Chương 5: Kinh Khủng Năng Lực Tầm Nhìn
Tuần tiếp theo của Tùng trôi qua thật yên ả. Vì bản thân là trùng sinh nên Tùng cũng không quá khó khăn lắm với việc hoà nhập cuộc sống.
Bên cạnh đó, việc nắm giữ năng lực đã đọc qua là không quên được đã giúp Tùng nắm giữ được hết các kiến thức thời tiểu học này một lần nữa. Đôi khi cậu nghĩ, nếu mà không làm một cầu thủ bóng đá, thì làm một nhà bác học coi vẻ cũng được đấy.
Nhưng nghĩ đến những năng lực mà điểm thuộc tính mang lại cho mình, khiến Tùng có thêm nhiều động lực hơn.
Ngoài ra, trong thời gian rảnh ở trường, cậu còn lên thư viện đọc thêm một số sách vỡ lòng về bóng đá và dinh dưỡng, kết hợp với tình trạng hiện tại của mình mà đưa ra phương án tốt nhất cho cơ thể.
Vì đang trong độ tuổi phát triển, Tùng học qua sách và kết hợp với những tư liệu có từ kiếp trước, đã sơ bộ định dạng cho mình chế độ dinh dưỡng tương đối hợp lý: bổ sung đủ tinh bột từ gạo, kết hợp với đạm từ thịt và cá, hạn chế tối đa dầu mỡ, loại bỏ hoàn toàn chất kích thích như bia, rượu, cà phê, thậm chí là cả nước giải khát. Bởi cậu hiểu rõ, ngay từ lúc đặt nền móng như hiện giờ, cậu có thể dễ dàng điều chỉnh hơn là khi đã hình thành thói quen của cơ thể sau này, muốn điều chỉnh lại sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Tuần tự qua từng ngày, tiến bộ của Tùng càng lúc càng lớn. Việc hệ thống cải tạo cơ thể cậu không chỉ đơn giản là kí ức, Tùng còn cần sử dụng chúng càng nhiều càng tốt, như thế mới rèn luyện được phản xạ cơ bắp và hoàn thiện kĩ năng của mình tốt hơn.
Thời gian thắm thoát trôi qua, ngày huấn luyện đầu tiên cũng tới, Tùng rời khỏi nhà với ánh mắt không mấy thoải mái của ba mẹ, tiến về sân trường.
Buổi sáng luyện tập cũng không có gì thú vị. Đầu tiên, cần phải nói rõ là chắc chắn bạn không thể trông đợi một thầy giáo dạy thể dục tiểu học có khả năng huấn luyện kiểu của một huấn luyện viên bóng đá thực thụ, nên buổi tập sáng cũng chỉ loanh quanh có việc rê bóng qua chướng ngại vật, đối kháng 1 vs 1 từng cặp và luyện tập sút – chụp gôn.
Những vấn đề này quá đơn giản đối với Tùng, nên sau một buổi sáng, tất cả mọi người đều phải công nhận một điều là thực lực của Tùng thật sự rất mạnh, nhưng mạnh tới mức độ nào thì không biết được. Cũng dễ hiểu thôi, bạn khó có thể đánh giá năng lực chuyên nghiệp của một cá nhân nếu khả năng của bạn chưa đến tầm cao đó.
Đến buổi chiều, sau khi đã sàng lọc lại một lần nữa, thầy Long đã có trong tay danh sách đội hình chính, và nếu không có gì thay đổi, thì 7 người trong đội hình chính sẽ chắc suất tham dự giải đấu của huyện, còn 7 người còn lại sẽ lọc ra từ danh sách dự bị.
Đến màn đấu tập giữa hai đội, Tùng nghiễm nhiên trở thành đội trưởng của đội 1, trong thành viên của đội có Cường làm tiền đạo, Tuân làm tiền vệ giống Tùng, Hoà, Quân, Đạt làm hậu vệ, và Bình làm thủ môn, đấu tập với đội hình mạnh nhất của đội dự bị.
Ngay sau tiếng còi của thầy Long, Tùng bỗng giật mình mà để lỡ một quả bóng chuyền về chân mình, rất may là có Tuân kịp thời nắm bóng.
Ngay lúc này, trong đầu Tùng lập thể ra một hình ảnh sơ đồ sân bóng, với 14 chấm màu xanh – đỏ di động, màu xanh tượng trưng cho đồng đội, màu đỏ tượng trưng cho đối thủ. Bên cạnh đó, phía đầu của mỗi chấm có biểu hiện một mũi tên, tiêu biểu cho hướng di chuyển của cầu thủ đó. Tùng phát hiện ra rằng, dấu mũi tên dài hay ngắn, thẳng hay quanh co, tuỳ thuộc theo cách di chuyển của cầu thủ đó.
Tùng vừa chuyền bóng cho đồng đội, vừa theo dõi năng lực mới có được của mình. Đến lúc này, Tùng mới hiểu rõ được sự kinh khủng của năng lực tầm nhìn đạt 100 điểm. Có nó, Tùng có thể nắm bắt được hướng di chuyển của bất kì ai trên sân bóng, thậm chí có thể phán đoán được hướng bóng chuyền đi từ người đó. Bởi Tùng phát hiện một điều thú vị, như thằng Cường hướng ánh mắt nhìn sang trái nhưng hướng nó di chuyển lại sang phải để đánh lạc hướng đưa bóng, thì mũi tên trên bản đồ vẫn chỉ đúng về hướng chuyền bóng thực tế của nó.
Do vừa đá bóng vừa theo dõi trên bản đồ trong đầu, nên tầm 10 phút đầu tiên, thế trận 2 bên vẫn khá là cân bằng. Khi hiểu sơ bộ được tác dụng của bản đồ này, lúc này, Tùng mới phát huy được sức mạnh của mình.
Chỉ thấy ngay khi được Tuân chuyền bóng, Tùng phát hiện Cường đã chạy lên gần đến hàng hậu vệ đối phương, đội bạn vẫn chăm chú dõi mắt theo Tùng mà quên kèm Cường.
Tùng nhấc chân, chuyền một đường bóng bổng cực đẹp, lọt qua hàng hậu vệ thẳng về trước mặt Cường tầm 1m, chỉ cần một cú sút là có thể tiến vào cầu môn
Cường chạy thật nhanh đến trước mặt bóng, nhưng do quá chú tâm vào chạy, cộng với việc kỹ thuật không đạt nên Cường sút lại trật cầu môn
Thầy Long nhìn thấy đường chuyền bóng đặc sắc như thế cũng vỗ tay khen hay, đồng thời tiếc nuối vì Cường không nắm bắt được cơ hội tốt như vậy
Cường cũng rất ảo nảo, nhưng đồng thời cũng rất ngạc nhiên vì khả năng chuyền bóng tốt của Tùng.
Tùng nhíu mày suy nghĩ, đúng là tỷ lệ chuyền bóng vẫn còn chưa ổn, nếu có thể khống chế tốt hơn độ xoáy thì Cường đã có thể dừng bóng ngay và sút rồi.
Vừa đá vừa tổng kết lại khuyết điểm của mình, Tùng tiến hành ép đoạt được bóng vừa mới dẫn lên đến giữa sân, đồng thời nhấc chân chọc khe thẳng cho Cường.
Thay vì bỏ lỡ như lần trước, lần này Cường bình tĩnh chặn bóng, dẫn đến gần cầu môn rồi thực hiện cú sút. Bóng vào lưới trước sự ngỡ ngàng của đội bạn.
Cường chạy ngay đến ôm chầm lấy Tùng, “Mày chuyền đẹp lắm, tao nghĩ chỉ cần biết đá bóng thì ai cũng sút vô trái đó hết”
“Cái đó là đương nhiên, tao bật hack mà”, Tùng nghĩ trong đầu, nhưng chỉ cười cười cho qua chuyện
Buổi đấu đối kháng ngày hôm đó đúng là một cực hình của đội dự bị. Tỷ lệ chuyền bóng thành công của Tùng lên đến hơn 80%, tức là cứ 10 đường chuyền thì có 8 đường là đi thẳng đến vị trí của Cường, chỉ cần đưa chân sút là bóng vào. Đồng thời, việc tranh cướp bóng giữa sân của Tùng cũng rất tích cực, hầu như chưa khi nào có cầu thủ đội dự bị có thể vượt qua được Tùng cả. Khi kết thúc buổi tập, tỷ số được viết lên là 15-0, mặc dù buổi đấu đối kháng chỉ diễn ra tầm 30 phút.
Sau trận đấu, tất cả mọi người nhìn Tùng như nhìn con quái vật, còn thầy Long thì nhìn Tùng như là một châu báu. Ngay lúc này, không nghi ngờ gì nữa, thầy Long tin chắc chắn tuyển của trường lần này sẽ đoạt giải vô địch của huyện, vì có một siêu cầu thủ nhí lợi hại như Tùng trong đội.
Kết thúc buổi luyện tập, Tùng vẫn tiếp tục ở lại tiến hành rèn luyện dẫn bóng và chuyền xa. Cậu đặt các chướng ngại vật dày đặc hơn, tiến hành dẫn bóng qua người, đồng thời vẽ các vòng tròn ở trước cầu môn để tiến hành chuyền xa với điểm rơi xác định để luyện tập độ chính xác. Đến gần lúc chạng vạng tối, cậu mới xoay người, dẫn bóng chạy bộ về nhà.
Trong suốt thời gian luyện tập còn lại của Tùng, thầy Long không nói thêm gì, chỉ yên lặng quan sát. Thầy thấy rất rõ sự quyết tâm và lòng nhiệt huyết trong từng cú sút của Tùng. Thầy Long nhìn bóng lưng của cậu, thầy không thể tưởng tượng được, đây sau này sẽ là bóng lưng của cầu thủ vĩ đại nhất từng có của Việt Nam……
Chưa xong còn tiếp!!!
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc
Tuần tiếp theo của Tùng trôi qua thật yên ả. Vì bản thân là trùng sinh nên Tùng cũng không quá khó khăn lắm với việc hoà nhập cuộc sống.
Bên cạnh đó, việc nắm giữ năng lực đã đọc qua là không quên được đã giúp Tùng nắm giữ được hết các kiến thức thời tiểu học này một lần nữa. Đôi khi cậu nghĩ, nếu mà không làm một cầu thủ bóng đá, thì làm một nhà bác học coi vẻ cũng được đấy.
Nhưng nghĩ đến những năng lực mà điểm thuộc tính mang lại cho mình, khiến Tùng có thêm nhiều động lực hơn.
Ngoài ra, trong thời gian rảnh ở trường, cậu còn lên thư viện đọc thêm một số sách vỡ lòng về bóng đá và dinh dưỡng, kết hợp với tình trạng hiện tại của mình mà đưa ra phương án tốt nhất cho cơ thể.
Vì đang trong độ tuổi phát triển, Tùng học qua sách và kết hợp với những tư liệu có từ kiếp trước, đã sơ bộ định dạng cho mình chế độ dinh dưỡng tương đối hợp lý: bổ sung đủ tinh bột từ gạo, kết hợp với đạm từ thịt và cá, hạn chế tối đa dầu mỡ, loại bỏ hoàn toàn chất kích thích như bia, rượu, cà phê, thậm chí là cả nước giải khát. Bởi cậu hiểu rõ, ngay từ lúc đặt nền móng như hiện giờ, cậu có thể dễ dàng điều chỉnh hơn là khi đã hình thành thói quen của cơ thể sau này, muốn điều chỉnh lại sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Tuần tự qua từng ngày, tiến bộ của Tùng càng lúc càng lớn. Việc hệ thống cải tạo cơ thể cậu không chỉ đơn giản là kí ức, Tùng còn cần sử dụng chúng càng nhiều càng tốt, như thế mới rèn luyện được phản xạ cơ bắp và hoàn thiện kĩ năng của mình tốt hơn.
Thời gian thắm thoát trôi qua, ngày huấn luyện đầu tiên cũng tới, Tùng rời khỏi nhà với ánh mắt không mấy thoải mái của ba mẹ, tiến về sân trường.
Buổi sáng luyện tập cũng không có gì thú vị. Đầu tiên, cần phải nói rõ là chắc chắn bạn không thể trông đợi một thầy giáo dạy thể dục tiểu học có khả năng huấn luyện kiểu của một huấn luyện viên bóng đá thực thụ, nên buổi tập sáng cũng chỉ loanh quanh có việc rê bóng qua chướng ngại vật, đối kháng 1 vs 1 từng cặp và luyện tập sút – chụp gôn.
Những vấn đề này quá đơn giản đối với Tùng, nên sau một buổi sáng, tất cả mọi người đều phải công nhận một điều là thực lực của Tùng thật sự rất mạnh, nhưng mạnh tới mức độ nào thì không biết được. Cũng dễ hiểu thôi, bạn khó có thể đánh giá năng lực chuyên nghiệp của một cá nhân nếu khả năng của bạn chưa đến tầm cao đó.
Đến buổi chiều, sau khi đã sàng lọc lại một lần nữa, thầy Long đã có trong tay danh sách đội hình chính, và nếu không có gì thay đổi, thì 7 người trong đội hình chính sẽ chắc suất tham dự giải đấu của huyện, còn 7 người còn lại sẽ lọc ra từ danh sách dự bị.
Đến màn đấu tập giữa hai đội, Tùng nghiễm nhiên trở thành đội trưởng của đội 1, trong thành viên của đội có Cường làm tiền đạo, Tuân làm tiền vệ giống Tùng, Hoà, Quân, Đạt làm hậu vệ, và Bình làm thủ môn, đấu tập với đội hình mạnh nhất của đội dự bị.
Ngay sau tiếng còi của thầy Long, Tùng bỗng giật mình mà để lỡ một quả bóng chuyền về chân mình, rất may là có Tuân kịp thời nắm bóng.
Ngay lúc này, trong đầu Tùng lập thể ra một hình ảnh sơ đồ sân bóng, với 14 chấm màu xanh – đỏ di động, màu xanh tượng trưng cho đồng đội, màu đỏ tượng trưng cho đối thủ. Bên cạnh đó, phía đầu của mỗi chấm có biểu hiện một mũi tên, tiêu biểu cho hướng di chuyển của cầu thủ đó. Tùng phát hiện ra rằng, dấu mũi tên dài hay ngắn, thẳng hay quanh co, tuỳ thuộc theo cách di chuyển của cầu thủ đó.
Tùng vừa chuyền bóng cho đồng đội, vừa theo dõi năng lực mới có được của mình. Đến lúc này, Tùng mới hiểu rõ được sự kinh khủng của năng lực tầm nhìn đạt 100 điểm. Có nó, Tùng có thể nắm bắt được hướng di chuyển của bất kì ai trên sân bóng, thậm chí có thể phán đoán được hướng bóng chuyền đi từ người đó. Bởi Tùng phát hiện một điều thú vị, như thằng Cường hướng ánh mắt nhìn sang trái nhưng hướng nó di chuyển lại sang phải để đánh lạc hướng đưa bóng, thì mũi tên trên bản đồ vẫn chỉ đúng về hướng chuyền bóng thực tế của nó.
Do vừa đá bóng vừa theo dõi trên bản đồ trong đầu, nên tầm 10 phút đầu tiên, thế trận 2 bên vẫn khá là cân bằng. Khi hiểu sơ bộ được tác dụng của bản đồ này, lúc này, Tùng mới phát huy được sức mạnh của mình.
Chỉ thấy ngay khi được Tuân chuyền bóng, Tùng phát hiện Cường đã chạy lên gần đến hàng hậu vệ đối phương, đội bạn vẫn chăm chú dõi mắt theo Tùng mà quên kèm Cường.
