U19 Belenenses, hay có tên gọi khác là đội thanh niên, kế thừa truyền thống đào tạo trẻ của hầu hết các câu lạc bộ Bồ Đào Nha, cũng không phụ lòng tên gọi của một trong 3 đội bóng giải Ngoại hạng Bồ Đào Nha ở Lisbon, thực lực thật sự rất mạnh, cũng là cái nôi đào tạo nên rất nhiều cầu thủ chính thức của đội hình chính. Với một đội bóng chỉ có mục tiêu là bảo đảm vị trí ở giải ngoại hạng Bồ Đào Nha, thì việc tập trung tài nguyên đào tạo trẻ để có được nguồn nhân lực kế thừa đương nhiên là chi phí rẻ hơn nhiều so với việc mua cầu thủ đã thành danh. Do đó, cơ sở vật chất đào tạo của đội thanh niên luôn tốt hơn rất nhiều so với đội U15 và U17, vốn chỉ vừa cất bước thành lập nhằm tạo thêm nguồn nhân tài cho câu lạc bộ.
Khi biết được cả mình và Thanh Tùng đều được gọi lên đội thanh niên để huấn luyện chung, Pele cao hứng hết sức mà nhảy dựng trong kí túc xá, còn Tùng thì bình tĩnh nhìn nó. Nhận thấy có điều gì đó không đúng, nó quay sang nhìn Tùng, rồi chợt sực nhớ đây là phòng của Tùng. Nhìn đồ đạc rơi vãi lung tung, nó gãi gãi đầu nói :”Ngại quá, tại tôi cao hứng quá”, rồi chợt nhận thấy ánh mắt của Tùng từ từ dần chuyển sang nguy hiểm, nó lúng túng cúi đầu nhận sai rồi nói :”Lát nữa tôi sẽ ở lại dọn dẹp, đừng nhìn tôi như vậy có được không, thật là đáng sợ!!!”. Nhìn bộ dáng vô tội của nó, Tùng vừa tức cười vừa bực mình, hừ nhẹ một tiếng.
Trợ lý Marco Paulo ở một bên nhìn mà than thở, thắc mắc tại sao một người cao to như Pele lại sợ sệt Tùng đến như vậy. Ông đâu hiểu được nỗi khổ của nó. Nó thường xuyên bị Tùng lôi đi làm bồi luyện, từ sáng đến chiều. Với tính cách ngại ngùng như nó rất khó từ chối, với lại mỗi lần nó mở miệng ra khước từ, Tùng đều lên giọng vừa dụ dỗ vừa doạ nạt nó :”Cậu như vậy rất khó tiến bộ được, cậu có thấy tôi không, phải huấn luyện nhiều như thế mới có thể tiến bộ nhanh được”, và thế là nó lại tiếp tục sự nghiệp bồi luyện của mình. Cũng may nó có huyết thống gốc Phi, sức mạnh và phục hồi vượt xa người thường, nếu không không thể nào chịu đựng được Tùng dằn vặt mấy tháng qua.
Thế nhưng không thể không thừa nhận, nhờ thời gian huấn luyện thêm với Tùng, tiến bộ của nó rõ ràng hơn rất nhiều, nhất là khả năng tấn công và kỹ thuật, mặc dù mỗi lần đọ sức nó đều bị Tùng hạ gục khi 1 đối 1, nhưng những lần nó huấn luyện chung cùng những người khác, nó rõ ràng cảm thấy thực lực của mình tăng trưởng hơn rất nhiều. Nó cũng cực kì thắc mắc, dù thực lực nó tiến bộ nhanh đến như vậy, nhưng nó vẫn không thể nào thoát khỏi Tùng trong những tình huống 1 đối 1. Lúc đó nó mới hiểu được thực lực của Tùng vượt xa nó như thế nào. Thế mà Tùng vẫn điên cuồng luyện tập mỗi ngày, khiến nó càng khâm phục hơn.
Thấy tụi nó đã bình thường trở lại, Marco Paulo nói tiếp :”Hai đứa phải chuẩn bị kĩ tâm lý khi vào đội thanh niên. Ở đó cạnh tranh rất khốc liệt, đồng thời cường độ huấn luyện cũng rất cao. Chỉ có Tùng may ra là đáp ứng kịp, bởi hiện tại cậu ấy cũng đã tiếp cận cường độ đó rồi. Còn Pele, cậu phải cố gắng hơn nữa mới theo kịp tiến độ của mọi người. Nếu không đáp ứng được, cậu sẽ phải quay trở lại U15 rèn luyện tiếp. Đừng có làm cho tôi phải mất mặt, rõ chưa?”
Pele cười toét miệng, lớn tiếng nói :”Yes sir, tôi sẽ không làm cho ông thất vọng đâu”
“Tốt lắm, cứ như vậy đi nhé. Hai cậu nghỉ ngơi cho tốt, còn vài ngày nữa thôi là không còn thời gian nghỉ ngơi nữa đâu”, Marco Paulo vừa nói vừa đi ra ngoài. Tùng thấy vậy vội đuổi theo, hỏi thăm:
“Thưa huấn luyện viên, hiện tại tôi thấy thể lực và sức mạnh của tôi vẫn chưa theo kịp tiến độ huấn luyện, tôi muốn tham gia thêm lớp huấn luyện thể hình nữa, không biết có được không ạ?”, Tùng chần chờ hỏi
Marco Paulo nhìn cậu với ánh mắt quái dị, chần chờ nói :”Sức mạnh cậu chưa đủ, vậy hai ngày trước ai vì đột phá đã hất tung Pele và Godinho. Cậu còn muốn mạnh đến mức nào nữa. Cậu là tiền vệ, không phải là hậu vệ, cũng không phải là tiền đạo, cần sức mạnh càng lướt để làm gì?”, ông quái dị nhìn Tùng, giọng thổn thức.
Tùng ngại ngùng cười cười, không nói gì. Marco Paulo liếc nhìn cậu, sau đó nói :”Tôi khuyên cậu nên bỏ suy nghĩ đó đi. Hiện cậu vẫn chưa đủ điều kiện để tập thêm thể hình. Ít nhất phải đợi đến năm sau, để cơ thể cậu phát dục thêm một chút nữa. Gen người châu Á không có độ bền thớ thịt cao như người châu Âu hay châu Phi, tập thể hình sớm có thể khiến cậu bị chấn thương. Nhưng giờ có thể luyện tập các bài tập nhẹ được rồi, như nằm ngửa ngồi dậy, chống đẩy, squat, hoặc kèm thêm phụ trọng khi huấn luyện, như đeo thêm bao cát, hoặc mặc thêm áo kèm thỏi chì. Cái này tôi sẽ chuẩn bị cho cậu một phương án tối ưu nhất, thiết bị thì cậu có thể liên hệ nhân viên bên đội thanh niên để nhận. Tốt rồi, như vậy đi nhé”, nói rồi, Macro Paulo cười cười rồi rời đi.
Tùng cảm kích nhìn ông rồi quay trở lại phòng. Nhìn căn phòng bừa bộn, cậu rống lên một tiếng như sư tử gầm :”Pele, dọn dẹp ngay rồi chuẩn bị huấn luyện”.
Pele vẻ mặt đờ đẫn nhìn Tùng, nhận thấy ánh mắt nguy hiểm của cậu, nó cụp đuôi như một chú cún bị thương, lật đật dọn dẹp rồi lẽo đẽo theo sau Tùng thực hiện huấn luyện bổ sung, với lời nói hoa mỹ là :”Đây là chuẩn bị để cho cậu thích nghi tốt hơn với cường độ huấn luyện của đội thanh niên”.
Ta là đường phân cách
Đầu tuần sau, đúng giờ, Tùng và Pele chuẩn bị đầy đủ đi đến phòng thay đồ của đội thanh niên. Cũng không khác gì so với ở đội U15, chỉ có điều thêm nhiều tủ hơn, bảng đen còn đầy các nét vẽ nguệch ngoặc trên sơ đồ sân bóng, chú thích những vị trí được đánh dấu bằng các nốt nam châm đầy màu sắc. Mặc dù đến sớm hơn bình thường, trong phòng vẫn đã có người chờ sẵn. Đó là một chàng trai cao ráo với thân hình chắc nịch, vẻ mặt ôn hoà. Nhìn thấy có người vào, anh bước ra với vẻ mặt hớn hở, cười nói :”Hoan nghênh các cậu đến với đội thanh niên, các cậu là từ đội U17 đến đúng không?”, anh nói với giọng cười lớn khá hào sảng, bắt tay hai đứa, không quên dò xét lấy gương mặt đậm chất phương Đông của Tùng.
“Không, chúng tôi đến từ đội U15, tôi là Thanh Tùng, đây là Pele”, Tùng cười cười đáp lại một cách ôn hoà, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt.
Chàng trai hơi ngạc nhiên, sau đó bình thường trở lại, nói tiếp :”Haha, chào mừng hai cậu. Tôi là Carlo Alves, đội trưởng, sau này nếu có vấn đề gì khó khăn có thể nói với tôi. Ở đây mọi người rất hoà đồng, nhưng muốn được mọi người công nhận khả năng, cậu phải có đủ bản lĩnh chinh phục sự ủng hộ của họ, không thì rất khó có được sự tôn trọng. Ít nhất trong lúc huấn luyện, các cậu phải cố gắng hết sức để theo kịp cường độ huấn luyện của chúng tôi. Các cậu hiểu rồi chứ?” Carlo Alves nói với vẻ mặt thản nhiên, có vẻ rất tự tin về thực lực của đội thanh niên, cũng không sợ hai đứa có tí bất mãn nào.
Tùng và Pele gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ. Dù ở đâu cũng vậy, muốn có được sự tôn trọng, cần phải chứng minh được năng lực của mình. Tùng và Pele đều bò lên từ những nơi xa xôi để đến được Bồ Đào Nha, hai cậu hiểu rõ chân lý này hơn bao giờ hết.
Carlo Alves đưa hai cậu đến tủ đồ đã được đánh dấu, Pele đạt được tủ 39, tương ứng với số áo của cậu ở đội thanh niên. Riêng Tùng, cậu đạt được số 30.
Nếu ai đã từng theo dõi sự nghiệp của một trong số những cầu thủ vĩ đại nhất trong lịch sử, Lionel Messi, số áo 30 chính là con số ra mắt của anh ở Barcelona. Tùng nhìn con số này mà ngẩn người, đến khi Pele nhắc nhở thì mới giật mình tỉnh lại. Cười cười không nói gì, cậu thay đồ và ra sân tập hợp cùng những đồng đội đã lục tục đến lúc hai cậu chuẩn bị cho tủ đồ mới.
Hành trình mới của Tùng, chông gai hơn nhưng cũng kích thích hơn, bắt đầu từ đây!!!
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc