Tùng giật mình, ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
Những tấm liếp dùng tạm làm tấm laphone giảm nóng nằm trên đầu. Kế bên làm một chiếc bàn học quen thuộc không thể quen thuộc hơn đập vào mắt Tùng, khiến cậu ngơ ngác trong chốc lát rồi giật mình một lần nữa. cậu chạy như điên xuống, nhìn xung quanh.
Đây đúng là phòng khách kiêm phòng ngủ riêng của cậu từ hồi xưa. Nhà Tùng thời đó không quá giàu cũng không quá nghèo, nhưng cậu vẫn không có phòng riêng mà vẫn phải ở trên một chiếc giường đặt trong phòng khách đến tận năm cậu đi học đại học.
Tùng ngơ ngác nhìn khung cảnh quen thuộc, với tờ lịch lật về ngày 15/03/2003.
Năm 2003 ?!? Cậu trở về thời thiếu niên ?!?
Tùng không tin vào mắt mình nữa, cậu bước lại gần nhìn kĩ lại tờ lịch. Rồi ngơ ngác nhìn xung quanh nhà. Cái khung cảnh sao mà quen thuộc, lại xa lạ đến như vậy.
Mình xuyên không về thời niên thiếu ?!? Một ý tưởng điên rồ xuất hiện trong đầu của Tùng làm cậu mừng như điên. Nếu đúng thật là thế, thì những tiếc nuối khi xưa cậu có thể thay đổi được tất cả, ước mơ, sự nghiệp, sức khỏe, tất cả mọi thứ đều có thể!!
Một ý tưởng lóe lên trong đầu Tùng rồi ngay lập tức bị dập tắt. Haizz, giờ phút này còn suy nghĩ cái gì nữa vậy trời, Tùng tự nhủ. Điều đầu tiên là phải tìm hiểu xem, đây có phải thật sự là xuyên không về thời niên thiếu hay không nữa.
Tùng chạy ngay ra ngoài sân, khung cảnh vẫn quen thuộc lại xa lạ, Tùng hối hả chạy ra, thì chạm mặt mẹ của mình.
Mẹ vẫn chưa già, tóc vẫn chưa lấm tấm bạc như lúc Tùng 30 tuổi. Dù mẹ có rất nhiều khuyết điểm, đôi khi khá bảo thủ và độc đoán, nhưng dù gì, Tùng cũng là cả cuộc đời của mẹ.
Nhìn gương mặt trẻ trung của mẹ mà Tùng nghẹn ngào không nói nên lời. Cậu chạy ngay ôm lấy mẹ, nước mắt ứa ra từng giọt. Mẹ ngơ ngác không hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn ôm cậu, còn không quên gắt giọng: “Giờ này con còn chưa chuẩn bị đi học nữa hả Ti, nhanh lên đi, khóc gì mà khóc, lớn rồi chứ đâu còn là con nít đâu”
Đương nhiên, giống như bao cô cậu bé khác, ở nhà Tùng cũng có tên cún cơm: Ti. Đã lâu lắm rồi không ai gọi tên cậu như vậy cả. Tùng cười tí tửng với khuôn mặt lấm tấm nước mắt: "Tại con mơ thấy mẹ già quá trời già, giờ thấy mẹ trẻ lại nên con thấy vui thôi mà".
Đúng vậy, cậu mơ thấy như thế, một giấc mơ kéo dài tới 30 năm. Đến lúc này cậu cũng không biết là cái nào là thật, cái nào là mơ nữa.
“Nói tào lao gì không, thôi vô chuẩn bị đi còn đi học nữa. hôm nay con tự chạy xe đạp đi học nha, mẹ bận rồi không đưa con đi được”
“Ok sếp, con biết rồi”
“Sếp cái gì mà sếp, tào lao quá”
Trong tiếng la của mẹ, Tùng chạy nhanh vào nhà chuẩn bị đi học. Ôi là trời, một ông chú 30 tuổi chuẩn bị đi học tiểu học lớp 5, thật không tin nổi.
Ngay ngõ ngoặt trong nhà, Tùng gặp ngay ba của mình. Vẫn ít nói, ba chỉ nhìn Tùng rồi né qua cho cậu đi. Dù ít nói chuyện với ba, nhưng Tùng biết, ba rất yêu thương mình. Dù sau này mâu thuẫn với mẹ nên cậu ít về nhà, cậu vẫn rất cảm thấy có lỗi với ba, rất muốn nói chuyện với ba, nhưng dường như có một rào cản gì đấy ngăn cách khiến cậu rất khó mở lời.
Tùng lúng túng gọi: “Con chuẩn bị đi học nha ba”, rồi chạy nhanh vào để che giấu sự bối rối.
Ba liếc nhìn Tùng, có chút nghi hoặc nhưng vẫn không nói gì, lặng lẽ đi ra.
Tùng thở phào nhẹ nhõm, rối rít chuẩn bị thay đồ đi học. Khi mới vừa cởi áo ra, cậu kinh ngạc phát hiện, vết sẹo mổ từ nhỏ của mình không cánh mà bay.
Cậu ngơ ngác nhìn, rồi chạy ào ra hỏi mẹ: “Mẹ ơi, sao tự nhiên đường mổ của con mất tiêu rồi.”
Mẹ nhìn Tùng rồi la toáng lên: “Mày bị khùng hả con, mày bị mổ hồi nào mà có đường mổ, chưa rửa mặt hay sao mà mơ ngủ vậy”
Tùng ngơ ngác nhìn mẹ, rồi nhìn lại vào bụng mình. Mặc dù bây giờ cậu vẫn còn rất ốm, nhưng cậu lại có một nỗi băn khoăn lớn hơn.
Liệu đây có phải là một giấc mơ, hay thực tế mình xuyên không về một thế giới song song.
Nỗi lo lắng tràn ngập trong lòng, Tùng cũng không thể nào tránh khỏi việc phải đối mặt với thực tế là mình còn có rất nhiều câu hỏi cần giải đáp. Tùng nhanh chóng thay đồ, ăn sáng và lấy xe đi học với hàng loạt câu hỏi trong đầu. Cậu cần phải được giải đáp, nhưng, không phải là lúc này.
Mất một khoảng thời gian rất lâu Tùng mới có thể vào đến lớp học, và đương nhiên, cũng không ít lúng túng khi đi vào chỗ ngồi của mình. Cũng may, Tùng còn nhớ mình là lớp trưởng nên là vẫn không quên hô đứng dậy chào thầy cô, nên mới có thể thoát khỏi cảnh lúng túng.
Rất khó khăn thông qua ngày đầu tiên đi học, Tùng cũng thoát khỏi lớp học và đi về nhà. Trên đường về, Tùng có nhiều nỗi nghi hoặc. Theo điều tra ban đầu từ những đứa bạn ngồi xung quanh cộng với kí ức cũ, Tùng có thể cam đoan 90% đây vẫn là thế giới cũ trước khi cậu đến. Nhưng, đường mổ trên bụng là chuyện gì xảy ra???
Về đến nhà, Tùng lấy cớ học bài và ngồi lên bàn học. Lập tức, cậu hỏi ngay trong đầu: “Hệ thống, ra đây đi, tao đang có nhiều thắc mắc lắm nè”.
“Hệ thống Siêu Cấp Ngôi Sao Bóng Đá xin chào chủ nhân. Rất hân hạnh được trả lời những câu hỏi của chủ nhân”
“Đường mổ trên bụng tao là chuyện gì xảy ra, đây là thế giới nào”
“Dạ thưa chủ nhân, đây là một trong số nhỏ các phúc lợi của hệ thống khi kích hoạt. Chủ nhân không cần quá lo lắng, đây vẫn là thế giới cũ của chủ nhân, chỉ thay đổi là chủ nhân đang có một cơ thể khỏe mạnh đầy sức sống”
“Làm hết hồn, tưởng chú đưa anh xuyên qua thế giới khác rồi chứ. Cũng may” Tùng thở dài nói. “Vậy, bây giờ nhờ hệ thống nói giúp dùm tôi xem là chú có thể làm được gì??”
