[Ngôn Tình] Về Bên Anh

Chương 2



"Cô...cô ấy đã trở về rồi sao"

"Ừ"

"3 năm qua, tôi đánh mất cô ấy, bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để tôi bù đắp"

"Mộc Miên? Cô ký đơn đi"

Mộc Miên nghe xong liền cảm thấy nực cười, nuốt uất ức vào trong

Thời điểm bù đắp? Thế nào là thời điểm? Là anh lựa lúc tôi vừa sanh con xong, đến cả mặt con anh còn chẳng thèm đoái hoài, vội ném cho tôi cái đơn ly hôn? Lí do người tình cũ đã về? Tùng Quân, anh thật sự quá đáng

Gả cho anh 3 năm, sinh cho anh một đứa con giờ chỉ nhận lại hai chữ ly hôn ư? Mộc Miên tôi không cam tâm nhìn đứa trẻ đỏ hỏn mới lọt lòng không ba.

Mộc Miên lắc đầu, bộ dạng mệt mỏi đáp.

"Em không ký"

"Mộc Miên? Chẳng lẽ cô muốn chúng ta ra tòa"

Câu nói vừa dứt, phía ngoài nghe tiếng bước chân lạch cạch rõ nhanh, tiếng đẩy cửa dường như thô bạo. Mẹ chồng Mộc Miên xông xồng xộc vào khuôn mặt hằm hằm, bà vứt chiếc túi xách đắt tiền xuống sàn nhà, bước lại túm tóc Tùng Quân mắng mỏ dữ dội

Bà đánh bốp bốp vào lưng anh, Mộc Miên há hốc miệng ngơ ngác nhìn, Mộc Miên cảm nhận được cú đánh rất chắc và đau, tiếng đánh giòn rụm, khiến Quân không kịp chống cự

Mộc Miên với tay, ấp úng gọi

"Mẹ..."

"Mộc Miên, con ngồi yên đấy, để mẹ dạy nó"

"..."

"Tao vừa nghe Cố Thành nói cả rồi, mày vô tâm để Mộc Miên chật vật sinh con một mình trong bệnh viện sao? Mày làm chồng thế hở Quân"

"Mày coi có đáng mặt làm cha làm chồng không"

"Mẹ...con đau"

"Đau? Mộc Miên đau đẻ lên bờ xuống ruộng, mày có hiểu cảm giác đó không"

"Tao mới chỉ đánh có vài cái mày liền kêu đau, thế Mộc Miên thì sao hả"

"Mẹ ơi, đừng đánh nữa, con không sao mà"

Mộc Miên nhích người với tay cản bà lại, do cơ thể mới vừa sanh còn đau, Mộc Miên bước chân xuống giường không nổi. Nghe tiếng yếu ớt của con dâu, lúc này bà mới chịu dừng tay, đá đích Quân sang một bên

Tùng Quân phờ phạc, đầu tóc rối mù, hai mắt lu mờ, chả biết con có phải do mẹ sinh không? Sao ra tay mạnh như thế?

Bà bước tới, xoa đầu Mộc Miên, vỗ về

"Mộc Miên, mẹ xin lỗi, mẹ không biết là ngày chuyển dạ sanh sớm như thế, nếu biết mẹ đã không hứa đi du lịch với các bà bạn"

"Con đừng giận mẹ"

"Con không sao đâu ạ, con không giận mẹ"

Mộc Miên nhẹ nhàng, cong môi cười mỉm, bà hôn lên tóc cô, vô tình liếc mắt nhìn thấy tờ giấy ở trên giường, bà nhíu mày, nhặt lên xem, Mộc Miên lúng túng ú ớ không thành câu.

"Tùng Quân? Mày đến chỉ để đưa cho vợ đơn ly hôn này ư"

"Mẹ à, con thật sự muốn được giải thoát, con chịu đựng 3 năm..."

Chat.

Bà tức giận bước đến vung tay tát thẳng một bạt tai vào mặt Quân, Mộc Miên hoảng hồn, làm dâu lâu nay chưa thấy mẹ chồng giận dữ như vậy? Bà vò nát tờ giấy vứt đi.

"Trương Tùng Quân..."

"Mộc Miên là tao đã đến trước bàn thờ anh chị sui gia hỏi cưới đàng hoàng, không có chuyện mày thích là bỏ"

"Mẹ..."

"Cút, cút ra ngoài ngay, đừng để tao lên tăng xông chết vì mày"

Tùng Quân liếc Mộc Miên, anh nghĩ những chuyện này đều tại cô, Quân chỉnh đốn lại âu phục, đùng đùng bỏ đi

Ra khỏi phòng bệnh, cậu trợ lý đã đợi sẵn, vội vã cúi đầu chào hỏi han.

"Trương Tổng? Anh không sao chứ"

"Liên hệ với luật sư, tôi đơn phương ly hôn"