Ngôi Trường Mọi Khi

Chương 29: Chương 29



Chương 29

Buồn hiu hắt hẳn nhiên là rất buồn. Nhưng vẫn chưa phải là buồn nhất.

Buồn nhất là một hôm, thấy Răng Chuột lễ mễ xách ba, bốn cái gà-mên ra xe, xỏ dây hí hoáy cột vào yên sau, Kiếng Cận nhướn mắt:

- Khách mua mấy phần mà bạn đem nhiều thế?

- Tới tám phần lận. Chắc là ăn cả nhà.

Bạn nhíu mày:

- Bạn cột không khéo, đổ hết.

Răng Chuột cười:

- Không sao đâu! Ðây đâu phải là lần đầu.

Bụng thấy lo lo, bạn tặc lưỡi đề nghị:

- Hay là tôi đi cùng với bạn?

- Ði cùng?

- Ừ, bạn chở, tôi ngồi đằng sau xách gà-mên cho.

- Một ý kiến hay! - Kiếng Cận giơ tay lên – Răng Chuột chở Tóc Bím đi đi, mình ngồi đây đợi.

Răng Chuột chưa kịp nói gì, bạn đã lúi húi tháo dây cột và nhanh nhẹn cầm mấy cái gà-mên lên:

- Ði!

Thế là cả hai tuôn ra khỏi quán, Răng Chuột ngồi trước lái xe, bạn ngồi sau ôm khư khư mấy gà-mên bún.

- Khách ở đâu lận, Răng Chuột?

- Tuốt trên đường An Dương Vương.

Răng Chuột vừa đáp vừa bặm môi đạp. Chân đạp nhưng mặt vẫn dáo dác trông ngang ngó ngửa.

- Bạn tìm gì thế? - Bạn ngạc nhiên – An Dương Vương còn xa mà!

Răng Chuột bối rối:

- Tôi sợ gặp người quen.

- Người quen bắt gặp thì đã sao! - Bạn phì cười – Có gặp bạn như thế này, cũng chẳng ai biết bạn đang đi giao hàng đâu!



- Ờ há! – Răng Chuột thở ra một hơi, ngẩn ngơ - Vậy mà trước giờ mỗi khi đem bún đi giao, tôi cứ thấp tha thấp thỏm, ngốc thật!

Nếu không đang lái xe, hẳn Răng Chuột đã đưa tay cốc đầu mình rồi.

Nó không cốc đầu được. Nhưng đã thôi láo liên. Và guồng chân trở nên nhanh hơn.

Lát sau, xe dừng trước một căn nhà có cửa lưới xanh trên đường An Dương Vương.

Răng Chuột nói:

- Ðây rồi.

Bạn lật đật leo xuống xe:

- Ðể mình kêu cửa cho.

Răng Chuột đẩy tay lái về phía bạn:

- Tóc Bím coi xe đi. Ðể tôi!

Rồi đỡ mấy cái gà-mên trên tay bạn, Răng Chuột thò tay bấm chuông cửa.

Một người phụ nữ giúp việc từ trong nhà đi ra. Bà chùi hai bàn tay còn lấm tấm dầu ăn vào tạp đề, loay hoay mở cửa.

- Bún phải không cháu? – Bà thò đầu ra. Ðang nói, bà bỗng khựng lại, thảng thốt kêu lên - Ủa, sao lại là con hở Răng Chuột?

Bà nhìn mớ gà-mên Răng Chuột đang cầm trên tay:

- Không phải là con đang đi dạy kèm sao?

Răng Chuột cũng bàng hoàng không kém người phụ nữ. Nó lắp bắp hỏi, mặt tái đi:

- Còn mẹ? Mẹ cũng không phải là gia sư sao?

Sự gặp gỡ bất ngờ và trớ trêu giữa hai mẹ con Răng Chuột khiến bạn chết trân.

Phải khó khăn lắm bạn mới nhúc nhích được để lặng lẽ dắt xe ra cách đó một quãng.

Bạn không đủ can đảm chứng kiến tình huống éo le và chắc chắn chẳng ai muốn này.

Bạn đứng đợi Răng Chuột và nghe trong đầu bần thần câu hỏi: Có phải hôm nay là ngày buồn nhất.

Trên đường quay về quán, bạn ngồi như cục gạch. Bạn nghĩ Răng Chuột cũng sẽ làm cục gạch thứ hai. Nghĩa là sẽ chẳng ai nói gì với ai. Y hệt hồi đầu năm, lúc cả hai được xếp ngồi cạnh nhau trong lớp.

Bạn nhầm.

Ðạp chừng vài vòng, Răng Chuột thình lình nói:

- Mẹ tôi đấy, Tóc Bím.



Bạn lí nhí:

- Mình biết rồi.

Răng Chuột lại nói:

- Hóa ra mẹ tôi đi giúp việc nhà chứ không phải dạy trẻ như lâu nay tôi vẫn nghĩ.

Lần này thì bạn làm thinh. Vì bạn không biết phải nói câu gì cho thích hợp.

Răng Chuột tiếp tục cảm khái:

- Mẹ tôi giấu anh em tôi giống như tôi đã giấu em gái tôi vậy.

Bạn ngọ ngoạy trên yên, định nói với Răng Chuột ấy là vì mẹ Răng Chuột thương con. Ấy là vì mẹ Răng chuột không muốn anh em nó lo buồn, nghĩ ngợi. Nhưng rốt cuộc bạn đã không thốt một lời nào. Bạn thấy lời an ủi đó sao mà nhẹ nhõm, dễ dàng quá.

Răng Chuột chép miệng, như đọc được ý nghĩ của bạn:

- Chẳng qua do mẹ tôi sợ anh em tôi buồn, Tóc Bím à.

- Mình cũng nghĩ vậy! - Bạn nói.

- Nhưng tôi không buồn đâu, thực đó, Tóc Bím! Chỉ ngỡ ngàng chút thôi.

Không quay lại nhưng chắc Răng Chuột vẫn hình dung ra sự thắc mắc của bạn, nên lại nói:

- Vì tôi tin, nếu tôi tự hào về sự hy sinh của tôi cho em gái tôi thì mº¹ tôi chắc cũng tự hào về sự hy sinh của mình cho hai anh em tôi y như vậy.

Suốt từ lúc đó đến khi về quán, gần như chỉ có một mình Răng Chuột nói.

Chưa bao giờ bạn nghe Răng Chuột nói nhiều như thế.

Răng Chuột nói bình tĩnh, chân thành và vẻ như đang nói với chính mình hơn là nói với một người nào khác.

Qua những bộc bạch của Răng Chuột, bạn mừng rỡ nhận ra sự chín chắn đáng ngạc nhiên của bạn mình. Trong khi bạn cố tình lảng tránh thì Răng Chuột điềm nhiên đề cập đến cuộc gặp gỡ vừa rồi giữa hai mẹ con, thật khác xa với thái độ mặc cảm của lần bị bạn bè bắt gặp ở quán ăn hôm nọ.

Thậm chí, ngay cả khi bạn thận trọng hỏi, lúc quán bún đã hiện ra trước mắt:

- Mình sẽ không kể cho Kiếng Cận và các bạn về câu chuyện hôm nay chứ?

Răng Chuột đáp giọng bình thản:

- Tùy bạn. Theo tôi, chẳng có gì phải giấu.

Chỉ đến khi dừng xe ngay cửa, nó mới thở dài nói thêm:

- Thực ra chỉ cần giấu mỗi Cọng Rơm thôi.