“Dạ thưa chủ nhân, hệ thống sẽ tiến hành hỗ trợ chủ nhân phát triển trở thành siêu cấp cầu thủ bóng đá, thành toàn năng siêu sao, không chỉ ở Việt Nam mà còn cả thế giới. Chủ nhân chỉ cần chăm chỉ huấn luyện sẽ đạt được điểm thuộc tính, có thể thêm vào các hạng thuộc tính của chủ nhân. Không giới hạn về số lượng. Chỉ giới hạn về độ khó để đạt được điểm thuộc tính mà thôi”
“Cụ thể như thế nào, chú có thể chỉ rõ hơn được không?”
“Dạ thưa chủ nhân, hệ thống sẽ tiến hành số liệu hóa thuộc tính của chủ nhân thành 4 hạng năng lực tổng hợp: Tấn công, phòng ngự, kiểm soát và cơ thể; với mỗi năng lực chia thành 5 hạng thuộc tính nhỏ, mỗi hạng thuộc tính nhỏ có thể thêm điểm từ 1 đến vô hạn, miễn sao chủ nhân đạt được đủ yêu cầu rèn luyện. Năng lực thuộc tính có thể chia thành như sau:
Điểm thuộc tính từ 1-29: người bình thường, không có thiên phú bóng đá
Điểm thuộc tính từ 30-39: cấp thiếu niên, trình độ tương đương cầu thủ thiếu niên.
Điểm thuộc tính từ 40-49: cấp thanh niên, trình độ tương đương cầu thủ thanh niên trung bình của các giải đấu ngoài châu Âu.
Điểm thuộc tính từ 50-59: cấp bán chuyên, trình độ tương đương cầu thủ nghiệp dư các giải châu Âu, hoặc cầu thủ chuyên nghiệp giải quốc gia các nước ngoài top 100 Fifa.
Điểm thuộc tính từ 60-69: cấp chuyên nghiệp, tương đương cầu thủ chuyên nghiệp giải vô địch quốc gia các nước top 50 Fifa, hoặc giải hạng 2 – hạng 3 châu Âu.
Điểm thuộc tính từ 70-79: cấp chuyên gia, tương đương với các cầu thủ chủ lực giải hạng nhất châu Âu thuộc 5 giải đấu lớn, hoặc giải ngoại hạng châu Âu trừ 5 giải đấu lớn (như Portugal Laliga, hay Eredivisie), hoặc dự bị giải ngoại hạng châu Âu thuộc 5 giải đấu lớn.
Điểm thuộc tính từ 80-89: cấp ngôi sao, tương đương cầu thủ chủ lực giải ngoại hạng châu Âu thuộc 5 giải đấu lớn (Premier League, La Liga, Seria A, Bundesliga, Ligue 1)
Điểm thuộc tính từ 90-99: cấp siêu sao, tương đương ngôi sao bóng đá, chủ lực tuyệt đối của các đội bóng thuộc trung tâm huấn luyện cầu thủ như Asernal, Chelsea, Barcelona,…
Điểm thuộc tính từ 99>: cấp cự tinh, tương đương siêu sao bóng đá toàn cầu”
“Có chuyện thuộc tính hơn 100 nữa hả?”
“Đúng vậy, theo như thăm dò của hệ thống, một số cầu thủ siêu sao có một số hạng thuộc tính hơn 100, ví dụ như Robben với tốc độ hơn 100 điểm, hoặc như Messi với chỉ số rê bóng hơn 100 điểm,…”
“Ok, ta chỉ hỏi thế thôi. Thế còn điểm thuộc tính có thể lấy được bằng cách nào?”
“Chỉ cần chủ nhân cần cù rèn luyện, tham gia thi đấu là sẽ đạt được điểm thuộc tính. Rèn luyện càng chuyên nghiệp, tham gia thi đấu càng cao, đóng góp càng nhiều, thì càng có cơ hội đạt được số lớn điểm thuộc tính”
Tùng suy nghĩ kĩ lời hệ thống nói, bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu!!!!
Chưa xong còn tiếp…..
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc
Những tấm liếp dùng tạm làm tấm laphone giảm nóng nằm trên đầu. Kế bên làm một chiếc bàn học quen thuộc không thể quen thuộc hơn đập vào mắt Tùng, khiến cậu ngơ ngác trong chốc lát rồi giật mình một lần nữa. cậu chạy như điên xuống, nhìn xung quanh.
Đây đúng là phòng khách kiêm phòng ngủ riêng của cậu từ hồi xưa. Nhà Tùng thời đó không quá giàu cũng không quá nghèo, nhưng cậu vẫn không có phòng riêng mà vẫn phải ở trên một chiếc giường đặt trong phòng khách đến tận năm cậu đi học đại học.
Tùng ngơ ngác nhìn khung cảnh quen thuộc, với tờ lịch lật về ngày 15/03/2003.
Năm 2003 ?!? Cậu trở về thời thiếu niên ?!?
Tùng không tin vào mắt mình nữa, cậu bước lại gần nhìn kĩ lại tờ lịch. Rồi ngơ ngác nhìn xung quanh nhà. Cái khung cảnh sao mà quen thuộc, lại xa lạ đến như vậy.
Mình xuyên không về thời niên thiếu ?!? Một ý tưởng điên rồ xuất hiện trong đầu của Tùng làm cậu mừng như điên. Nếu đúng thật là thế, thì những tiếc nuối khi xưa cậu có thể thay đổi được tất cả, ước mơ, sự nghiệp, sức khỏe, tất cả mọi thứ đều có thể!!
Một ý tưởng lóe lên trong đầu Tùng rồi ngay lập tức bị dập tắt. Haizz, giờ phút này còn suy nghĩ cái gì nữa vậy trời, Tùng tự nhủ. Điều đầu tiên là phải tìm hiểu xem, đây có phải thật sự là xuyên không về thời niên thiếu hay không nữa.
Tùng chạy ngay ra ngoài sân, khung cảnh vẫn quen thuộc lại xa lạ, Tùng hối hả chạy ra, thì chạm mặt mẹ của mình.
Mẹ vẫn chưa già, tóc vẫn chưa lấm tấm bạc như lúc Tùng 30 tuổi. Dù mẹ có rất nhiều khuyết điểm, đôi khi khá bảo thủ và độc đoán, nhưng dù gì, Tùng cũng là cả cuộc đời của mẹ.
Nhìn gương mặt trẻ trung của mẹ mà Tùng nghẹn ngào không nói nên lời. Cậu chạy ngay ôm lấy mẹ, nước mắt ứa ra từng giọt. Mẹ ngơ ngác không hiểu có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn ôm cậu, còn không quên gắt giọng: “Giờ này con còn chưa chuẩn bị đi học nữa hả Ti, nhanh lên đi, khóc gì mà khóc, lớn rồi chứ đâu còn là con nít đâu”
Đương nhiên, giống như bao cô cậu bé khác, ở nhà Tùng cũng có tên cún cơm: Ti. Đã lâu lắm rồi không ai gọi tên cậu như vậy cả. Tùng cười tí tửng với khuôn mặt lấm tấm nước mắt: "Tại con mơ thấy mẹ già quá trời già, giờ thấy mẹ trẻ lại nên con thấy vui thôi mà".
Đúng vậy, cậu mơ thấy như thế, một giấc mơ kéo dài tới 30 năm. Đến lúc này cậu cũng không biết là cái nào là thật, cái nào là mơ nữa.
“Nói tào lao gì không, thôi vô chuẩn bị đi còn đi học nữa. hôm nay con tự chạy xe đạp đi học nha, mẹ bận rồi không đưa con đi được”
“Ok sếp, con biết rồi”
“Sếp cái gì mà sếp, tào lao quá”
Trong tiếng la của mẹ, Tùng chạy nhanh vào nhà chuẩn bị đi học. Ôi là trời, một ông chú 30 tuổi chuẩn bị đi học tiểu học lớp 5, thật không tin nổi.
Ngay ngõ ngoặt trong nhà, Tùng gặp ngay ba của mình. Vẫn ít nói, ba chỉ nhìn Tùng rồi né qua cho cậu đi. Dù ít nói chuyện với ba, nhưng Tùng biết, ba rất yêu thương mình. Dù sau này mâu thuẫn với mẹ nên cậu ít về nhà, cậu vẫn rất cảm thấy có lỗi với ba, rất muốn nói chuyện với ba, nhưng dường như có một rào cản gì đấy ngăn cách khiến cậu rất khó mở lời.
Tùng lúng túng gọi: “Con chuẩn bị đi học nha ba”, rồi chạy nhanh vào để che giấu sự bối rối.
Ba liếc nhìn Tùng, có chút nghi hoặc nhưng vẫn không nói gì, lặng lẽ đi ra.
Tùng thở phào nhẹ nhõm, rối rít chuẩn bị thay đồ đi học. Khi mới vừa cởi áo ra, cậu kinh ngạc phát hiện, vết sẹo mổ từ nhỏ của mình không cánh mà bay.
Cậu ngơ ngác nhìn, rồi chạy ào ra hỏi mẹ: “Mẹ ơi, sao tự nhiên đường mổ của con mất tiêu rồi.”
Mẹ nhìn Tùng rồi la toáng lên: “Mày bị khùng hả con, mày bị mổ hồi nào mà có đường mổ, chưa rửa mặt hay sao mà mơ ngủ vậy”
Tùng ngơ ngác nhìn mẹ, rồi nhìn lại vào bụng mình. Mặc dù bây giờ cậu vẫn còn rất ốm, nhưng cậu lại có một nỗi băn khoăn lớn hơn.
Liệu đây có phải là một giấc mơ, hay thực tế mình xuyên không về một thế giới song song.
Nỗi lo lắng tràn ngập trong lòng, Tùng cũng không thể nào tránh khỏi việc phải đối mặt với thực tế là mình còn có rất nhiều câu hỏi cần giải đáp. Tùng nhanh chóng thay đồ, ăn sáng và lấy xe đi học với hàng loạt câu hỏi trong đầu. Cậu cần phải được giải đáp, nhưng, không phải là lúc này.
Mất một khoảng thời gian rất lâu Tùng mới có thể vào đến lớp học, và đương nhiên, cũng không ít lúng túng khi đi vào chỗ ngồi của mình. Cũng may, Tùng còn nhớ mình là lớp trưởng nên là vẫn không quên hô đứng dậy chào thầy cô, nên mới có thể thoát khỏi cảnh lúng túng.
Rất khó khăn thông qua ngày đầu tiên đi học, Tùng cũng thoát khỏi lớp học và đi về nhà. Trên đường về, Tùng có nhiều nỗi nghi hoặc. Theo điều tra ban đầu từ những đứa bạn ngồi xung quanh cộng với kí ức cũ, Tùng có thể cam đoan 90% đây vẫn là thế giới cũ trước khi cậu đến. Nhưng, đường mổ trên bụng là chuyện gì xảy ra???
Về đến nhà, Tùng lấy cớ học bài và ngồi lên bàn học. Lập tức, cậu hỏi ngay trong đầu: “Hệ thống, ra đây đi, tao đang có nhiều thắc mắc lắm nè”.
“Hệ thống Siêu Cấp Ngôi Sao Bóng Đá xin chào chủ nhân. Rất hân hạnh được trả lời những câu hỏi của chủ nhân”
“Đường mổ trên bụng tao là chuyện gì xảy ra, đây là thế giới nào”
“Dạ thưa chủ nhân, đây là một trong số nhỏ các phúc lợi của hệ thống khi kích hoạt. Chủ nhân không cần quá lo lắng, đây vẫn là thế giới cũ của chủ nhân, chỉ thay đổi là chủ nhân đang có một cơ thể khỏe mạnh đầy sức sống”
“Làm hết hồn, tưởng chú đưa anh xuyên qua thế giới khác rồi chứ. Cũng may” Tùng thở dài nói. “Vậy, bây giờ nhờ hệ thống nói giúp dùm tôi xem là chú có thể làm được gì??”
“Dạ thưa chủ nhân, hệ thống sẽ tiến hành hỗ trợ chủ nhân phát triển trở thành siêu cấp cầu thủ bóng đá, thành toàn năng siêu sao, không chỉ ở Việt Nam mà còn cả thế giới. Chủ nhân chỉ cần chăm chỉ huấn luyện sẽ đạt được điểm thuộc tính, có thể thêm vào các hạng thuộc tính của chủ nhân. Không giới hạn về số lượng. Chỉ giới hạn về độ khó để đạt được điểm thuộc tính mà thôi”
“Cụ thể như thế nào, chú có thể chỉ rõ hơn được không?”
“Dạ thưa chủ nhân, hệ thống sẽ tiến hành số liệu hóa thuộc tính của chủ nhân thành 4 hạng năng lực tổng hợp: Tấn công, phòng ngự, kiểm soát và cơ thể; với mỗi năng lực chia thành 5 hạng thuộc tính nhỏ, mỗi hạng thuộc tính nhỏ có thể thêm điểm từ 1 đến vô hạn, miễn sao chủ nhân đạt được đủ yêu cầu rèn luyện. Năng lực thuộc tính có thể chia thành như sau:
Điểm thuộc tính từ 1-29: người bình thường, không có thiên phú bóng đá
Điểm thuộc tính từ 30-39: cấp thiếu niên, trình độ tương đương cầu thủ thiếu niên.
Điểm thuộc tính từ 40-49: cấp thanh niên, trình độ tương đương cầu thủ thanh niên trung bình của các giải đấu ngoài châu Âu.
Điểm thuộc tính từ 50-59: cấp bán chuyên, trình độ tương đương cầu thủ nghiệp dư các giải châu Âu, hoặc cầu thủ chuyên nghiệp giải quốc gia các nước ngoài top 100 Fifa.
Điểm thuộc tính từ 60-69: cấp chuyên nghiệp, tương đương cầu thủ chuyên nghiệp giải vô địch quốc gia các nước top 50 Fifa, hoặc giải hạng 2 – hạng 3 châu Âu.
Điểm thuộc tính từ 70-79: cấp chuyên gia, tương đương với các cầu thủ chủ lực giải hạng nhất châu Âu thuộc 5 giải đấu lớn, hoặc giải ngoại hạng châu Âu trừ 5 giải đấu lớn (như Portugal Laliga, hay Eredivisie), hoặc dự bị giải ngoại hạng châu Âu thuộc 5 giải đấu lớn.
Điểm thuộc tính từ 80-89: cấp ngôi sao, tương đương cầu thủ chủ lực giải ngoại hạng châu Âu thuộc 5 giải đấu lớn (Premier League, La Liga, Seria A, Bundesliga, Ligue 1)
Điểm thuộc tính từ 90-99: cấp siêu sao, tương đương ngôi sao bóng đá, chủ lực tuyệt đối của các đội bóng thuộc trung tâm huấn luyện cầu thủ như Asernal, Chelsea, Barcelona,…
Điểm thuộc tính từ 99>: cấp cự tinh, tương đương siêu sao bóng đá toàn cầu”
“Có chuyện thuộc tính hơn 100 nữa hả?”
“Đúng vậy, theo như thăm dò của hệ thống, một số cầu thủ siêu sao có một số hạng thuộc tính hơn 100, ví dụ như Robben với tốc độ hơn 100 điểm, hoặc như Messi với chỉ số rê bóng hơn 100 điểm,…”
“Ok, ta chỉ hỏi thế thôi. Thế còn điểm thuộc tính có thể lấy được bằng cách nào?”
“Chỉ cần chủ nhân cần cù rèn luyện, tham gia thi đấu là sẽ đạt được điểm thuộc tính. Rèn luyện càng chuyên nghiệp, tham gia thi đấu càng cao, đóng góp càng nhiều, thì càng có cơ hội đạt được số lớn điểm thuộc tính”
Tùng suy nghĩ kĩ lời hệ thống nói, bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu!!!!
Chưa xong còn tiếp…..
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc