"Lưu Ly, cậu... cậu có thể giúp mình một việc được không? Mình... muốn làm kiểm tra huyết thống..."
Sau khi nói xong vài câu ngắn gọn, người bạn kia liền nhắn địa chỉ điểm hẹn để gặp mặt nói chuyện cho tiện.
Kết thúc cuộc gọi, Dung Lạc hít thở sâu một hơi, nhanh chóng lấy lại điềm tĩnh, ổn định lại tinh thần, Dung Lạc nắm chặt chiếc điện thoại trên tay nhìn chằm chằm địa chỉ Lưu Ly vừa mới gửi. Ngẫm nghĩ, đắn đo một lúc Dung Lạc cũng quyết định lái xe đến đó.
Quán cafe gần bệnh viện nơi Lưu Ly làm việc, tầm này khách không đông nên vừa bước vào Dung Lạc có thể dễ dàng nhìn ra chỗ Lưu Ly ngồi. Sau khi oder một tách trà, Dung Lạc mỉm cười tạo dáng vẻ tự nhiên. Lưu Ly lên tiếng trước, giọng nói của Lưu Ly rất dễ nghe, mềm mại, nhẹ nhàng.
"Dung Lạc, cậu về nước khi nào đấy? Lần này cậu định ở lại luôn hay vẫn đi tiếp?"
Dung Lạc nhấp một ngụm trà, xong nhã nhặn đặt chiếc cốc xuống bàn khẽ đáp:
"Mình cũng mới về, mình dự định không ở luôn, vì công việc và chương trình nghiên cứu của mình vẫn chưa xong."
Dung Lạc từ tốn giải thích. Đúng vậy, sau khi làm rõ vài chuyện Dung Lạc sẽ không ở lại. Lưu Ly nghe xong gật gật đầu, nhìn gương mặt xinh đẹp trước mặt, dè dặt nói.
"Dung Lạc, cậu muốn kiểm tra huyết thống ư? Gia đình cậu... có chuyện gì hả?"
Vừa nãy nghe giọng Dung Lạc dường như khá căng thẳng, giống như cô ấy vừa chịu một đả kích. Đang yên đang lành Dung Lạc muốn làm mấy thứ xét nghiệm ấy, người làm bạn như Lưu Ly rất lo lắng, phải chăng Dung Lạc xảy ra chuyện gì? Dung Lạc chớp chớp mắt, thấy vẻ mặt căng thẳng của Lưu Ly hiểu ngay cô ấy đang hiểu nhầm, Dung Lạc buồn cười, xua xua tay vội tìm một cái cớ nói.
"Không... không phải như cậu nghĩ đâu, không phải làm cho mình, mình có một người bạn, cô ấy muốn làm kiểm tra huyết thống, bản thân lại không am hiểu nên mới nhờ mình giúp."
"À, thì ra là cậu giúp người khác. Kỳ thực mình cứ ngỡ là cho cậu nên lo lắng."
Lưu Ly vuốt vuốt ngực, thầm hít thở sâu, cô còn tưởng Dung Lạc xảy ra biến cố gì chứ? Giờ thì nhẹ nhõm hơn rồi. Dung Lạc cười cười, im lặng không đáp, tuy bề ngoài vui vẻ điềm tĩnh, nhưng bên trong thì lại rối tung rối mù.
Dung Lạc không biết rốt cục làm vậy liệu có phải đúng đắn? Chỉ là khung cảnh hỗn độn tối đêm đó cứ quẩn quanh trong tâm trí cô ta, nó khiến Dung Lạc không thể nào yên tâm, trước đây Dung Lạc cứ ngỡ bản thân đã quên sạch sẽ, hóa ra là không phải, khi gặp Mộc Miên và Cố Thành ở cùng nhau, đột nhiên Dung Lạc có cái nhìn khác.
Dung Lạc chỉ muốn xác thực, nhưng nếu lỡ đúng như suy đoán thì sao? Cô ta phải ăn nói, giải thích như thế nào đây?
Một mớ bòng bong cứ trôi lềnh phềnh, tâm tình Dung Lạc cũng theo đó mà lơ đễnh, chả mấy tập trung vào những gì Lưu Ly đang nói. Cô nàng nghiêng đầu nhìn Dung Lạc, nãy giờ nói khá nhiều nhưng Dung Lạc cứ im lặng không một chút động tĩnh, hồn phách cứ như trên mây làm Lưu Ly hoang mang, cô nàng đưa tay huơ huơ trước mặt Dung Lạc gọi nhỏ.
"Dung Lạc, Dung Lạc."
"Hả?"
Dung Lạc giật mình, lúc này mới trở về hiện thực, quên mất đang ngồi nói chuyện với Lưu Ly, Dung Lạc vội cười trừ.
"Xin lỗi cậu nhé, mình mãi nghĩ về chuyện công việc nghiên cứu, không nghe rõ cậu nói gì?"
"Không sao, không sao, mình cũng vừa nói là chỗ bạn bè nên mình sẽ đích thân làm giúp cậu, nhanh nhất trong hai ngày là có kết quả. Cậu cứ mang mẫu tới bệnh viện như: Mẫu máu, mẫu móng tay, chân, mẫu tóc có chân..."
"Được, mình sẽ nói với cô ấy chuẩn bị mẫu đưa tới cho cậu... có việc này, mình muốn nhờ cậu, có thể giữ bí mật giúp mình không? Bởi cô ấy không muốn cho nhiều người biết."
Dung Lạc cẩn trọng thấp giọng, dù sao Lưu Ly cũng có quen biết bác sĩ Cố. Mức độ quan hệ của Cố Thành rất rộng, cô ta sợ lọt vào tai anh thì mọi chuyện hỏng hết. Cô nàng nghe thế gật gật đầu đồng ý không chút nghi hoặc, chậm rãi uống thêm một hớp cafe, Lưu Ly thở hắt một hơi đưa tay nhìn đồng hồ.
Dung Lạc cong môi cười tươi, chầm chậm lên tiếng, thanh âm du dương, dịu dàng.
"Tối nay cậu rảnh không? Mình mời cậu dùng cơm, xem như lời cảm ơn cậu giúp mình."
"Ai ya, cậu đứng khách sáo như vậy, chỗ bạn bè với nhau cả mà, chẳng phải lúc còn đi học cả hai chúng ta vẫn luôn tương trợ, giúp đỡ lẫn nhau hả."
"Hì hì, vậy cùng nhau ăn cơm ôn lại chuyện cũ thì thế nào? Lâu không gặp cậu mình nhớ cậu quá."
"Dẻo miệng."
Cả hai cùng phì cười khanh khách rồi rời khỏi quán cafe, Lưu Ly trở lại bệnh viện thu xếp vài thứ, xong cùng Dung Lạc đi ăn cơm.
(...)
Mộc Gia.
Sau khi nói chuyện với Trương Tùng Quân, tâm trí Mộc Miên cứ ngẩn ngơ, mơ màng không tập trung cho lắm. Sáu thấy mà lo lắng.
"Mộc Miên, con không khỏe chỗ nào hả?"
Mộc Miên tay vẫn thái rau, chậm rãi lắc đầu, lặng thinh. Chỉ tại cuộc nói chuyện ban chiều của Trương Tùng Quân khiến Mộc Miên không suy nghĩ không được.
Mộc Miên thật sự không hiểu nổi anh ta, cuộc hôn nhân này rõ ràng anh ta không muốn, bây giờ đã toại nguyện thì lại chạy đến níu kéo cô.
Trái tim Mộc Miên không còn dành cho anh ta nữa rồi. Cô yêu Cố Thành nhưng bản thân lại cảm thấy không xứng, đúng như Trương Tùng Quân nói. Liệu gia đình anh có chấp nhận cô không? Một cô con dâu từng ly hôn và có con? Quanh quẩn toàn lời của anh ta:
"Mộc Miên, em không hiểu về gia đình Cố Thành. Anh hiểu cậu ta hơn em. Ba cậu ta làm chính trị rất có máu mặt, em nghĩ liệu ba cậu ta sẽ chấp nhận em?"
"Bác Cố chỉ muốn cậu ta kết hôn với những tiểu thư có gia cảnh môn đăng hộ đối, có hẳn một danh sách chỉ chờ cậu ta đi xem mặt."
"Mộc Miên, Cố Thành, cậu ta không hợp với em, nhiều thứ em không biết. Cố Thành không đơn giản."
"Mộc Miên, anh biết mình sai, anh xin em cho anh một cơ hội sửa chữa, anh muốn mang lại hạnh phúc cho em và con."
"Miên. Mẹ anh cần em và cháu, anh cũng cần em và con... anh xin lỗi em, cho anh một cơ hội làm lại được không?"
Càng nghĩ Mộc Miên càng đau đầu, tâm trạng nặng nề, hai bên taiù ù, ong ong thật khó chịu. Cố gắng xua đuổi thế nào cũng không cắt đứt nhưng lời nói của Trương Tùng Quân được. Phiền chết đi.
Bữa tối Mộc Miên ăn cơm cũng chả ngon miệng.
(...)
Cuối tuần.
Cố Thành lái xe đến nhà Mộc Miên rất sớm, chuẩn bị vài thứ cho Bắp xong xuôi, Mộc Miên theo anh rời khỏi nhà.
Nét mặt Cố Thành hôm nay khá thần bí, quá trình lái xe anh không nói sẽ đưa cô đi đâu cả. Mộc Miên xót ruột, kiềm lòng không đậu, đành mở miệng hỏi, giọng điệu e dè.