"Chăm...chăm vợ con, ý cậu là cô gái cậu từng nói với tôi đấy hả?"
"Ừ."
Cố Thành thẳng thừng trả lời, nơi khóe môi mỏng còn đọng lại nụ cười hạnh phúc, bác sĩ Duy nghe thế liền chậc chậc lưỡi âm thanh truyền trong điện thoại có vẻ như cậu ta đang rất thích thú.
Im lặng một hồi bác sĩ Duy cũng cất giọng nói tiếp lần này thanh âm dường như dễ nghe hơn lần trước.
"Được rồi, nể tình chúng ta đều giống nhau nên tôi sẽ giúp cậu, hai ngày nghỉ ngơi cho tốt nhé."
"À, phải rồi, đám cưới của tôi nhớ phải đi phong bì dày một chút."
Bác sĩ Duy vừa cười vừa nhấn mạnh câu nói, Cố Thành nhường mày, vừa rồi còn nghe ngữ khí của cậu ta căng đét như không cần...thế mà bây giờ thay đổi nhanh vậy? Cố Thành phì cười, thong thả sải bước đi lại phòng khách ngồi xuống, điềm nhiên đáp.
"Không thành vấn đề."
Rất nhanh cuộc hội thoại giữa hai người kết thúc, Cố Thành ngồi ở phòng khách một lúc mãi không thấy Mộc Miên đi xuống? Có vẻ Miên đang tránh mặt anh. Cố Thành đặt điện thoại xuống bàn, anh đứng dậy đút tay vào túi quần, thân hình cao ráo, vạm vỡ hiên ngang đi lên lầu.
Lên đến nơi, cửa phòng ngủ Mộc Miên chưa đóng hẳn, anh đứng bên ngoài vẫn có thể nhìn rõ bên trong. Cố Thành thấy Mộc Miên đang tỉ mỉ thay tả cho Bắp, anh cong môi cười, ánh mắt khẽ nhìn sang nơi làm việc của Miên, trên bàn hàng tá văn kiện chồng chất, dạo này Mộc Miên đang học cách quản lý công ty để chuẩn bị tiếp nhận chức vụ. Cố Thành chầm chậm bước tới đẩy cửa đi vào nhẹ giọng nói.
"Mộc Miên."
"Em để Bắp anh chăm cho, em làm việc đi."
Mộc Miên nghe tiếng nói, liền quay mặt sang nhìn thì thấy Cố Thành đã đi vào. Mộc Miên bế Bắp lên lưỡng lự một hồi.
Cố Thành giang hai tay chờ đợi, nét mặt vô cùng ôn nhu, hiền lành, dịu dàng, Miên chầm chậm đưa Bắp cho Cố Thành. Dù sao Miên cũng đang bận, rất nhiều văn kiện cô cần phải xem qua, để Bắp ở với bác sĩ Cố, Miên sẽ rảnh được một chút thời gian. Miên ngập ngừng, nhờ vả.
"Vậy...anh chăm con giúp em một lúc nha."
"Ừm, em làm việc đi, cần gì thì gọi anh, giờ anh sẽ bế con xuống lầu dạo một vòng."
Mộc Miên gật gật, xong liền cúi đầu xuống hôn lên trán Bắp một cái, dáng vẻ ân cần cười tươi khẽ nói:
"Con ở với chú Cố ngoan nha, mẹ xong việc sẽ xuống với con ngay."
"Con vốn đã xem anh như người nhà, con ở cùng anh lúc nào cũng ngoan nên em cứ yên tâm."
Mộc Miên nghe xong liền khựng lại mở to đôi mắt, câu nói của Cố Thành sao nghe ám muội vậy. Mộc Miên cười cười, giả vờ như chưa nghe thấy gì, đột nhiên một bàn tay của anh áp vào má Miên, ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa lên làn da mịn màng trắng hồng, Mộc Miên đứng thẫn người với hành động đó.
Cảm giác hơi ấm trong lòng bàn tay của bác sĩ Cố lan tỏa khắp bên mặt cô, đôi mắt thâm tình của Cố Thành nhìn thẳng vào mắt cô. Trong chốc lát ở ngực Mộc Miên len lỏi một cảm xúc khác thường, nhịp tim cũng theo đó mà đập loạn xạ.
Bầu không khí trong phòng nặng trĩu, đầy mờ ám.
Bất ngờ điện thoại Mộc Miên đỗ chuông, Miên giật mình vội lấy lại điềm tĩnh lùi lại phía sau cố tình né bàn tay ấm áp ấy. Cố Thành khe khẽ cười, trông thấy gò má Mộc Miên phiếm hồng, Cố Thành biết cô đang ngại nên cũng thu lại bàn tay, không dám ghẹo thêm, anh nhẹ giọng:
"Em làm việc đi."
Dứt lời Cố Thành xoay người bế Bắp ra khỏi phòng ngủ. Mộc Miên nhìn bóng lưng anh đi khuất, trong đầu liền lóe lên vài suy nghĩ mơ hồ. Miên cau mày cắn môi dưới, vỗ vỗ vài cái vào mặt cho tỉnh. Mộc Miên nhanh chân đi lại nhận cuộc gọi.
Ở dưới nhà. Cố Thành vui vẻ bế Bắp ra ngoài dạo.
...
Gần trưa cô tạm gác lại công việc đi xuống, thấy Cố Thành và Bắp đang ngồi ở ghế sofa phòng khách, Mộc Miên chầm chậm bước tới dáng vẻ có hơi mất tự nhiên, dè dặt nói:
"Cố...Cố Thành, chắc Bắp đã đói, để em đưa con lên phòng uống sữa sẵn ru con ngủ luôn."
Cố Thành nhìn thấy trong ánh mắt của Mộc Miên dường như có sự tránh né, anh im lặng không nói gì, đứng dậy đưa Bắp cho Miên. Cô nhẹ nhàng ôm lấy con, khẽ mỉm cười rồi xoay người bước đi.
Trong lúc Miên đang trên phòng, Cố Thành tranh thủ nấu cơm trưa cho cô. Nấu xong xuôi anh lên phòng khẽ gõ cửa. Vừa hay Mộc Miên vừa cho Bắp ngủ xong. Miên xuống lầu ăn vội vài miếng rồi trở về tiếp tục xem văn kiện công ty.
...
6h30 tối.
Tại công ty Tùng Quân. Quân ngồi trên chiếc ghế lớn, tựa lưng ra sau nhắm mắt thư giãn, nghỉ ngơi, mới vừa kết thúc cuộc họp, có chút mệt mỏi.
"Trương Tổng."
Tử Sâm từ bên ngoài chậm rãi đi vào, khom lưng cúi chào, đặt xuống bàn một tập tài liệu. Tùng Quân bộ dạng lười biếng mở mắt, anh day day hai thái dương khẽ liếc nhìn.
Tử Sâm trông sắt mặt của Tùng Quân có vẻ nhợt nhạt, nhỏ giọng hỏi han.
"Trương Tổng, anh ổn không ạ? Bữa cơm tối lúc 7h với đối tác có cần phải dời..."
Thấy cậu ta mãi chưa chịu đi, Tùng Quân nhướng mày, thanh âm khàn khàn vang: "Còn việc gì nữa sao?"
"Dạ...còn việc phu nhân Mộc Miên. Hôm nay biệt thự của phu nhân, dì Sáu và tất cả người làm đã đi lên chùa."
"Hiện tại nhà chỉ còn...phu nhân, bé Bắp và bác sĩ Cố thôi ạ."
"Dì Sáu đã nhờ bác sĩ Cố đến ở trong hai..."
"Hủy toàn bộ cuộc hẹn của tôi trong tối nay." Tùng Quân gấp gáp nói.
Dứt lời Quân khẩn trương đứng dậy khỏi ghế cầm áo khoác sải bước đi nhanh ra ngoài. Tử Sâm ngơ ngác, trơ mắt nhìn theo bóng lưng Quân khẽ giọng dạ một tiếng, thật không hiểu rốt cục Tùng Quân dạo này cứ bị sao ấy?
...
Mộc Miên uể oải vươn vai quay đầu nhìn ra cửa sổ, ở ngoài trời đã tối hồi nào không hay. Miên gấp lại tập văn kiện, đứng dậy đi lại xem Bắp, con vẵn còn ngủ.
Cả một buổi chiều Mộc Miên vừa chăm con vừa xem văn kiện. Cố Thành cũng không dám quấy rầy cô, anh mang cho Miên một ly nước cam và đĩa hoa quả rồi yên lặng dưới lầu.
Mộc Miên thở dài, cô hôn Bắp một cái rồi ra khỏi phòng, cũng không biết Cố Thành đang làm gì nữa. Vừa xuống khỏi cầu thang, Miên đã gửi thấy toàn mùi thức ăn thơm nức, rất kích thích.
Mộc Miên nghiêng đầu nhìn vào trong bếp, hình ảnh người đàn ông lịch lãm trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng, phía dưới là quần âu phẳng phiu, tay áo được sắn gọn gàng, anh còn khoác lên chiếc tạp dề chăm chú nấu cơm tối, trông quyến rũ vô cùng. Phút chốc cô có cảm giác xao xuyến, rục rịch.
Thú thực đây là người đàn ông đầu tiên vào bếp nấu ăn cho Miên, nhìn từng động tác, đôi tay rất thành thạo xem ra Cố Thành rất giỏi trong chuyện bếp núc. Miên ngây ngất ngắm nhìn, trong lòng cô chợt có suy nghĩ giá mà được như thế này mãi thì tốt biết mấy?
Cố Thành đột nhiên ngẩng mặt, nhìn thấy cô, Cố Thành khẽ cong môi cười, anh ngoắc ngoắc tay.
"Mộc Miên, em xong việc rồi hả? Mau lại đây nếm thử giúp anh xem đã vừa miệng chưa."
Mộc Miên giật mình, vội thu lại ánh mắt, Miên sải chân đi tới. Cố Thành chu đáo thổi nguội thức ăn trên thìa rồi đưa lên miệng Miên.
"Nào, em thử xem."
Mộc Miên chậm rãi há miệng nếm thử, quả nhiên tài nghệ nấu ăn của Cố Thành rất giỏi, đôi mắt cô bừng sáng, gật đầu lia lịa tán thưởng.
"Rất vừa miệng, rất ngon."
"May quá, anh còn tưởng không vừa miệng em."
Mộc Miên lắc đầu, nhìn vào món ăn trên bếp, liếm liếm môi, mỉm cười nói:
"Không đâu em thấy rất ngon. Cố Thành, công nhận anh giỏi thật..."
Câu nói còn chưa kịp nói xong, Miên sựng lại cảm nhận hai thân thể dường như đứng rất sát nhau, tới mức Mộc Miên cảm nhận rõ hơi thở của bác sĩ Cố đang lan tỏa khắp mặt mình, có vẻ gấp gáp, dồn dập, còn cả mùi hương trên người anh rất nam tính.
Miên mím môi, nuốt nước bọt, chầm chậm ngước mắt nhìn. Mộc Miên hơi giật mình, cô né tránh lùi về phía sau nhưng rất nhanh liền bị cánh tay to của anh kéo ngược lại, chẳng mấy chốc Mộc Miên đã nằm trong vòm ngực rắn chắc của bác sĩ Cố.
Mộc Miên ngẩng mặt ngượng ngùng giọng nói cũng trở nên ấp úng.
"Cố...Cố Thành."
"Mộc Miên, bây giờ anh nên làm một bậc quân tử đứng đắn, hay là kẻ lưu manh?"
Hả?
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì, đã bị Cố Thành khóa chặt môi.