Ngôi Sao Hi Vọng

Chương 38: Chuẩn Bị




“Tại sao cậu lại muốn đến Bồ Đào Nha?”, người phỏng vấn vừa hỏi, vừa đánh giá cậu thanh niên phía đối diện. Ông cũng hơi ngạc nhiên, khi nhìn lại lần nữa vào hồ sơ, lại quan sát tiếp chàng trai trẻ phía đối diện, vẻ mặt tò mò không cách nào che giấu được.

“Như tôi đã trình bày trong hồ sơ, thưa ông, tôi có một buổi hẹn thử huấn ở câu lạc bộ Os Belenenes, nếu mọi thứ đều ổn, tôi sẽ xin cấp visa dài hạn để có thể ở lại Lisbon và huấn luyện tại đây”, Tùng bình tĩnh nhìn vị giám khảo trước mặt, ngữ khí không nhanh không chậm, đối đáp trôi chảy bằng tiếng Bồ Đào Nha. Đây cũng chính là thành quả mà cậu đạt được sau gần 2 năm luyện tập.

Vị giám khảo nhìn cậu với vẻ mặt khác thường, rồi lại rút ra một tờ giấy, trong đó có nội dung mời thử huấn kèm dấu mộc của phòng đào tạo trẻ, câu lạc bộ Os Belenenese, cố gắng tìm cho ra một vài điều khác thường. Nhưng cuối cùng, ông từ bỏ nỗ lực tìm kiếm sự khẳng định cho việc một người Việt Nam như cậu bằng cách nào có thể có được sự ưu ái mời gọi như vậy.

“Tốt lắm, vòng phỏng vấn visa của cậu đã hoàn thành, tôi sẽ gửi thông báo đến cho cậu trong thời gian sớm nhất”, ông nhẹ nhàng nói với cậu, sau đó bồi thêm một câu :”Con của tôi ở Bồ Đào Nha cũng từng đi học trong trường đào tạo của câu lạc bộ 2 tháng hè, ở đó môi trường cực kì khắc nghiệt và tràn đầy cạnh tranh. Nếu cậu có thể vào được, đừng từ bỏ cơ hội này”, ông nói chuyện với vẻ cảm khái và hồi ức.

“Rất cám ơn lời khuyên thưa ông”, Tùng vừa nói vừa đứng dậy bắt tay ông, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước chứa đầy sự kiên định.

Bước ra khỏi phòng phỏng vấn, ba của cậu đứng đợi ở bên ngoài cùng với thầy Tuấn. Vì cần có người giám hộ kí tên trong văn bản đào tạo, đồng thời lo lắng cho cậu trong chuyến đi đầu tiên này, nên ba của cậu cũng sẽ đi cùng trong chuyến du hành đến Bồ Đào Nha. Ba Tùng hỏi :”Thế nào rồi con?”, mặt ông tràn đầy lo lắng đến đổ cả mồ hôi.

Thầy Tuấn mỉm cười nhìn Tùng, vẻ mặt không có gì là quá sốt sắng, vì ông biết khả năng thuyết phục của cậu. Chẳng phải chính cả ông cũng từng bị cậu thuyết phục tin vào kế hoạch của cậu vạch ra để đi ra nước ngoài hay sao.

“Tốt rồi ạ, chỉ cần chờ đợi một chút là ổn thôi ạ”, Tùng mỉm cười an ủi ba mình. Ba cậu cũng có vẻ bình tĩnh trở lại. Ông nói tiếp :”Nếu thế thì tốt, chúng ta trở về thôi”.

Dọc đường về quê, ba cậu không hề nói gì thêm, mà quay ra nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt đăm chiêu chứa nhiều tâm sự.

Tùng biết cả ba và mẹ đều rất lo lắng cho chuyến đi này của cậu. Mặc dù đã đồng ý kế hoạch của cậu, đồng thời phối hợp rất tốt, nhưng cho đến tận hôm nay, ba mẹ cậu vẫn còn rất băn khoăn về việc đưa cậu đi một nơi xa như vậy để học bóng đá.

Tùng vỗ vai cha, an ủi :”Không sao đâu ba, dù ở đâu thì con cũng có thể tự lo cho mình, ba mẹ cứ yên tâm đi ạ”.

Ba cậu chỉ mỉm cười mà không nói gì thêm, nhưng nhìn ông có vẻ khá hơn nhiều, trong đôi mắt ít bớt đi sự lo lắng, mà thay vào đó là sự an ủi vì thấy con mình đã trưởng thành hơn nhiều.

Thấy vậy, Tùng cũng an tâm phần nào. Cậu tiếp tục cuộc hành trình về nhà của mình.

Suốt quãng thời gian nghỉ Tết năm 2006, cậu đều tốn rất nhiều thời gian đi lại, thăm hết người này đến người khác trong gia đình, bởi có lẽ nhiều năm về sau cậu mới có dịp quay trở lại Việt Nam, cho nên cậu không muốn để lại tiếc nuối gì ở Việt Nam cả. Mọi người đều rất vui mừng nhưng cũng vạn phần lo lắng cho chuyến hành trình tiếp theo của cậu.

Ngay sau Tết năm đó, cậu nhận được điện thoại của Đại sứ quán Bồ Đào Nha ở Thành Phố Hồ Chí Minh, khi xác nhận cậu đã dành được visa ngắn ngày đi tham dự buổi tuyển trạch ở Lisbon của câu lạc bộ Os Belenenese, đồng thời nhận được văn bản cam kết hỗ trợ visa dài ngày nếu cậu đậu vào học viện bóng đá ở đây.

Mặc dù đã biết được kết quả sẽ là vậy, nhưng khi nhận được thông báo, cậu hết sức kích động mà nắm tay quơ đấm vào không khí với vẻ mặt hưng phấn. Cũng may, lúc này không có ai thấy được sự kích động có phần hơi trẻ con này của cậu, không thì mất mặt chết.

Mọi thủ tục đã sẵn sàng, chuyện còn lại là cần phải chuẩn bị thật tốt cho buổi tuyển trạch sắp tới. Tâm thần Tùng chìm vào hệ thống, nhìn vào bảng thuộc tính, sắc mặt vô cùng hài lòng:”

“Họ tên chủ nhân: Nguyễn Thanh Tùng

Tuổi: 15

Vị trí: Tiền vệ đa năng

Chiều cao: 175cm

Cân nặng: 62kg

Năng lực tấn công: Dứt điểm 39, chạy chỗ 42, lực sút 39, tốc độ 39, góc sút 38 (góc sút liên quan đến khả năng dứt điểm và kĩ thuật đá phạt)

Năng lực phòng ngự: cắt bóng 43, chùi bóng 42, phán đoán 41, kèm người 42, chặn bóng 43

Năng lực kiểm soát: kỹ thuật 54, rê bóng 53, chuyền ngắn 57, chuyền dài 56, tầm nhìn 100

Năng lực thân thể: thể lực 49, thể hình 46, sức bật 46, cân bằng 48, tinh thần 88

Kỹ năng: đã học qua là không quên được, Bất Khả Xâm Phạm, Thân Thể Sắt Thép, Dự Phán, Đứa Con Của Gió.

Điểm thuộc tính còn lại: 60 điểm

Cấp độ hiện tại: Cấp bán chuyên

Điều kiện lên cấp: tất cả các hạng thuộc tính năng lực kiểm soát đạt 60 điểm”

Nhìn số điểm thuộc tính lên đến 60 điểm, Tùng tràn ngập cảm giác thành tựu. Đây là thành quả sau hơn 1 năm rèn luyện lại từ đầu và tích lũy dần kể từ ngày cậu mở khóa năng lực tấn công. Càng về sau, điểm thuộc tính kiếm được càng thấp. Do đó, cậu mới bức thiết muốn đi ra nước ngoài đến như vậy. Với trình độ hiện tại, trong nước đã không quá nhiều nơi có thể giúp cậu tăng cao năng lực của mình, ngoại trừ giải đấu lớn nhất nước V-League. Nhưng cậu nào cam chịu kí hợp đồng bán mình chỉ để đá giải quốc nội cơ chứ?.

Các điểm năng lực hiện tại của cậu cũng khá chênh lệch nhau. Nếu nói trình độ kiểm soát của cậu hiện đang là cao nhất khi đang nằm ở cấp bán chuyên, thì các năng lực khác của cậu hiện tại chỉ tương đương cấp thanh niên, nhất là năng lực tấn công do được mở khóa chậm nhất nên dù đã qua hơn 1 năm, trình độ tấn công của cậu hiện cũng chỉ nhỉnh hơn những bạn bè đồng trang lứa một ít mà thôi. Nhưng bản thân cậu cũng đã rất hài lòng rồi. Hiện cậu có một bó lớn điểm thuộc tính để thêm vào. Do đó, cậu cần cân nhắc hết sức kĩ lưỡng để đưa ra quyết định.

Os Belenenese tuy hiện tại vẫn đang nằm ở giải vô địch quốc gia Bồ Đào Nha – Primeira Liga, nhưng cậu không hề trông mong gì mình sẽ ngay lập tức được ra sân thi đấu cho đội hình chính. Riêng các câu lạc bộ chuyên nghiệp đều có một bộ khung rõ ràng khi phân chia các cấp độ đội theo độ tuổi, do đó, cậu cần nhất là đứng vững chân trong đội hình đội thanh niên. Với các đội bóng chuyên nghiệp của Bồ Đào Nha, các đội thanh niên hoặc đội hai sẽ có cơ hội thi đấu ở giải hạng 2 hoặc hạng 3, đây chính là nơi cậu thể hiện khả năng của mình và thu hút sự chú ý của huấn luyện viên đội 1.

Tuy mặc dù là một đất nước tôn trọng sự sáng tạo và khả năng chơi bóng bằng bản năng, nhưng ở những cấp độ giải thấp hơn, Bồ Đào Nha tôn trọng cái gọi là bạo lực mỹ học. Trên thực tế, hầu hết các giải đấu cấp thấp ở các quốc gia châu Âu đều tràn đầy sự va chạm. Do đó, năng lực thân thể nhất thiết phải tăng thêm để có thể ứng phó được sự cạnh tranh khốc liệt này.

Chưa xong còn tiếp !!!


Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc