Quảng Ninh, nơi không chỉ nổi tiếng về Vịnh Hạ Long, di sản thiên nhiên thế giới, về trữ lượng than đá lớn nhất cả nước, mà còn nổi tiếng về bộ môn bóng đá.
Mặc dù hiện tại, đội bóng đá Than Quảng Ninh chỉ đang đá ở giải hạng Ba Quốc gia, nhưng niềm đam mê bóng đá của xứ mỏ vẫn luôn nồng nhiệt, điển hình là lần tổ chức này của giải U13 Quốc gia, Quảng Ninh đã chuẩn bị rất sung túc, đồng thời còn được cổ vũ hết sức nhiệt tình bởi cổ động viên lúc nào cũng cực kì nhiệt tình đón tiếp.
Đội Đồng Nai có mặt tại Quảng Ninh từ trước ngày khai mạc 1/7 cả tuần lễ, phần là chuẩn bị ứng phó với thời tiết khắc nghiệt của Bắc Bộ ngày hè, phần cũng tạo điều kiện cho đám trẻ có cơ hội được tham quan đây đó để thỏa lòng mong ước. Trái ngược với đám trẻ háo hức khi được đến một nơi du lịch nổi tiếng thế này, Tùng lại có vẻ bình tĩnh hơn hẳn. Cậu chỉ đơn giản chuẩn bị đầy đủ đồ đạc, và nhất là không thể quên quả bóng luôn gắn bó cùng mình.
Bước xuống máy bay sau một hành trình dài, đứa nào đứa nấy đều cảm thấy mệt mỏi và muốn nghỉ ngơi ngay lập tức. Nhưng Tùng cảm thấy chuyến đi này chỉ là chuyện nhỏ. Cậu chỉ dùng 1 giờ để cân bằng lại cơ thể, sau đó bắt đầu phân bổ thời gian luyện tập trong tuần này.
Nhờ được huấn luyện với giáo trình mới, đồng thời tham gia thi đấu ở trình độ cao hơn hẳn đội U11, nên tốc độ tích lũy điểm thuộc tính và tăng trưởng năng lực nhanh hơn hẳn so với trước. Theo ước tính, với tốc độ này, thì chỉ cần trước Tết năm nay, cậu đã có thể có đầy đủ điểm để mở ra năng lực thứ ba rồi.
Tùng ngồi, ánh mắt đăm chiêu nhìn dòng người qua lại ở giữa sảnh khách sạn, tự hỏi nên lên lịch tập luyện như thế nào, thì bỗng nhiên một giọng nói vang lên bên cạnh:
“Desculpa, alguém pode me ajudar? Xin lỗi, Có ai có thể giúp tôi được không?”, một người đàn ông trung niên Âu Mỹ, nói lớn tiếng giữa cả sảnh bằng tiếng Bồ Đào Nha, đi theo sau là một người bảo vệ.
Ông ta có vẻ là một người dãi dầu sương gió, mái tóc vàng óng của ông không nổi bật bằng làn da rám đen, ông có vẻ khá lo lắng khi nhìn xung quanh, ánh mắt cầu mong sự giúp đỡ.
Tùng quái lạ nhìn ông ta, tiếng Bồ Đào Nha không phổ biến ở Việt Nam vào thời điểm này, có lẽ ông không rõ, nên vẫn nhìn xung quanh với ánh mắt vừa luống cuống vừa mong đợi. Thấy ông có vẻ lo lắng, Tùng mỉm cười đi đến và nói: “Claro, senhor, que ajuda você precisa? Tất nhiên rồi, thưa quý ông, ông cần giúp gì?”
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, nói lại :”May quá, cuối cùng cũng có người nói được tiếng Bồ Đào Nha, làm ơn nói giúp với người đàn ông này là tôi chỉ đi lạc chứ không phải kẻ trộm!”, người đàn ông nói bằng giọng cầu khẩn.
Tùng cười nói với chú bảo vệ :”Chú này chỉ đi lạc thôi bác ơi, không phải kẻ trộm đâu ạ!”
Bác bảo vệ gãi đầu, nói lại :”Tôi đâu có nói ông ta là kẻ trộm, tôi chỉ hỏi ông ta muốn đến khách sạn nào, mà ổng không hiểu tiếng Anh. Thôi có gì cậu dẫn ông ta về giúp tôi nhé”, nói rồi bác bỏ đi, để lại ông chú ấy lại cho Tùng.
Tùng mỉm cười nói: ”Ông đi lạc rồi phải không? Ông ở khách sạn nào, để tôi đưa ông về”
Ông chú mỉm cười thanh thản rồi nói :” May quá, tôi ở khách sạn Novotel Ha Long Bay, cậu dẫn tôi đến đó với, tôi sẽ hậu tạ”, ông nói bằng giọng niềm nở mang theo tí ân cần.
“Không cần đâu, tôi sẽ dẫn ông đi, đợi tôi một lát nhé”, nói rồi, cậu đến hỏi thăm tiếp tân về vị trí khách sạn, sau đó quay lại, mang theo giày và quả bóng của mình, cậu không để ý thần sắc quái dị của người đàn ông sau khi thấy cậu mang theo quả bóng, vừa lạ lẫm vừa buồn cười.
Vừa dẫn người đàn ông đi, Tùng vẫn tiếp tục sự nghiệp vừa dẫn bóng vừa chạy của mình. Do đi phía trước nên cậu không thấy thần sắc của người đàn ông thay đổi, từ lúc đầu khá buồn cười, đến nghiêm túc, và sau đó là kinh ngạc vì các động tác khó khăn mà Tùng thực hiện với quả bóng dưới chân mình. Ông bèn đi sát lên và hỏi:
“Này cậu bé, cậu là vận động viên bóng đá hả?”
“Hiện tại thì chưa, nhưng tương lai thì chắc chắn”, Tùng nói với ánh mắt kiên quyết.
Nhận thấy sự quyết tâm trong đôi mắt rực lửa đó, ông vừa buồn cười vừa kinh ngạc, ngày hôm nay ông bị mang hết từ kinh ngạc này sang kinh ngạc khác, ông cảm khái nói:
”Cậu có vẻ có kĩ thuật khá thành thạo đấy, sau này cậu có dự định đi đá bóng chuyên nghiệp không?”
“Đương nhiên là có. Cũng may cho ông là tôi có dự định đi du học đá bóng ở Bồ Đào Nha, nếu không thì cũng sẽ không học tiếng Bồ Đào Nha như bây giờ đâu”
Câu nói này nằm ngoài sự dự đoán của người đàn ông, ông thắc mắc hỏi :”Sao cậu không đá bóng ở Việt Nam, đi du học chắc gì đã được đá bóng như ở đây, cầu thủ ở nước ngoài cũng khổ lắm, chứ không sung sướng như cầu thủ ở Việt Nam, vừa có lương cao vừa không cạnh tranh nhiều”
“Tôi tự tin đủ năng lực để cạnh tranh ở nước ngoài, tôi không thích không khí đá bóng ở Việt Nam, nó thiếu sự chuyên nghiệp”
Người đàn ông kinh ngạc nhìn Tùng, không ngờ một cậu bé lại có thể có được suy nghĩ sâu xa như vậy. Ông buồn cười nói :”Ở nước ngoài cơ hội thì nhiều nhưng cạnh tranh ghê gớm lắm, muốn thành công thì cậu phải cố gắng hơn nhiều đó, nhất là cậu ở một đất nước châu Á nữa, châu Âu rất kì thị, cậu có nghe tới chứ”
“Tôi biết, thế nên ngoài thời gian ăn và ngủ ra thì thời gian còn lại tôi làm như thế này với quả bóng”, nói rồi cậu bỗng tăng tốc, dẫn bóng vượt lên, lách người qua những hàng cây vừa mới được trồng trên vỉa hè, quả bóng vẫn dính sát chân của mình.
“Kỹ thuật tốt, khả năng cầm bóng tốt, còn có sức bộc phát nữa, đúng là một mầm móng không tồi”, người đàn ông thầm nghĩ.
Sau đó, hai người không nói gì thêm nữa. Một lúc sau, Tùng cũng đã dẫn ông đến khách sạn của mình. Người đàn ông nhìn Tùng bằng cặp mắt trìu mến, bên cạnh đó còn dúi vào tay cậu một sấp tiền nhưng cậu kiên quyết không nhận. Ông nhìn cậu bằng cặp mắt đầy sâu xa, đưa cho cậu một tờ danh thiếp với chỉ tên, địa chỉ và số điện thoại, hẹn cậu nếu có dịp đến Bồ Đào Nha, hoặc trước khi cậu quyết định đi du học ở đó, thì nhất định phải gọi hoặc viết thư cho ông, ông sẽ giúp đỡ cậu.
Tùng không quá để ý, nhìn sơ qua cái tên Domingos Jose, địa chỉ ở Lisbon, Bồ Đào Nha, thầm nghĩ chắc chỉ là một người nhiệt tình mà thôi. Cậu cất danh thiếp vào túi áo, vẫy tay chào và tiếp tục hành trình rèn luyện của mình. Hôm nay vẫn chưa đủ 2 tiếng vừa chạy vừa dẫn bóng, phải nhanh chóng bù lại mới được.
Người đàn ông nhìn theo sau bóng lưng của Tùng với ánh mắt khác lạ, vừa kinh ngạc vừa chờ mong. Bỗng nhiên, ông bị ai đó vỗ vai từ phía sau, giật mình quay đầu lại, thì ra là Ramos Silva.
“Huấn luyện viên, thì ra ông ở đây, chúng tôi tìm ông lâu rồi”, cậu nói với giọng lo lắng.
“Không sao, tôi chỉ đi lạc đường thôi”, ông vừa đáp vừa nhìn lại, bóng của Tùng đã đi xa từ lâu. Silva nhìn theo hướng mắt của ông nhưng không thấy gì, bèn nói :”Bên Việt Nam vừa cử đại diện đến tìm ông để bản bạc cho trận đấu sắp tới, ông có cần gặp họ không?”
“Đương nhiên, tôi tới ngay đây”, ông nói bằng giọng cương quyết, quay đầu đi, nhưng trong lòng thì thầm nói :”Cậu bé, mong là sẽ gặp lại cậu đá bóng ở Bồ Đào Nha”
Ngày 26/9/2004, trên sân vận động Mỹ Đình, đội tuyển Việt Nam chịu thất bại 2-1 trước đội Porto B, về nhì trong Agribank Cup. Trên khán đài nhận thưởng, Huấn luyện viên đội Porto B, ông Domingos Jose, tươi cười nói :”Việt Nam là một đất nước rất có tiềm năng, nhất là với thế hệ cầu thủ trẻ. Tôi hi vọng sẽ gặp được cầu thủ Việt Nam thi đấu ở Bồ Đào Nha trong tương lai”, trong đầu ông bất giác hiện lên hình ảnh một cậu nhóc với quả bóng dính liền trên chân.
Chưa xong còn tiếp!!!
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc