Tùng mang tâm trạng không quá thoải mái trở về phòng nghỉ ngơi. Ngước nhìn lên trần nhà, cậu thất thần một chốc. Sự việc xảy ra hôm nay khiến cậu thật sự rất khó chịu.
Hoá ra sau khi kết thúc trận đấu để vào được vòng tứ kết, Tùng lững thững chuẩn bị đi dạo để giảm bớt mệt mỏi sau di chứng từ trận đấu trước, bất ngờ nghe thấy được tiếng quát tháo từ trong phòng thầy Bảo.
Hoá ra, do bất mãn với việc Tùng được tham gia ngay từ đầu 2 trận đấu cuối cùng của Đồng Nai ở vòng chung kết lần này, Trần Nguyên Lực đã có một cuộc họp đường dài thông qua điện thoại, thoá mạ một trận thầy Bảo. Bản thân hắn ta có người ở trong ban huấn luyện, trực tiếp chỉ định huấn luyện viên tạm thời thay thế thầy Bảo, đồng thời yêu cầu những trận sau tuyệt đối không cho Tùng được vào sân. Hắn nói với giọng nghiến rang nghiến lợi, đủ hiểu cái tên Thanh Tùng gây cho hắn sự chán ghét đến mức nào.
Tùng trầm tư trong chốc lát, bỗng nhiên ngồi phắt dậy. Cậu ngước nhìn ngoài cửa sổ, ánh tà dương đang dần buông xuống phía chân trời, để lại các vệt sáng không cách nào xua tan đi được bóng đêm đang dần đến. Cậu bỗng nhiên hiểu được, hành trình lần này của mình cuối cùng cũng đã kết thúc. Đã đến lúc tập trung hoàn toàn cho sự nghiệp giải khoá năng lực rồi.
Tùng ngồi dậy, đi đến phòng của thầy Bảo, gõ cửa. Tiếng đi chậm chậm của thầy chứng tỏ ông đang hết sức mệt mỏi và khó chịu. Thấy Tùng đến, ông chỉ mỉm cười một cách khó coi, dẫn cậu vào phòng.
Tùng cười và nói :”Có lẽ em không thể tham dự thêm các trận sau rồi ạ, em cảm thấy bắp chân của mình bị vấn đề, nên có gì thầy sắp xếp lại đội hình giúp em nhé.”
Thầy Bảo nghe thấy vậy, ngạc nhiên nhìn Tùng. Chợt thầy bừng tỉnh rồi nói :”Em biết hết rồi hả?”, giọng thầy nghe có vẻ chua xót, lưng cũng còm xuống không ít.
Tùng mỉm cười, nói nhẹ :”Không có em thì vẫn còn Hoài Anh và Quốc Toàn, hai đứa nó hiện đã đủ thực lực để gánh cả đội rồi. Em nghĩ mình nên nghỉ ngời một vài bữa. Sau đó, nhờ các thầy hỗ trợ biên soạn giúp em một giáo trình cả về kỹ thuật lẫn thể lực, thể hình và dinh dưỡng giúp, coi như là hỗ trợ em với ạ, em xin cám ơn nhiều”, nói rồi, cậu đứng dậy, cúi người 90 độ trước mặt thầy Bảo.
Sắc mặt thầy chuyển từ ngạc nhiên, rồi rất nhanh, chuyển sang xấu hổ, môi thầy giật giật như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng chỉ hoá thành một tiếng thở dài. Thầy gật gật đầu với thần thái vô cùng mệt mỏi, nhưng nụ cười an ủi của thầy giúp xoá bớt phần nào nỗi khổ sở trong lòng. Thầy biết, Tùng muốn nhận lãnh trách nhiệm không thể thi đấu về mình mà không muốn thầy chịu những ánh mắt ngờ vực từ các cầu thủ khác trong đội. Thầy quyết tâm, phải tìm cách giúp đỡ cậu nhiều nhất có thể, chỉ để an ủi phần nào nỗi hổ thẹn trong lòng thầy.
Sau ngày hôm đó, Tùng viện cớ với lý do chấn thương bắp chân nên không thể tham gia các trận còn lại được. Cả đám cầu thủ lắc đầu đáng tiếc, đồng thời đều lo lắng cho vết thương của cậu, cũng như lo lắng cho các vòng sắp tới. Tùng mỉm cười an ủi mọi người, nụ cười tràn đầy sự lan toả đã giúp những cầu thủ khác có thêm phần nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cậu kêu Hoài Anh và Quốc Toàn ra một góc, nói với giọng kiên định:
”Không còn tao trên sân, hai đứa tụi mày phải phối hợp tốt với nhau. Cứ như cách trước giờ mình thi đấu thôi. Không chuyền được thì phá ra ngoài, kéo tới bù giờ, thậm chí penanlty cũng được. Trông chờ vào hai đứa mày thôi”, nói rồi Tùng vỗ vai hai đứa nhẹ, không để tụi nó nói gì, quay đầu bỏ đi.
Hai đứa nó nhìn nhau, không hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Tùng cũng không muốn giải thích thêm gì, chỉ tổ lạy ông tôi ở bụi này, nên rất ngắn gọn mà cắt đứt câu chuyện.
Những ngày sau đó, thay vì luyện tập cùng mọi người, Tùng lại chọn cách đi bộ để “phục hồi chấn thương”, nhưng thực chất, cậu đem theo bóng và luyện tập vừa dẫn bóng vừa chạy trên bãi biển.
Bóng đá bãi biển cũng là một trong những bộ môn bóng đá được FIFA chính thức công nhận, tuy không được biết đến rộng rãi, nhưng việc tổ chức các giải bóng đá bãi biển vừa và nhỏ vẫn được thường xuyên diễn ra, thậm chí còn có cả giải FIFA Beach Soccer World Cup được tổ chức lần đầu tiên ở Brazil năm 1992.
Bóng đá bãi biển đòi hỏi thể lực và khả năng phán đoán của cầu thủ cao hơn khá nhiều, do đặc thù việc bóng tiếp xúc với bãi cát làm cho việc dẫn bóng cũng như các kỹ thuật cầm bóng đều cần có độ khống chế tinh vi hơn, đồng thời cũng mất sức hơn rất nhiều so với bóng đá trong nhà hay bóng đá đường phố.
Những ngày đầu tiên, bản thân Tùng đều có cảm giác ăn không vô khi thực hiện những bài tập thông thường của mình ở trên cát, bên cạnh đó, rõ ràng mỗi khi hoàn thành được một bài tập, điểm kinh nghiệm của cậu cũng dâng lên nhiều hơn so với những lần tập thông thường, đủ hiểu rằng việc luyện tập trên cát khó khăn đến mức nào. Đến mức cậu nghĩ mình có nên tìm một bãi đất ở trung tâm huấn luyện và lôi về vài xe cát làm một chỗ tập đặc biệt để rèn luyện hay không. Ý tưởng mê người này tồn tại không quá lâu liền bị cậu dập tắt. có trời mới biết thầy Tuấn sẽ giận dữ như thế nào.
Mỗi ngày sau khi luyện tập xong, cậu đều ngồi đến tận hoàng hôn, nhìn ngắm cảnh sắc tươi đẹp của Vịnh Hạ Long, thầm nghĩ về chuyện tương lai. Có lẽ, cậu nên nhanh chóng hoàn thành hết mọi thứ để đi đến Bồ Đào Nha nhanh nhất có thể.
Ngày 10/7, trận đấu tứ kết giữa Đồng Nai và Daklak diễn ra. Trên khán đài, một số cổ động viên mới của đội Đồng Nai, bị chinh phục vì lối đá tốc độ và kiểm soát của họ, ngạc nhiên khi không thấy số 9 của Đồng Nai vào sân, cũng như không thấy trên cả ghế dự bị. Mất đi một mắt xích quan trọng như vậy, đội Đồng Nai thi đấu với một tinh thần cực kì sa sút và lối đá thiếu sáng tạo. Mặc dù đã cố gắng hết sức, nhưng cả bọn không thể nào có thể chống trả được một Daklak mạnh mẽ hơn rất nhiều. Kết quả, Đồng Nai thua 2 – 0 và chính thức dừng bước ở vòng chung kết này.
Tùng trở về khi cả đội đã ở khách sạn. Nhìn thần thái uể oải kết hợp với vẻ mặt buồn thiu của tụi nó là biết ngay đội đã thua trận. Tùng chỉ an ủi nhẹ nhàng, có đứa còn khóc lên vì thua một cách quá uất ức. Toàn nhăn mặt kể lể trong khi Hoài Anh thì thần sắc rất khó coi. Rõ ràng, trận thua hôm nay mang đến cho tụi nó bóng ma không thể xoá nhoà được.
Tranh thủ cả đội nghỉ ngơi, Tùng lôi hai thằng bạn chí cốt ra khu vực hồ bơi. Ngắm nhìn những ngôi sao trên trời, nó nói:
“Đây có lẽ là lần cuối tao đá chung với tụi bây. Sau đợt này tao sẽ về lại trung tâm để luyện tập.”
Hai đứa nhìn nhau không nói gì, gật gật đầu. Hai tụi nó cũng không ngốc, góp nhặt những vấn đề xảy ra vừa qua, tụi nó cũng biết có lẽ có chuyện gì không hay xảy ra giữa Tùng và đội bóng, nhưng nếu Tùng không nói, tụi nó cũng sẽ không hỏi, đây có lẽ là sự tôn trọng lẫn nhau tốt nhất mà tụi nó đã rèn luyện được khi sánh vai cùng Tùng.
“Tao cũng muốn nói với tụi bây, ngay dịp này về kiểm tra lại hợp đồng mà tụi bây kí với câu lạc bộ, tốt nhất là tốn một ít tiền để nhờ luật sư tư vấn thêm. Hợp đồng của tụi bây chắc chắn có vấn đề, không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra chuyện. Nên càng sớm càng tốt, tụi bây phải xử lý sớm đi.”, Tùng bùi ngùi nói, thầm lo lắng cho hai thằng nhóc. Lúc trước nó cũng đã nhắc nhở Quốc Toàn rồi, nhưng có vẻ do sự hưng phấn khi được kí hợp đồng nên thằng nhóc bỏ qua lời của nó. Lần này, nó muốn nhắc nhở lại lần nữa, coi như là đã tận trách nhiệm với tụi nhóc rồi.
“Sau này, tụi bây phải cố gắng luyện tập thêm. Xin thầy Bảo giáo án mà tập. Bóng đá nói cho vui là một môn thể thao, nhưng nếu theo con đường chuyên nghiệp thì tụi bây cứ xem như là một ngành học. Muốn học giỏi thì phải có giáo trình tốt, còn phải thường xuyên luyện tập nữa. Không bất cứ ai thành công mà không nếm trải đau khổ cả.”, Tùng nói, giọng thấm thía.
“Còn mày, mày tính như thế nào?”, Hoài Anh do dự chốc lát rồi hỏi lại.
“Tao sẽ ở lại Việt Nam thêm một năm rưỡi nữa, sau đó sẽ sang Bồ Đào Nha du học bóng đá”
“Cái gì? Du học bóng đá? Mày điên rồi?”
“Tao chuẩn bị cả rồi, không lâu nữa sẽ có thể đi. Sau này khi tao trở thành siêu sao, tụi mày chắc chắn sẽ lác mắt cho xem”, hiếm khi bộc lộ tính trẻ con, Tùng vừa cười vừa nói.
Ba đứa nhìn nhau, phá lên cười. Trên bầu trời, một ngôi sao loé lên sáng rực như muốn chứng thực lời nói của của cậu.
Chưa xong còn tiếp !!!
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc