Ngôi Trường Mọi Khi

Chương 31: Chương 31



Chương 31

Thoạt đầu thằng Mặt Mụn chỉ quan tâm đến nhỏ Hạt Tiêu.

Nó nghĩ tại nó ứng đáp vụng về với chị Mắt Nai nên con nhỏ này bị cách chức bí thư đoàn.

Lúc nghe tin Hạt Tiêu bị kỷ luật, Mặt Mụn đấm ngực binh binh, gõ đầu cốc cốc. Nó ân hận quá. Ðến khi nghe hai tên tiểu quỷ Ria Mép và Bắp Rang kể lể sướt mướt về hoàn cảnh của Hạt Tiêu, nó càng thêm xốn xang bứt rứt.

Vì vậy nó mới gọi điện thoại cho tân bí thư chi đoàn Kiếng Cận để hỏi thăm về cựu bí thư chi đoàn Hạt Tiêu. Vậy thôi chứ có gì đâu!

Ngặt nỗi, thằng Mặt Mụn thấy thương nhỏ Hạt Tiêu quá. Cho nên nó gọi điện cho nhỏ Kiếng Cận không chỉ một lần. Cũng không chỉ hai lần.

Mặt Mụn gọi mỗi ngày. Gọi suốt trong hai tháng trời như vậy.

Tháng đầu tiên, nghĩ đến Hạt Tiêu, nó thấy tội tội, thấy thương thương.

Nhưng qua đến tháng thứ hai, nó thấy thương thương nhỏ Kiếng Cận nhiều hơn. Tại nó thấy con nhỏ này tốt quá. Ngày nào cũng è cổ ra nghe nó tâm sự mà chẳng mở miệng chửi nó một câu. Cũng chẳng nhíu mày lấy một cái. (Thực ra nhỏ Kiếng Cận nhíu mày cả trăm cái nhưng thằng Mặt Mụn đâu có nhìn thấy). Nhỏ Kiếng Cận không những tốt bụng mà còn dịu dàng. Ðiều đó làm thằng Mặt Mụn cảm động không để đâu cho hết. Khi nó lo lắng, nhỏ lựa lời an ủi. Khi nó buồn bã, nhỏ nhẹ nhàng động viên.

Nhưng Mặt Mụn lại chẳng dám lộ tình cảm của mình ra ngoài. Nó sợ nhỏ Kiếng Cận liệt nó vào hạng bất lương.

Ðể có cớ gọi điện thoại cho Kiếng Cận mỗi ngày, thằng Mặt Mụn láu cá vờ tiếp tục thương nhớ Hạt Tiêu.

Trong Khi thực ra, những gì nó nói về Hạt Tiêu chính là những tình cảm nó muốn gửi gắm cho nhỏ bạn đang đàm đạo với nó ở bên kia đầu dây.

Ngày Hạt Tiêu gọi điện thoại cho Mặt Mụn cũng là ngày nó thú thật tất cả.

Và kể từ lúc đó, nó gọi điện thoại cho cựu bí thư chi đoàn Hạt Tiêu mỗi ngày để kể lể về tình cảm của nó đối với tân bí thư chi đoàn Kiếng Cận, giống như trước đây nó gọi điện thoại cho tân bí thư chi đoàn Kiếng Cận mỗi ngày để kể lể về tình cảm của nó đối với cựu bí thư chi đoàn Hạt Tiêu.

Ria Mép và Bắp Rang đi điều tra về, nhăn nhó kể lại cho cả bọn. Rồi lắc đầu, kết luận:

- Lộn xộn quá!

Tóc Ngắn cười khì khì:

- Hèn gì mặt nó ngày càng lắm mụn.

Hột Mít ngó Kiếng Cận:

- Giờ xử sao?

Kiếng Cận nhún vai:

- Chỉ có một cách thôi.

Bảnh Trai gãi đầu:

- Thương lại nó?

Kiếng Cận bĩu môi:

- Còn lâu.

Nó nghiêm mặt:

- Mình và Hạt sẽ hỏi tội nó.

Hạt Tiêu vỗ tay:

- Hay đấy!

Rồi hỏi:

- Chừng nào?

- Ðợi đến hôm liên hoan văn nghệ cuối năm.

Hôm liên hoan văn nghệ cuối năm, Mặt Mụn trốn biệt.

Trước đó ba ngày, Ria Mép đón đường, rủ:

- Tới chơi nha mày!

Mặt Mụn hăng hái:

- Tới chứ.

Trước đó hai ngày, Bắp Rang gọi điện thoại, nhắc:

- Nhớ tới nha mày!

Mặt Mụn hào hứng:

- Nhớ chứ.

Trước đó một ngày, Mặt Mụn quay số máy Hạt Tiêu:

- Tối mai, Kiếng Cận có lên sân khấu không?

Hạt Tiêu dĩ nhiên là bé. Nhưng Hạt Tiêu cũng có nghĩa là cay. Nó “xí” liền:

- Có. Kiếng Cận lên sân khấu, còn ông thì lên đoạn đầu đài.

Mặt Mụn giật thót:

- Là sao?



Hạt Tiêu gọn lỏn:

- Tới thì biết.

Hạt Tiêu nói kiểu đó, có cho vàng thằng Mặt Mụn cũng không dám mò tới Ngôi Trường Mọi Khi xem liên hoan văn nghệ.

Nếu không tới, chắc chắn giờ này nó đang ngồi bó gối trước hiên nhà, đang nguyền rủa hai tên tiểu quỷ Ria Mép và Bắp Rang thậm tệ và sau đó chắc là nó sẽ đưa tay lên tự cốc đầu hai mươi lăm cái để trừng phạt mình về cái tội không biết giữ mồm giữ miệng khiến mọi thứ đổ bể tùm lum.

Nhưng cũng có thể nó đã liều lĩnh dẫn xác tới, nhưng chỉ dám thập thò ngoài cổng. Ðứng ngoài cổng, không nhìn thấy sân khấu dựng ở sân trong, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng hát của ca sĩ Kiếng Cận vọng ra qua cặp loa treo toòng teng trên cành phượng. Vì lý do đó, rất có thể thằng Mặt Mụn lúc này đang có mặt đằng trước cổng cũng nên.

Vậy Mặt Mụn có mặt ở Ngôi Trường Mọi Khi vào đêm liên hoan hay không?

Có trời mới biết.

À quên, ngoài trời ra, bạn cũng có thể biết. Biết bằng cách tưởng tượng. Ngay từ dòng đầu tiên của cuốn sách bạn đang cầm trên tay, tác giả đã tuyên bố để đọc câu chuyện này, bạn bắt buộc phải tưởng tượng mà.

Thế thì tại sao bạn không tưởng tượng trong khi bạn và các bạn của bạn đang hăm hở biểu diễn văn nghệ bên trong bứt tường rào thì bên ngoài bức tường rào thằng Mặt Mụn cũng đang hăm hở vểnh tai nghe trộm?

Và nếu nghe trộm thì Mặt Mụn nghe thấy những gì?

Chương cuối

Lớp mười của bạn đăng ký tham gia ba tiết mục: "Tứ ca ngẩu nhiên" Kiếng Cận, Bắp Rang, Vòng Kiềng, và Ðuôi Ngựa trình bày nhạc phẩm Cho Tôi Yêu. Song ca Răng Chuột và Cọng Rơm sẽ hát bài Cả nhà thương nhau. Cuối cùng, tiết mục đinh, tiết mục dự thi chính thức của lớp bạn là song ca Mặt trời bé con được trình bày bởi hai giọng ca vàng Bảnh Trai và Hột Mít.

Tứ ca Cho tôi yêu trôi qua êm đềm.

Nhưng tới song ca Cả nhà thương nhau thì có chuyện.

Lúc Răng Chuột và Cọng Rơm đang say sưa "Ba thương con vì con giống mẹ. Mẹ thương con vì con giống ba..." thì chị Mắt Nai đã lần tới chỗ lớp bạn.

Bí thư đoàn trường Mắt Nai ngoắt bí thư đoàn lớp Kiếng Cận:

- Ra đây em!

Kiếng Cận vừa lách mình bước ra, chị Mắt Nai nghiêm mặt hỏi ngay:

- Lại một vụ Mặt Mụn nữa hở?

Kiếng Cận sửa kiếng cận:

- Sao ạ?

- Ðừng giả vờ ngây thơ! - Chị Mắt Nai chỉ tay lên sân khấu – Bạn nào đấy?

- Bạn Răng Chuột ạ.

- Còn bạn kia?

- Bạn Cọng rơm ạ.

- Ðâu phải học sinh trường mình.

- Dạ, bạn Răng Chuột học lớp em!

Lớp trưởng Hột Mít lên tiếng đáp thay bí thư đoàn Kiếng Cận, chả rõ nó mon men lại gần từ khi nào.

Và không chỉ mình nó. Sau lưng nó, nguyên một đám lủ khủ.

- Thế còn Cọng Rơm?

Ria Mép gãi gáy:

- Dạ, Cọng Rơm là em của Răng Chuột.

- Trường mình?

Bắp Rang gãi cằm:

- Dạ, trường khác.

Chị Mắt Nai quay sang Kiếng Cận:

- Thế ra tụi em vẫn chưa biết sợ?

Kiếng Cận đang bối rối, Bảnh Trai đã cười nịnh:

- Chị ơi, em của học sinh trường mình coi như là người của trường mình rồi.

- Ðừng giỡn!

Hạt Tiêu cố tìm lý do:

- Nhưng tiết mục này đâu có dự thi hở chị?

- Không dự thi cũng không được đưa học sinh trường khác vào! - Chị Mắt Nai nhún vai – Sao tụi em thích đùa dai với nhà trường thế? Vụ bóng đá hồi đầu năm chưa đủ hay sao?

Nhìn vẻ mặt càng lúc càng lạnh của chị Mắt Nai, Kiếng Cận biết không xong.

- Thôi được, chị cứ cách chức bí thư chi đoàn của em đi! – Nó thở dài – Nhưng lần này tụi em không cố ý đùa tí nào.

- Không đùa?

- Dạ, không đùa. Tại chị không biết đó thôi, hoàn cảnh của hai anh em Răng Chuột rất đặc biệt...

Rồi Kiếng Cận kể sơ cho chị Mắt Nai nghe.



Nghe xong, chị Mắt Nai chớp mắt nai:

- Thật thế hở?

- Dạ.

- Thế thì chị tha cho tụi em lần này.

Chị Mắt Nai đã dợm bước đi. Nhưng rồi chị bỗng cau mày:

- Nhưng tại sao hai anh em Răng Chuột lại chọn buổi liên hoan hôm nay để hát bài này?

Thấy cả bọn lúng túng, bạn vọt miệng đáp bừa:

- Tại hôm nay có ba mẹ bạn Răng Chuột đến dự, chị à.

Cùng lúc đó, như để phụ họa với bạn, từ trên sân khấu, Răng Chuột bỗng kêu ầm trong micrô:

- À, mẹ kìa.

Cả bọn nhìn lên, ngạc nhiên thấy Răng Chuột đang toét miệng cười, tay chỉ về một góc sân.

Cọng Rơm không chịu thua. Nó nhảy tưng tưng, tay chỉ về góc sân đối diện:

- Í, có ba nữa kìa!

Tiếng reo hớn hở của nó được cặp loa trên cành phượng truyền đi vang vang khắp sân trường.

Rồi sực nhớ ra vẫn còn đang đứng trên sân khấu, hai anh em hoảng hốt phóng xuống các bậc thang.

Trong khi khán giả vỗ tay như sấm, tưởng những tiếng reo bất thần kia là sáng tạo độc đáo của đôi song ca thì Răng Chuột và Cọng Rơm chạy như bay lại chỗ tụi bạn đang đứng.

Răng Chuột kéo tay Kiếng Cận và bạn, vui vẻ chỉ sang bên trái:

- Mẹ mình kìa.

Còn Cọng Rơm níu tay Bắp Rang, sung sướng chỉ sang bên phải:

- Ba em đó.

Bạn hỏi Răng Chuột:

- Bạn mời ba mẹ đến dự à?

- Không, mình không mời ai cả! - Cặp mắt Răng Chuột long lanh - Thế mà cả ba lẫn mẹ đều biết, và đều đến.

Tự nhiên bạn mừng lây nỗi mừng của anh em Răng Chuột. Ba mẹ Răng Chuột không hẹn mà cùng đến xem chương trình văn nghệ, cùng nghe Răng Chuột và Cọng Rơm hát bài Cả nhà thương nhau chắc chắn là cùng hiểu được hai đứa con côi cút của mình khao khát điều gì.

Sau này, ba mẹ Răng Chuột có sẵn lòng dẹp bỏ những bất hòa để thỏa mãn nỗi khao khát chính đáng của Răng Chuột và Cọng Rơm hay không thì khó mà đoán trước. Nhưng ít ra, sự có mặt bất ngờ của ba mẹ Răng Chuột trong đêm nay cũng là một dấu hiệu tốt lành.

Cho nên không chỉ bạn mừng. Kiếng Cận cũng mừng. Hạt Tiêu mừng. Tóc Ngắn mừng. Ria Mép mừng. Bắp Rang mừng. Bảnh Trai mừng. Tất nhiên cả chị Mắt Nai cũng mừng.

Chỉ có một người không mừng. Ðó là Hột Mít.

Hột Mít không mừng không phải vì không mừng. Mà vì đang mừng, ngước mắt nhìn lên sân khấu, nó bỗng thấy lo. Lo ghê lắm. Ðến mức cái lo lấn át mất cái mừng.

Ðến mức khi Kiếng Cận khều nó:

- Chuẩn bị lên đi! Sắp Tới tiết mục của bạn với Bảnh Trai rồi đó.

Hột Mít vẫn chưa hết thẫn thờ:

- Mình sợ không qua lọt quá hà.

Hạt Tiêu trố mắt:

- Trời đất! Con người đầy bản lĩnh mọc đuôi thỏ tự bao giờ vậy?

Ria Mép ngửa mặt lên trời:

- Hà hà, khủng long ăn thịt tự dưng hóa thành khủng long ăn cỏ. Loạn rồi chăng?

Tóc Ngắn tặc lưỡi:

- Bảnh Trai hát hay nhất trường bên nam, bạn hát hay nhất trường bên nữ, cả hai song ca mà không qua lọt à? Giải nhất ấy chứ!

Hột Mít chép miệng:

- Không phải mình nói chuyện đó.

Bảy, tám cái miệng đồng loạt há hốc:

- Chứ chuyện gì?

Hột Mít chỉ tay về chổ bậc cấp bước lên sân khấu:

- Lối đi hẹp bé thế kia, khủng long như bản cô nương đây làm sao qua lọt?

Thì ra khi nãy, lúc hấp tấp phóng xuống, Răng Chuột và Cọng Rơm đã quýnh quíu húc đổ miếng ván dựng làm cánh gà khiến lối đi lên sân khấu bị chắn mất một khúc.

Giải thích thật thà của Hột Mít làm cả bọn sững sờ mất mười lăm giây.

Chỉ mười lăm giây thôi. Tới giây thứ mười sáu, đứa nào đứa nấy không hẹn mà cùng ôm bụng cười nghiêng cười ngửa.

Từ hồi nhập học đến nay, dường như chưa bao giờ chúng cười nhiều như thế.