Tùng nhấc chân, chuyền một đường bóng bổng cực đẹp, lọt qua hàng hậu vệ thẳng về trước mặt Cường tầm 1m, chỉ cần một cú sút là có thể tiến vào cầu môn
Cường chạy thật nhanh đến trước mặt bóng, nhưng do quá chú tâm vào chạy, cộng với việc kỹ thuật không đạt nên Cường sút lại trật cầu môn
Thầy Long nhìn thấy đường chuyền bóng đặc sắc như thế cũng vỗ tay khen hay, đồng thời tiếc nuối vì Cường không nắm bắt được cơ hội tốt như vậy
Cường cũng rất ảo nảo, nhưng đồng thời cũng rất ngạc nhiên vì khả năng chuyền bóng tốt của Tùng.
Tùng nhíu mày suy nghĩ, đúng là tỷ lệ chuyền bóng vẫn còn chưa ổn, nếu có thể khống chế tốt hơn độ xoáy thì Cường đã có thể dừng bóng ngay và sút rồi.
Vừa đá vừa tổng kết lại khuyết điểm của mình, Tùng tiến hành ép đoạt được bóng vừa mới dẫn lên đến giữa sân, đồng thời nhấc chân chọc khe thẳng cho Cường.
Thay vì bỏ lỡ như lần trước, lần này Cường bình tĩnh chặn bóng, dẫn đến gần cầu môn rồi thực hiện cú sút. Bóng vào lưới trước sự ngỡ ngàng của đội bạn.
Cường chạy ngay đến ôm chầm lấy Tùng, “Mày chuyền đẹp lắm, tao nghĩ chỉ cần biết đá bóng thì ai cũng sút vô trái đó hết”
“Cái đó là đương nhiên, tao bật hack mà”, Tùng nghĩ trong đầu, nhưng chỉ cười cười cho qua chuyện
Buổi đấu đối kháng ngày hôm đó đúng là một cực hình của đội dự bị. Tỷ lệ chuyền bóng thành công của Tùng lên đến hơn 80%, tức là cứ 10 đường chuyền thì có 8 đường là đi thẳng đến vị trí của Cường, chỉ cần đưa chân sút là bóng vào. Đồng thời, việc tranh cướp bóng giữa sân của Tùng cũng rất tích cực, hầu như chưa khi nào có cầu thủ đội dự bị có thể vượt qua được Tùng cả. Khi kết thúc buổi tập, tỷ số được viết lên là 15-0, mặc dù buổi đấu đối kháng chỉ diễn ra tầm 30 phút.
Sau trận đấu, tất cả mọi người nhìn Tùng như nhìn con quái vật, còn thầy Long thì nhìn Tùng như là một châu báu. Ngay lúc này, không nghi ngờ gì nữa, thầy Long tin chắc chắn tuyển của trường lần này sẽ đoạt giải vô địch của huyện, vì có một siêu cầu thủ nhí lợi hại như Tùng trong đội.
Kết thúc buổi luyện tập, Tùng vẫn tiếp tục ở lại tiến hành rèn luyện dẫn bóng và chuyền xa. Cậu đặt các chướng ngại vật dày đặc hơn, tiến hành dẫn bóng qua người, đồng thời vẽ các vòng tròn ở trước cầu môn để tiến hành chuyền xa với điểm rơi xác định để luyện tập độ chính xác. Đến gần lúc chạng vạng tối, cậu mới xoay người, dẫn bóng chạy bộ về nhà.
Trong suốt thời gian luyện tập còn lại của Tùng, thầy Long không nói thêm gì, chỉ yên lặng quan sát. Thầy thấy rất rõ sự quyết tâm và lòng nhiệt huyết trong từng cú sút của Tùng. Thầy Long nhìn bóng lưng của cậu, thầy không thể tưởng tượng được, đây sau này sẽ là bóng lưng của cầu thủ vĩ đại nhất từng có của Việt Nam……
Chưa xong còn tiếp!!!
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc