"Dung Lạc, em nói gì vậy? Không phải con anh thì con của ai chứ?"
Trương Tùng Quân chau mày, nét mặt trùng xuống, lạnh lẽo không vui hỏi lại. Anh không hiểu rốt cuộc câu hỏi của Dung Lạc là có ý gì? Dung Lạc mím môi thầm nuốt nước bọt, cô ta nhận thấy rõ dáng vẻ Trương Tùng Quân đang thay đổi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô ta, khiến tâm trạng Dung Lạc đôi chút áp lực, căng thẳng tột độ.
Dung Lạc không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đó, sợ rằng nếu còn nhìn sẽ bị Trương Tùng Quân phát hiện ra điều bất thường, nổi sợ sệt trong lòng của mình. Dung Lạc cong môi cười gượng gạo, cô ta biết câu vừa rồi bản thân hỏi có phần ngu ngốc, không đúng mực, liền bào chữa lại, ngữ điệu ngọt ngào, nhẹ nhàng.
"Em không có ý gì cả. Ý em, đứa bé là con trai của anh thì chắc thừa hưởng rất nhiều điểm giống anh lắm, như đẹp trai, thông minh, lanh lợi, vừa nãy em chưa nói hết câu, anh đừng hiểu lầm nhé."
Trương Tùng Quân trầm mặc, im lặng nhìn Dung Lạc điệu bộ như đang suy ngẫm thứ gì đó.
Nhìn anh như vậy Dung Lạc rất căng thẳng nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh, tự nhiên, cô ta cười xòa cất giọng nói tiếp, thanh âm mềm mại, nũng nịu.
"Anh giận đấy à?
"Em không có ý gì đâu, anh quen biết em lâu như vậy thì cũng hiểu tính em, đôi khi nói mà không kịp suy nghĩ nên dễ dẫn đến hiểu lầm."
Dung Lạc nhích người lại gần, cô ta đưa tay khều khều tay áo của Trương Tùng Quân, thỏa hiệp đầu hàng.
"Aiya, em xin lỗi mà, anh đừng giận nữa."
"Anh không giận em."
Mãi lâu sau Trương Tùng Quân mới chậm rãi lên tiếng đáp lại, giọng điệu nhỏ nhẹ đôi chút, ấn đường giữa hai đầu chân mày cũng từ từ nhãn ra. Lúc này Dung Lạc thầm thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nhìn Tùng Quân. Từ giây phút này cô ta cũng tự dặn lòng không được hỏi những câu vớ vẩn, ngớ ngẩn nữa.
Đứa nhỏ chắc chắn là con trai của Tùng Quân. Đêm đó Mộc Miên và Trương Tùng Quân có lẽ thật sự cũng xảy ra quan hệ. Đúng vậy! Đúng vậy.
Cả quãng đường Trương Tùng Quân đưa Dung Lạc về nhà cả hai đã không còn nhắc đến những chuyện không vui.
Đến nhà Dung Lạc, Trương Tùng Quân lịch sự vào trong chào hỏi người lớn rồi mới rời khỏi đó.
Trở về biệt thự anh hộ tống bà Trương qua nhà cô, lúc đến nơi Sáu bảo Mộc Miên có công việc đã tới công ty. Vì nể mặt phu nhân Trương nên Sáu bấm bụng cho Trương Tùng Quân vào trong nhà, thăm con trai. Kỳ thực, từ khi chuyện hôn nhân đổ vỡ rồi tin tức tình ái của Tùng Quân bị lộ, Sáu không còn thiện cảm với Quân nữa.
(...)
Buổi chiều 2 giờ.
Công ty xong xuôi một số việc Mộc Miên tranh thủ ghé sang bệnh viện đưa ít đồ cho Cố Thành rồi về nhà.
Lúc cả hai đang ngồi nói chuyện, động tác có đôi chút thân mật thì đột ngột cửa phòng bị đẩy ra, tiếng giày cao gót nện lên nền đá, sau đó dáng dấp mảnh khảnh của người phụ nữ nhanh nhẹn bước vào, khiến Cố Thành và Mộc Miên giật mình ngẩn đâu lên xem.
"Cố..."
Giọng nói thánh thót, vui vẻ vang lên một nửa đã im bật lại. Người phụ nữ đứng chết lặng tại cửa khi nhìn thấy hai người bên trong đang nắm tay cười, e ấp hạnh phúc bên nhau. Thảo nào khi bước vào bệnh viện, tìm bác sĩ Cố thì y tá bảo bác sĩ Cố đang bận sẽ không tiếp bệnh nhân, yêu cầu đặt lịch vào ngày hôm sau. Phải mất thời gian giải thích là người thân cô ý tá đó mới làm trái lệ cho gặp.
Hóa ra bận tiếp Mộc Miên sao? Nhưng dường như hành động của hai người vượt xa mức tưởng tượng của cô ta. Đôi chân Dung Lạc như bị đóng đinh tại chỗ, nụ cười tươi tắn trên môi cũng đã biến mất từ lâu, thay vào đó là sự ngỡ ngàng, bàng hoàng.
Mộc Miên Cố Thành, hai người họ? Vậy Trương Tùng Quân thì sao?
Người đầu tiên phản ứng lại, là Cố Thành, anh ngạc nhiên khi nhìn thấy cô gái ấy, gương mặt hiện rõ nụ cười vui mừng. Anh ôn hòa lên tiếng.
"Dung Lạc?"
Nghe tiếng gọi Dung Lạc mới chợt giật mình hoàn hồn, hướng ánh mắt nhìn Cố Thành ép ra một nụ cười. Dung Lạc nhẹ nhàng khép cánh cửa, chầm chậm bước tới, cô ta quan sát Mộc Miên một lượt, rồi ánh mắt dừng lại nơi tay hai người, vẫn đang còn nắm chặt tay nhau dường như không sợ sệt, kiêng kỵ điều gì cả.
Suy nghĩ trong đầu Dung Lạc càng lúc càng thêm hỗn loạn, rốt cuộc là thế nào?
Mộc Miên duyên dáng mỉm cười, cúi đầu chào, cô nhận thấy sự thay đổi trong đôi mắt long lanh của Dung Lạc, tâm trạng có phần ngượng ngập, định rút tay về liền bị Cố Thành nắm giữ lại chặt hơn.
"Dung Lạc, em về nước từ khi nào? Sao không nói cho anh biết?"
"Hả? À... Em cũng mới về nước thôi, em muốn cho anh và mọi người một sự bất ngờ."
Rất nhanh Dung Lạc lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh, cười đáp, xong liền ngồi xuống ghế đối diện với hai người. Cô ta quay sang Mộc Miên nhã nhặn chào hỏi. Dù sao bọn họ cũng quen biết, tuy rằng không được gọi là thân thiết quá mức.
"Mộc Miên, em vẫn khỏe chứ? Chị nghe nói em đã sinh con, chúc mừng em. Em... Đến đây cùng Tùng Quân sao? Anh ấy đâu rồi?"
Thú thực cô ta cũng chẳng muốn hỏi câu sau, nhìn hành động thế kia cô ta cũng đoán được bảy, tám phần nhưng còn cụ thể ra sao thì vẫn không dám chắc.
Mộc Miên vẫn giữ nụ cười thùy mị trên khóe môi, gương mặt không một chút biến sắc khi nghe câu hỏi, cũng không quá bất ngờ, dù sao Dung Lạc cũng ở nước ngoài. Dĩ nhiên là chưa biết chuyện cô và Trương Tùng Quân. Cô khẽ lắc lắc đầu, nhỏ giọng đáp.
"Hai tụi em đã ly hôn."
Đã ly hôn? Nghe xong câu trả lời đó Dung Lạc như chết lặng, đờ đẫn ngồi trên ghế sofa, cảm giác hai lỗ tai ù ù, ong ong. Dung Lạc không lường trước sẽ là câu nói đó. Một năm, sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Lúc sáng gặp Trương Tùng Quân ở sân bay, anh cũng không nói sự thật với cô ta. Bây giờ thông suốt ngẫm nghĩ lại dường như Dung Lạc cũng ngấm ngầm đoán được lý do khiến Quân gấp gáp là gì?
Mặc dù có rất nhiều nghi vấn nhưng Dung Lạc không thể hỏi nhiều hơn, cô ta thấy Mộc Miên cũng không có ý định sẽ kể rõ ràng, nên cũng thôi không muốn bới móc, xào nấu quá nhiều chuyện vợ chồng của Trương Tùng Quân.
Trương Tùng Quân, anh lấy em ra để làm quân cờ để níu kéo hôn nhân ư?
Nói chuyện được dăm ba câu Mộc Miên viện lý do có việc nên về trước. Cùng là phụ nữ Mộc Miên biết Dung Lạc có vô vàn tâm sự muốn nói riêng với Cố Thành. Cả quá trình Mộc Miên điều thấy rất rõ điều đó.
Cố Thành muốn đưa Mộc Miên về nhưng bị cô từ chối, cô đâu thể phá vỡ cuộc nói chuyện còn dang dở giữa Cố Thành và Dung Lạc. Mộc Miên đang chuẩn bị bước đi, anh kéo tay cô lại, không kiêng dè đặt lên trán cô một nụ hôn, khiến Dung Lạc hoảng hốt, vội vàng quay mặt đi, không nói lời nào.
Mộc Miên có phần ngượng ngùng, xấu hổ.
Cố Thành quyến luyến rời khỏi trán cô, mỉm cười, dịu dàng lên tiếng dặn dò:
"Về đến nhà thì gọi điện cho anh."
Mộc Miên đỏ mặt, cúi gằm mặt, gật đầu, chào Dung Lạc ra khỏi phòng làm việc.
(...)
Mộc Gia.
Mộc Miên mở cửa xe bước xuống, quay đầu thì nhìn thấy một chiếc xe đang đậu ở bên hồ sen nhỏ, Mộc Miên vô thức nhíu mày. Cô biết chiếc xe hơi đó, là của Trương Tùng Quân.
Anh ta đến nhà cô làm cái gì chứ? Cô bực dọc hơn chính là người làm dám tự ý cho anh vào nhà.
Mộc Miên hằm hằm, bực bội, đeo túi xách rồi bước vội vào, Sáu thấy cô về, gương mặt xinh xắn bỗng nhiên tối sầm thì hiểu ngay là cô đã đọc tin nhắn, Sáu rấp rẻng đi lại nắm cánh tay cô, chưa kịp lên tiếng, Mộc Miên liền nói trước, ngữ khí có phần không vui. truyện đam mỹ
"Sáu, chiếc xe đó là sao? Con đã nói là không..."
"Mộc Miên, em về rồi? Bắp vẫn còn nhỏ em không nên bỏ con ra ngoài, lại đến gặp cậu ta? Chẳng lẽ em quên những lời anh nói khi đó?"