo ngoại bào trên người mình, cười lạnh nói: “Thế nào, nhìn không vừa mắt? Ta còn giả thần giả quỷ đến dọa nương ngươi, ngươi làm gì nào?”

Cận Song Thành biến sắc, đi lên một bước tóm lấy vai Liên Ngọc: “Ngươi nói cái gì?”

Liên Ngọc bị hắn tóm đến đau nhức, trên mặt cũng nồng đậm châm chọc: “Ta nói ta đi dọa nương ngươi. Chỉ bất quá là ở bên ngoài nhoáng một cái, ném đá vào cửa sổ, bà ta đã sợ đến mức run rẩy trên giường, sợ là đã làm rất nhiều chuyện sai trái a.”

Cận Song Thành nhìn y, châm chọc nặng nề như thế, hắn chỉ thấy qua một lần.

Khi đó Liên Ngọc đứng ở trong đình ở Tần lâu, vỗ cây thì thào lẩm bẩm. Ngay lúc đó chính hắn đã đoán rằng, y không ở trước mặt người khác mới có thể lộ ra biểu tình và tính tình như vậy.

Hôm nay lại nhìn thấy.

Che giấu kinh hoàng của người kia, che giấu phòng bị của người kia, che giấu yếu đuối của người kia.

Tức giận còn trong lòng lại vô pháp phát tiết ra, Cận Song Thành chậm rãi buông tay ra, nắm quyền thu trở về, thật lâu mới nói: “Ngươi muốn trả thù, không có gì đáng trách… Thế nhưng nương ta, đều chỉ là vì ta, ngươi nếu còn muốn tính toán, thì cứ trút lên đầu ta. Gấp trăm lần ngàn lần cũng không sao.” Dừng một chút, hắn lại nói, “Nàng chung quy chỉ là một phụ nhân, khó xử nữ tử, không phải chuyện đại trượng phu nên làm.”

“Vậy thì thế nào?”, chỉ một câu như vậy, Liên Ngọc liền như cả người đều dựng lên, như là bị giẫm phải đuôi, “Ta không khó xử một phụ nhân như bà ta, vậy cứ mặc bà khó xử ta? Ta bất quá, ta bất quá …”

Câu nói kế tiếp đều chôn vùi vào trong vòng ôm của một người, Liên Ngọc giương mắt, toàn thân buộc chặt, chỉ có thể dùng chút xúc cảm mỏng manh cảm thụ ấm áp trong lồng ngực kia.

Trước khi y kịp giãy dụa, thanh âm Cận Song Thành cũng đã ở bên tai vang lên: “Đừng vùng vãy, đừng vùng vãy…”

Động tác của Liên Ngọc dần dần ngừng lại, có điểm mờ mịt giương mắt, cảm giác được một bàn tay giống như rất nhiều lần trước đây xoa xoa đầu mình, y dùng lực cắn răng.

“Tỳ ma hạ không nhiều lắm, một ngày nửa đêm đại khái cũng sẽ tốt rồi. Ta… bị bệnh một hồi, hôm nay dọa bà một trận, cũng coi như huề nhau.” Chẳng qua bao lâu, Liên Ngọc rất khẽ nói một câu, Cận Song Thành khẽ run lên, cúi đầu nhìn y nhưng chỉ nhìn thấy y nhắm mắt lại.

Lông mi ngay trước mắt run rẩy, môi bởi vì cố sức mím lấy mà có vẻ tái nhợt, khiến cho cảm xúc tận lực muốn che giấu kia vẫn lộ ra rõ ràng.

Kinh hoàng, phòng bị, khẩn trương, yếu đuối…

Vòng tay Cận Song Thành siết thật chặt, nhìn đôi môi tái nhợt, đột nhiên nỗi lên xúc động muốn hôn y.